Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 7: Tay ấm chân ấm





Edit: Diana
Sau khi Tình Lan nằm xuống, vẫn một mực không dám nhìn Bộ Khê Khách.
Bộ Khê Khách cũng không có động tác gì, một tay hắn chống đầu, nhìn về phía Tình Lan, tựa như cứ định nhìn chằm chằm như vậy cả đêm.
Cho dù không thấy Bộ Khê Khách, Tình Lan cũng không chịu nổi ánh mắt đó của hắn, yên lặng một lát, Tình Lan nằm thẳng tắp, duỗi tay che mắt Bộ Khê Khách.
Đáng tiếc là do không nhìn Bộ Khê Khách, Tình Lan không che đến mắt mà ngược lại đụng phải miệng hắn.
Bộ Khê Khách nhẹ giọng cười, thổi khí vào lòng bàn tay nàng, thuận thế kéo tay nàng cầm trong tay, nằm ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Tuy quy củ này của các nàng không hợp lý, nhưng mà có thật nhiều đèn, giúp ta thuận lợi nhìn nàng một đêm, nàng che cũng vô dụng.”
Tình Lan một lần nữa cứng ngắc.
Bộ Khê Khách nhéo nhéo ngón tay nàng, cau mày nói: “Tay điện hạ sao lại lạnh như vậy?”
Hắn nói xong lại động thủ muốn sờ tay kia của nàng: “Nàng lạnh không?
Tình Lan chợt lắc đầu, nhỏ giọng đáp lời hắn: “Ta không lạnh.”
Bộ Khê Khách cũng không nghe nàng nói suông, nắm lấy tay kia của nàng, mò tới một cái trâm cài tóc.
Hai người đều ngừng lại.
Bộ Khê Khách kinh ngạc một lúc, nói: “Trước khi xin cưới công chúa, ta từng nghe Tô tiên sinh nói qua, công chúa là viên ngọc quý trong tay của Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu, lại là bảo bối của tiên đế, tuy có bị bó buộc bởi quy củ Hoàng đô, nhưng từ nhỏ đã đọc sách vỡ lòng với Hoàng tử. Ta đoán nàng ở trong cung sống rất tốt, nếu đã như vậy, tại sao khi đi ngủ lại phải nắm chặt trâm cài tóc, đây rõ ràng là ở vào hoàn cảnh nguy hiểm, thời thời khắc khắc đề phòng…”
Tình Lan lại lắc đầu: “Đó là thói quen của ta.”
Bộ Khê Khách không tin, hắn sững sốt một hồi, hỏi: “Chẳng lẽ nàng đây muốn đề phòng ta?”
Tình Lan vội nói: “Làm sao có thể…”
“Công chúa là người ta vừa gặp đã đem lòng cảm mến, bởi vì công chúa chưa từng cự tuyệt ta, trên mặt cũng không hề tỏ vẻ không vui, vì vậy ta đã cho rằng trong lòng công chúa cảm thấy hài lòng với ta.” Bộ Khê Khách nói, “Nhưng hôm nay thấy công chúa phòng bị như vậy, đêm động phòng còn siết chặt trâm cài tóc… Hoặc chính là từ đầu ta đã tự ý cuồng vọng, đoán sai tâm ý của công chúa?”
“Không phải vậy!” Tình Lan không đoái hoài tới mặt mũi nữa, nàng nhìn về phía Bộ Khê Khách, lo lắng nói: “Ta đối với tướng quân rất…”
Lời còn chưa nói hết, nàng đã thấy ý cười giảo hoạt trong mắt Bộ Khê Khách, nào còn ủy khuất như lúc nói chuyện. Tình Lan lúc này mới hiểu, sững sờ nói: “Chàng lừa gạt ta?”
“Tiểu cô nương cũng thật thông minh.” Bộ Khê Khách nở nụ cười, vẫn nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt hiện rõ nhu tình: “Ta thấy tiểu cô nương cả người đều lạnh đến cứng đờ, thật sự không đành lòng, muốn cho nàng nhúc nhích, cũng để nàng nhìn ta thật kỹ.”
Tình Lan bị lừa gạt: “Chàng đáng ghét quá!”
Bộ Khê Khách đưa tay chạm lên môi mình, thở dài một tiếng, nói: “Nhỏ giọng chút, ta không muốn các nàng nghe được, một chữ cũng không cho Hoàng thượng biết.”
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, trong nháy mắt Tình Lan ngừng công kích, xấu hổ.
Lúc này nàng và Bộ Khê Khách mặt đối mặt, muốn tránh hắn, lại ngượng không dám xoay người không để ý đến hắn, không thể làm gì khác hơn là dời ánh mắt sang hướng khác.
Bộ Khê Khách trêu chọc phát nghiện: “Điện hạ còn chưa nói hết, điện hạ đối với ta rất cái gì?”
Tình Lan cắn răng, đỏ mặt trợn mắt nhìn hắn.
“Thật hung dữ nha.” Bộ Khê Khách cười nói, “Ta nghe người khác nói, trước khi thấy ta, nàng từng lo lắng đề phòng, sợ tên phò mã là ta sẽ ăn tươi nuốt sống nàng?”
Tình Lan cam chịu.
Bộ Khê Khách cười vui vẻ hơn: “A… chớ sợ, tiểu cô nương hung dữ như vậy, ta làm sao dám ăn nàng?”
Tình Lan cúi đầu càng thấp hơn, nhỏ giọng nói: “Trước khi thấy tướng quân… ta cho là tướng quân và người Nguyệt Ngạn giống nhau… Bọn họ đều nói, tướng quân là người dị tộc, không giống chúng ta…”
Bộ Khê Khách hơi ngạc nhiên, nói: “Chẳng lẽ là nàng cho rằng ta có nhiều hơn một cái miệng? Một cái dùng để ăn cơm, một cái dùng để ăn thịt người?”
Tình Lan nghe hắn nói, mi mắt cong cong, cuối cùng bị hắn chọc cười.
Ngón tay nàng nhéo nhéo góc chăn, nói: “Cũng do tướng quân chưa bao giờ tới Hoàng đô… người ở Hoàng đô cho rằng tướng sĩ biên quan đều hung hãn như sói…”
Bộ Khê Khách nói: “Cái này ngược lại không sai, chúng ta quả thật hung hãn.”
Tình Lan tiếp tục nói: “Năm trước… đại tướng quân đến Hoàng đô đệ trình thư xin hàng của mười ba thành Bắc Cảnh Yến Xuyên, người bên cạnh ta nhìn từ xa, trở lại nói với ta Đại tướng quân thân hình tựa như núi… Còn nói mẫu thân chàng cũng như vậy, hung dữ đến mức có thể đánh lui lang sói… cho nên…”
Bộ Khê Khách nói: “Điều này nên trách ta, ta vốn muốn đến Hoàng đô cùng phụ thân, chẳng qua lúc đó Nguyệt Ngạn tộc cứ nhăm nhe như hổ rình mồi đối với tộc ta, vì vậy ta liền ở lại.”
Tình Lan hỏi hắn với giọng cực nhỏ: “Vậy chàng … sẽ trở thành dạng kia giống Đại tướng quân sao?”
“Điện hạ sợ?” Bộ Khê Khách cười nói, “Làm sao có thể như vậy được, phụ thân ta dùng binh khí là chùy, dựa vào sức lực là chính, ta đây bất hiếu, không muốn kế thừa cái đồ chơi kia, nếu ta cũng luyện thành thân thể như núi giống phụ thân, sợ rằng ta đã không ở cái viện này làm ấm giường cho nàng.”
Tình Lan: “Chàng lại thế rồi!”
“Ha ha ha ha… nhìn nàng đỏ mặt, rất thú vị.”
Tình Lan khó thở, lại không có can đảm nằm trên giường nhìn Bộ Khê Khách giống cách hắn nhìn mình, đành phải liều mạng cúi đầu tránh ánh mắt hắn.
Bộ Khê Khách quyết tâm muốn chọc tức nàng, cười xong lại hỏi: “Điện hạ đang nhìn đi đâu vậy? Trên người ta có gì để nhìn, để cho điện hạ nhớ mãi không quên, chăm chú như vậy.”
Tình Lan ngẩn ra, rốt cuộc không nhịn được, ngước mắt giận dữ nhìn hắn: “Ta không có!”
Nhưng không ngờ, nhìn một cái liền chìm vào trong ánh mắt hắn, không dời ra được.
Nàng có một người trong mộng.
Trước khi xuất giá, nàng liên tục nằm mơ thấy hắn, đêm nguyên tiêu đèn chiếu sáng, cung điện yên tĩnh, tuyết bay trên đỉnh núi… Địa điểm bất đồng, nhưng người giống nhau, ôn nhu gọi nàng là A Lan.
Mặc kệ nàng cố gắng thế nào cũng không thấy rõ đôi mắt người kia.
Giờ khắc này, Tình Lan kinh ngạc nhìn đôi mắt Bộ Khê Khách, bất tri bất giác rơi lệ. Nàng như có quỷ thần xui khiến đưa tay ra, sờ lên đôi mắt Bộ Khê Khách.
Bộ Khê Khách lẳng lặng nhìn nàng, không tránh né.
Thật lâu sau, hắn mới hoàn hồn lại, đè tay nàng xuống, ôn nhu nói: “Tay của điện hạ, vẫn lạnh như vậy…”
Dứt lời, hắn đưa tay kéo Tình Lan vào trong ngực, bọc lại.
Tình Lan ngừng hô hấp.
Tay Bộ Khê Khách dọc theo trung y mỏng của nàng hướng xuống dưới, Tình Lan không dám cử động dù chỉ một chút, hơi kinh hãi, run rẩy hỏi hắn: “Tướng quân làm gì?”
Khuôn mặt Bộ Khê Khách không hề dao động, thần sắc hắn nghiêm túc nói: “Đưa chân cho ta.”
Tình Lan lắc đầu một cái.
Bộ Khê Khách ôn nhu nói: “Nghe lời.”
Tình Lan cắn môi, thẹn thùng co chân lên.
Bộ Khê Khách sờ đến chân nàng, thở dài: “Quả nhiên cũng lạnh như vậy…”
“Tiểu cô nương, tuyết trên Tê Sơn rơi xuống hóa thành công chúa là nàng sao?” Bộ Khê Khách vừa nói vừa đem chân nàng nhét vào trung y.
Da thịt thân cận, mặt Tình Lan đỏ bừng.
Nàng lắp bắp nói: “Không, không được…”
“Không hợp quy củ?” Bộ Khê Khách trêu chọc nàng, “Ta cứ không tuân quy củ như vậy đấy, hôm nay chẳng có cách nào cùng điện hạ hòa hợp phu thê, cũng phải tận tâm tận lực làm ấm giường cho điện hạ, không thể phí công tới một chuyến.”
Hắn nói xong đem hai chân của Tình Lan đè lên bụng mình: “Ấm không?”
Tình Lan không biết phải làm sao, hốt hoảng gật đầu, ngón chân không tự chủ cuộn tròn lại, len lén giương mắt lại thấy Bộ Khê Khách cứng đờ, thần sắc thay đổi, nhíu chặt mi, ánh mắt khi nhìn về phía nàng trở nên nóng rực.
Thanh âm hắn khàn khàn, ở bên tai nàng dặn dò: “Điện hạ nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, cho thần một con đường sống…”
Tình Lan cũng không rõ chuyện gì xảy ra, gật đầu qua loa.
Bộ Khê Khách híp mắt cười, nhẹ giọng nói: “Đứa bé ngoan…”
Sau đó, hắn nhắm mắt an tĩnh thật lâu, mới mở mắt ra nắm lấy hai tay Tình Lan, ấn lên ngực: “Sau này điện hạ không cần lấy trâm cài tóc làm vũ khí tùy thân nữa, nàng chỉ cần cầm ta, ta chính là vũ khí bảo hộ nàng yên giấc.”
Những lời nói này bỗng làm hốc mắt Tình Lan ươn ướt, chóp mũi ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng hít mũi một cái, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp.
Bộ Khê Khách hít một hơi thật sâu, ôm nàng, trong mắt là một mảnh nhu tình.
Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, lại ôm nàng sát vào lòng, thấp giọng nói: “Trong nháy mắt khi ôm lấy Điện hạ, Bộ mỗ an lòng, cầu cưới công chúa là nàng, cuộc đời này không tiếc nuối…”
Tình Lan dùng hành động thực tế cho hắn câu trả lời, nàng ngủ rất nhanh, cũng rất yên ổn. Cái ôm của hắn làm nàng an lòng.
Bộ Khê Khách vẫn tỉnh, nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, cười khổ: “Đêm đẹp nhưng khó qua, thật khổ…”
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tình Lan mở mắt ra, Bộ Khê Khách đã không còn nằm bên cạnh.
Trên người thấy lạnh, Tiêu Tình Lan nhẹ giọng gọi Vu ma ma, cảm thấy gọi hai tiếng cũng phải dùng hết khí lực.
Vu ma ma bước chậm đến vấn an, sắc mặt không tốt lắm.
Tình Lan hỏi: “Tướng quân đâu?”
Ma ma nói: “Phò mã giờ Dần hai khắc đã dậy, chế nhạo lão nô xong đã rời khỏi phủ”
Tình Lan vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Vu ma ma không đáp, Oanh ca cướp lời nói: “Điện hạ không cần quan tâm, phò mã xem xét ghi chép cuộc sống hằng ngày, hừ một tiếng mà thôi..”
Tình Lan quẩn bách trong lòng, đêm qua hai người bọn họ chưa làm cái gì cả, chỉ thấp giọng trò chuyện, ghi chép cuộc sống hằng ngày ước chừng là trống rỗng.
Vu ma ma bất mãn vì Oanh Ca nhẹ nhàng bâng quơ, nói: “Đâu chỉ…”
Tình Lan lên tiếng cắt đứt lời bà: “Vu ma ma, cho mời đại phu tới đây.”
“Điện hạ có chỗ nào khó chịu sao?” Vu ma ma lo lắng nói, “Nhưng phò mã đối với điện hạ…”
“Không liên quan đến hắn.” Mặt Tình Lan trắng bệch, nói: “Ta đau bụng… chắc là nguyệt sự đến.”
Vu ma ma đuổi Oanh Ca đi mời người, mình thì bấm tay nhẩm tính: “Năm nay nguyệt sự của điện hạ luôn đến không chính xác, đường tới Yến Xuyên lại xa xôi trắc trở, lão nô cẩn thận ngẫm lại thì nguyệt sự đã hai tháng chưa có. Lão nô định đem những dược liệu kia cất vào kho rồi mới mời đại phu đến xem, kê mấy toa thuốc điều trị...”
Suy nghĩ của Tình Lan sớm đã không còn ở đây, nàng đang nghĩ đến chuyện chung chăn tối hôm qua.
Nàng chưa bao giờ nghĩ việc ôm nhau ngủ sẽ ấm áp như vậy.
Kiểu Kiểu tinh lực dư thừa, bất kể là ngủ lúc mấy giờ, buổi sáng thức dậy đều hăng hái như một con khỉ.
Nàng tới trường luyện binh chào hỏi một vòng, thấy Bộ Khê Khách ở đó, vội kẹp chặt đuôi, rẽ sang hướng khác, coi lời Bộ Khê Khách dặn dò như gió thoảng qua tai, ngựa quen đường cũ bước vào phủ công chúa, chạy đến Huệ Chỉ Viện tìm Tình Lan chơi.
Tình Lan uống thuốc xong, đang nằm trên giường lật sách, Kiểu Kiểu nhìn thấy là bắt đầu đau mắt.
Một quyển sách, khiến “khỉ con” tránh xa ngàn dặm.
Chờ người hầu hạ bên cạnh Tình Lan đều lui ra hết, Kiểu Kiểu mới ngồi xuống, nằm ở trên tháp nói: “Tỷ bị bệnh sao?”
Tình Lan cong môi, cười với nàng: “Sao muội lại tới, không sợ ca ca muội khiển trách à?”
“Muội chạy nhanh, nếu ca ca không dốc hết sức thì sẽ không đánh được muội” Kiểu Kiểu dứt lời, lại nói: “Công chúa bị bệnh sao?”
Tình Lan suy nghĩ một chút, nói với Kiểu Kiểu: “Ừm, cũng không phải. Kiểu Kiểu còn nhỏ, chờ muội trưởng thành rồi sẽ biết.”
Nhưng không ngờ, chóp mũi Kiểu Kiểu giật giật, ngửi ngửi trong không khí, giọng nói trong trẻo cất lên: “Tỷ, tỷ chảy máu sao?”
Gương mặt Tình Lan càng trắng hơn, sách trên tay nàng cũng rơi mất.
Kiểu Kiểu cười hắc hắc, chỉ lỗ mũi mình nói: “Mũi muội thính lắm, ai bị thương chảy máu, muội chỉ ngửi chút là đoán ra được!”
Tình Lan ngẩn ra, đè đầu nàng thấp xuống, gọi người đến phân phó: “Đốt hương.”
Chờ hương đã được đốt xong, quay đầu lại lần nữa đã không thấy Kiểu Kiểu đâu.
Trong sân huấn luyện binh lính, Bộ Khê Khách giương cung, nhắm đến bia bắn cách đó hơn trăm bước chân. Lúc sắp buông tay, chợt trên đỉnh đầu truyền đến hai tiếng gọi: “Lão đại, lão đại.”
Bộ Khê Khách không đáp lời, nheo một mắt nhắm ngay hồng tâm.
Kiểu Kiểu nói: “Lão đại, lão đại, huynh không để ý muội cũng đừng hối hận, tiểu tức phụ nhà huynh bị bệnh, nàng uống một chén thuốc thật lớn, mùi thuốc rất nồng ấy, muội có lòng tốt đến báo cho huynh biết, vậy mà huynh lang tâm cẩu phế không biết lòng tốt của muội.”
Hô hấp Bộ Khê Khách hỗn loạn, vèo một tiếng, mũi tên bay lệch ra ngoài.
Hắn để cung tên xuống, nói: “Ngậm miệng lại, xuống cho ta!”
Kiểu Kiểu nói: “Vậy huynh không được đánh muội, chuyện ngày hôm qua huynh chưa đánh muội coi như xóa bỏ!”
Bộ Khê Khách: “Muội lại đến phủ công chúa?”
Kiểu Kiểu lẩm bẩm: “Nếu muội không đi, ngay cả việc nàng bị bệnh huynh cũng không biết, muội lập công đó.”
Bộ Khê Khách quay đầu nhìn về phía phủ công chúa, tự nhủ: “Bị bệnh sao?”
Bộ Khê Khách trách mình không cẩn thận, quên mất nàng đi đường xa mệt nhọc, Yến Xuyên vào thu lại lạnh như vậy, nàng là tiểu công chúa nhu mì mềm mại, làm sao mà không sinh bệnh?”
Bộ Khê Khách khoác áo ngoài, sải bước hướng về phía phủ công chúa.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng con ta, đời trước làm ấm giường, đời này cũng làm ấm giường.
Bộ Khê Khách: Ta cho rằng những thứ cản trở ta và công chúa động phòng là quy củ, là những lão cương thi theo nàng từ Hoàng đô tới đây.
Nguyệt sự: Hắc hắc, không nghĩ tới phải không? Ta cũng là cản trở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.