Edit: Diana
“Vốn ta định tháng sau mới cử hành hôn điển, nàng ngàn dặm xa xôi gả đến Yến Xuyên, không đợi nàng nghỉ ngơi đã tổ chức hôn lễ với ta, xem bách tính trăm họ ở Nhã Minh thành chúc mừng, sợ nàng sẽ mệt mỏi. Nhưng Phó thượng thư ngày mười lăm quay về Hoàng đô, dù sao chúng ta cũng phải làm đại điển trước khi ngài ấy đi.”
Tình Lan hỏi: “Ta không hiểu nhiều về Hạ tộc, chẳng hay tướng quân sẽ an bài hôn điển như thế nào?”
“Sợ nàng mệt mỏi nên ta đã bảo mẫu thân gạt bỏ những nghi lễ rườm rà vô dụng, các nàng không cần chuẩn bị gì cả, hôm đó chỉ chờ ta đến đón nàng là được.” Bộ Khê Khách nói: “Hiện giờ trong thành Nhã Minh đều là tộc nhân chúng ta và người nhà của các tướng sĩ, bọn họ rất tốt, mọi người đều muốn được gặp nàng một lần.”
Tình Lan gật đầu: “Ta biết rồi, vậy thì tướng quân cứ an bài đi.”
Bộ Khê Khách lo lắng nói: “Chẳng qua là ta không biết đến ngày đó, thân thể nàng đã ổn chưa…”
“Làm phiền tướng quân quan tâm, nhất định sẽ không có vấn đề gì.” Tình Lan nói.
Bộ Khê Khách buồn cười nhìn nàng: “Tướng quân ta tự nhiên phải quan tâm, lòng ta đều đặt ở chỗ nàng, không thể bỏ đi được.”
Tình Lan nhíu mày: “Chàng lại thế nữa!”
Bộ Khê Khách cười lớn, đứng dậy nói: “Hôm nay thay quân, tối nay ta lại đến.”
Tình Lan ai một tiếng: “Còn tới?”
Bộ Khê Khách nhướn mày: “Ta đặt tâm ở chỗ nàng, không trở lại chẳng lẽ thành vô tâm? Không tới gặp nàng ta sống thế nào đây?”
Tình Lan không ngờ Bộ Khê Khách có thể nói ra khỏi miệng lời như vậy, nhất thời xấu hổ, kéo cao chăn đắp lên mặt.
Nàng cuộn tròn trong chăn, buồn buồn nói: “Chàng muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, sao lại lắm mồm như vậy, muốn nói những lời này để ta vui vẻ sao?”
Đợi thật lâu cũng không thấy Bộ Khê Khách trả lời, Tình Lan cho rằng hắn đã rời đi, từ từ kéo chăn xuống, nhìn ra cửa.
Đi thật rồi.
Tình Lan ngồi dậy, thở dài, không biết tại sao trong lòng lại thấy rất mất mát.
Một đôi tay từ phía sau vươn tới, ôm lấy nàng.
Tình Lan kinh ngạc kêu lên một tiếng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, quay đầu, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Chàng không đi?”
“Tự dưng ta lại không nỡ đi.” Bộ Khê Khách ôm nàng vào ngực, cười nói: “Vừa rồi tại sao lại thở dài? Nghĩ là ta đã đi rồi à?”
Lần này Tình Lan giận thật, dùng dằng muốn đẩy hắn ra: “Chàng đi ư! Muốn trốn đi nhìn trộm người ta thì có!”
“Ai nha, tiểu cô nương giận ta.” Bộ Khê Khách cũng không buông tay ra, mà lại ôm chặt hơn, nghiêng đầu nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ta sẽ không lấy nàng làm trò cười, ta chỉ muốn nàng vui vẻ.”
Hắn nói xong đứng thẳng người trở lại, buông tay ra, cười xoa xoa tóc Tình Lan.
“Đứa bé ngoan, chờ ta trở lại.”
Đưa mắt nhìn Bộ Khê Khách rời đi, hồi lâu sau, Tình Lan hoảng hốt, bỗng nhiên ôm chăn ngã xuống giường, ngao ngao gào khóc.
Oanh Ca bưng trà nóng đi vào, thấy Tình Lan ôm chăn lăn lộn trên giường, vội nói: “Điện hạ, ma ma đã tới rồi, ngài quy củ chút đi.”
Nghe vậy, Tình Lan nằm im, hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ gò má mình hai cái, ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp chất chứa ý cười.
“Oanh Ca!” nàng muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại không biết chút ngọt ngào trong lòng này làm thế nào nói ra khỏi miệng, cuối cùng, nàng chỉ cười, nói: “Ta muốn ăn đậu đỏ viên, dặn bọn họ bỏ nhiều đường chút.”
Lúc mặt trời lặn, Bộ Khê Khách ra khỏi trường huấn luyện, chân không chịu khống chế đi về hướng phủ công chúa, đến chân tường lại nhận ra mình mang một thân mồ hôi bụi đất, xoay người trở về phủ tướng quân.
Sau khi tắm xong, hắn chọn một bộ y phục đơn giản, đi ra, hỏi binh lính đứng canh trước cửa: “Ta mặc như vậy có kỳ quái không?”
Người Yến Xuyên mặc dù thích tán dương cái đẹp, nhưng hành quân đánh trận cần đơn giản, cho nên để thuận tiện bình thường Bộ Khê Khách chỉ buộc tóc lên, tùy tiện mặc áo tay chẽn, nhiều lắm thì rảnh tay tết một cái bím tóc, trên quần áo cài thêm một chiếc ngọc bội, thay cho chuỗi tiền mà thôi.
Bây giờ hắn khoác một bộ đại sam ống tay áo rộng, dây cột tóc cũng có màu sắc phù hợp.
Binh lính liều mạng gãi đầu, ậm ừ một hồi, nói thật: “Nhìn giống đồ mặc đi ngủ.”
Bộ Khê Khách: “Nói đúng, chính là mặc để đi ngủ.”
Binh linh nói: “Mặc đi ngủ, nhưng với màu này, chắc không ngủ được…”
Bộ Khê Khách: “Được rồi, không nên hỏi ngươi việc này.”
Dứt lời hắn quẹo vào phòng bếp, mở lồng bánh mới làm nếm thử, nói: “Thêm một chút ngọt.”
Nữ đầu bếp nói: “Thiếu Tướng quân, không thể ngọt hơn nữa đâu, tộc trưởng sợ thiếu tộc trưởng ăn hư răng, dặn ta cho ít đường đi.”
Bộ Khê Khách nói: “Không phải để cho Kiểu Kiểu ăn, ngươi theo lời ta nói làm lại một lồng, chờ lát nữa đưa đến phòng khách.”
“Vâng.”
Bộ Khê Khách lắc lư đi đến phòng khách chờ, tự mình động thủ pha ly trà, vừa uống vừa lật sách đọc.
Chỉ chốc lát sau, tướng quân phu nhân trở lại: “Liên Hoa.”
“A, mẫu thân.” Bộ Khê Khách để sách xuống, hỏi: “Hôm nay sao lại về trễ như vậy?”
“Công chúa mang theo không ít người tới đây, ta đi an bài người nhà của bọn họ.” Mặc Kỳ Yên nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Con ăn mặc như vậy là để?”
“… Lát nữa con đi sang bên kia.” Bộ Khê Khách nói.
Mặc Kỳ Yên sau giây lát sửng sốt, ngồi xuống uống hai hớp trà, hỏi: “Vậy con còn ở đây chờ cái gì?”
Bộ Khê Khách cười nói: “Mang ít bánh đến cho tiểu cô nương.”
Mặc Kỳ Yên trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Làm sao?”
Bộ Khê Khách thản nhiên: “Con… động tâm, mẫu thân, con nghiêm túc.”
Mặc Kỳ Yên ồ một tiếng, tiếp tục uống trà.
Bộ Khê Khách truy hỏi: “Mẫu thân, truyền thuyết của tộc ta, người hữu tình đến đỉnh núi định tam sinh, là thật hay giả?”
Mặc Kỳ Yên nói: “Con tin, nó là thật. Con không tin, nó liền là giả.”
Bộ Khê Khách nói: “Mẫu thân, từ khi con thấy nàng, trong lòng không hiểu sao cảm thấy nàng vừa thân thiết lại quen thuộc, không nhịn được muốn yêu thương bảo vệ nàng… Trước đó Tô tiên sinh đã nói, mệnh là trời định, chờ công chúa tới, con gặp nàng sẽ tuyệt đối không hối hận. Mẫu thân, con muốn… muốn cùng nàng làm một đôi phu thê bình thường, không phải công chúa và phò mã, chỉ nàng với con thôi.”
Mặc Kỳ Yên cười, hỏi hắn: “Thật không?”
“Không có nửa lời gian dối” Bộ Khê Khách thần sắc kiên định nói.
Mặc Kỳ Yên nói: “Nếu đã như thế, vậy thì chờ người của triều đình đi hết, con và nàng từ từ mà ở cùng nhau.”
Bộ Khê Khách cười nói: “Thời gian này vất vả cho mẫu thân rồi. Quân vụ bận rộn ngài đều gác lại một bên, Giang phó tướng đã đến hỏi con nhiều lần, Thượng thư đại nhân khi nào mới đi, hắn quả thực không gánh vác nổi nữa.”
“Nhanh thôi.” Mặc Kỳ Yên cau mày nói. “Người đại Lương các ngươi, luôn ngăn cấm nữ nhân làm việc, nếu triều đình biết tộc của ta vẫn chưa giao binh quyền cho phụ thân con, sợ là sẽ nói phụ thân con thay lòng.”
Bộ Khê Khách cười nói: “Con là người của bên kia ư? Mẫu thân nói với con thì là “Đại Lương các người”, phụ thân nói với con thì lại là “Hạ tộc các người”, vậy là như thế nào, hai bên đều không cần con hả?”
Mặc Kỳ Yên cười hừ một tiếng, nói: “Trong lòng con hiểu rõ, tương lai, binh lính của ta và phụ thân con, tất cả cho con hưởng rồi.”
“Sau này sẽ càng thân thiết hơn nữa.” Bộ Khê Khách nói: “Con lại đưa cho nhi tử mình, hoàn toàn là người một nhà.”
Bánh nóng được chuẩn bị để đưa đến phòng khách bị Kiểu Kiểu cướp đi một nửa, sau đó nữ đầu bếp đến phòng khách cáo trạng, Bộ Khê Khách và Mặc Kỳ Yên liếc nhau, đuổi đánh Kiểu Kiểu khắp sân.
Kiểu Kiểu nằm trên cây, trong lòng ôm một lồng bánh nóng, thà chết cũng không xuống đất, chỉ vì lúc này Đại tướng quân sắp về nhà.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Đại tướng quân bước chân vào cửa.
Kiểu Kiểu hét lớn: “Phụ thân —— mẫu thân và ca ca lại muốn lấy mạng con!!!”
Dứt lời, nhảy thật nhanh xuống khỏi cây, nhào vào ngực Bộ Cố, ôm cổ ông nhanh nhanh mồm nhanh miệng mà báo cáo: “Phụ thân, bởi vì con ăn nửa cái bánh liền bị mẫu thân và đại ca đuổi đánh, người mà chưa trở lại, cái mạng nhỏ của con phải giao ra rồi!”
Bộ Cố ôm nữ nhi, nói: “Đúng đúng, chỉ có nửa cái bánh, các ngươi cần gì phải động thủ!”
Bộ Khê Khách: “Đó là bánh con định đưa đến cho công chúa!”
Bộ Cố: “Ha….”
Kiểu Kiểu nói: “Công, công chúa ăn, muội lại không thể ăn! Đây là đạo lý gì! Bộ Khê Khách, từ khi huynh cưới vợ, khuỷu tay đã hướng thật xa ra ngoài, làm cho muội muội thật đau lòng! Nếu huynh lấy vợ rồi sao còn quay lại đây? Huynh trở về nhà huynh đi!”
Bộ Cố: “Đúng vậy, con còn ở đây làm gì? Đi đi đi, đã giờ nào rồi, vẫn còn lang thang ở đây.”
Bộ Khê Khách: “Phụ thân, khi nào người có thể xử lý mọi chuyện công bằng, con sẽ thật cảm ơn trời đất, cảm ơn Hồ Thần mở mắt!”
Bộ Cố: “Có rắm ấy, lúc chưa có Kiểu Kiểu, chén nước của lão tử chỉ bưng cho ngươi uống! Ngươi còn uống nhiều hơn Kiểu Kiểu tận mười năm, bây giờ lại không cho ta thiên vị Kiểu Kiểu? Ngươi đã có gia đình mà còn không biết xấu hổ đến bá chiếm lồng ngực lão tử!”
Kiểu Kiểu: “Hắc hắc, hừ.”
Hai cha con ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng.
Bộ Khê Khách cảm thán than một tiếng, gói kỹ số bánh còn lại, nói với mẫu thân: “Vậy con đi đây.”
Tại sao lại có cảm giác thương tâm khi bị đuổi ra khỏi cửa? Càng thê lương hơn chính là phủ công chúa bên kia, hắn không có cách nào đi vào bình thường, cần phải trèo tường.
Mặc Kỳ Yên giống như nhớ đến chuyện gì, quan tâm hỏi: “Nghe nói hôm nay chưa tới ngày, con có thể qua không?”
Bộ Khê Khách quay đầu lại, cười nói: “Đi leo tường, may mắn công chúa thiện tâm, nguyện ý để con làm phiền nàng.”
Mặc Kỳ Yên chắp tay sau lưng cười, học cách người Hoàng đô nói chuyện, chậm rì rì nói: “Phò mã, không hợp quy củ.”
Bộ Khê Khách: “Mẫu thân…. Người đừng học, con thật sự sợ bốn chữ này.”
Hắn dứt lời, vẫy vẫy tay, nhún chân một cái, xách lồng bánh bay đi.
Tình Lan vừa mới ngủ dậy, bỗng cảm thấy có một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo vị ngọt bay đến.
Nàng mở mắt ra, Bộ Khê Khách ngồi xếp bằng bên người nàng, trên tay cầm hộp điểm tâm vuông vức, phía trên kết một tầng sương ngọt.
“Ăn không? Còn nóng.” Bộ Khê Khách nói: “Không ngờ nàng đã đi ngủ rồi.”
Tình Lan ngồi dậy.
Bụng nàng hơi đau, chân lại lạnh, nhìn thấy bánh vừa nóng vừa ngọt quả thật rất muốn ăn.
Bộ Khê Khách bẻ một nửa, đút cho nàng.
Tình Lan ngẩn ra, cúi đầu ăn trên tay hắn.
Nàng giương mắt, thấy Bộ Khê Khách buông lồng bánh xuống, vừa liếm đường trên ngón tay, vừa đi vòng ra phòng ngoài rót trà: “Ừm, trà vẫn còn nóng.”
Hắn bưng ly đến, đưa trà đến bên miệng nàng: “Từ từ ăn, uống chút trà.”
Ban ngày Vu ma ma bị Bộ Khê Khách trách mắng, trong lòng khó chịu, tuy hiểu nhưng không buông xuống được, cảm thấy không có mặt mũi nào gặp Tình Lan. Vì vậy tối nay bà để Oanh Ca ở lại hầu hạ, mình thì ở thiên viện nghỉ ngơi, điều chỉnh cảm xúc.
Oanh Ca nghe thấy động tĩnh liền đi vào xem, thấy Bộ Khê Khách ở bên trong, sợ hết hồn.
Bộ Khê Khách vậy mà lại phất phất tay để nàng lui ra, tiếp tục đút trà cho Tình Lan uống, chờ đến khi Tình Lan lắc đầu nói không, chút trà còn lại hắn liền ngửa đầu uống cạn.
“Ta gọi Oanh Ca vào thu dọn.” Sau khi ăn uống no say, Tình Lan vuốt bụng ấm áp nói, “Tối nay chàng sẽ về phủ Tướng quân sao?”
Bộ Khê Khách nói: “Nàng cho là ta chỉ tới ăn bánh nóng hả?”
Hắn nói: “Ta tới rửa mặt cho nàng.”
Tình Lan: “... Không cần!”
Bộ Khê Khách nói: “Làm sao? Chỉ là phục vụ nàng lau tay súc miệng, chuyện này có gì khó khăn?”
Tình Lan: “Chàng làm sao có thể, có thể như vậy!”
Bộ Khê Khách vui đùa nói: “Nếu ta không như vậy, sợ công chúa chướng mắt ta, chê ta vô dụng, chỉ biết mỗi việc làm ấm giường.”
Tình Lan lập tức đỏ mặt.
Chờ dọn dẹp xong, Bộ Khê Khách cởi đại sam, tỉnh bơ vén chăn nằm xuống.
Tình Lan kéo cao chăn, chỉ lộ mỗi đôi mắt: “Chàng không đi sao?”
“Ta không đến để ăn bánh.” Bộ Khê Khách cười híp mắt nói, “Ta tới để… làm ấm chân cho nàng.”
Tình Lan run run rẩy rẩy nói: “Ta không cần!”
“Hửm, như vậy sao được, ta vừa nghĩ tới tiểu cô nương của ta một mình co rúc trong chăn, tay lạnh chân lạnh, liền u sầu không ngủ được.” Bộ Khê Khách ôm nàng vào ngực, nói, “ Tới đây, đem chân nàng đặt vào chỗ cũ đi.”
Tình Lan nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ, tay và chân từ từ đưa cho hắn.
“Ừm, thật nghe lời.” Bộ Khê Khách nói, “Nhưng mà sau này nếu nàng cho ta coi nơi này trở thành nhà, mỗi ngày trước khi nàng ngủ ta phải vào làm ấm giường cho nàng, để nàng nằm xuống là thấy ấm áp…”
Thật lâu sau, hắn nghe được Tình Lan nói: “…Chuẩn.”
Tác giả có lời muốn nói: Trứng màu đây.
Bộ Khê Khách tên tự là Liên hoa. Khi người nhà gọi hắn sẽ xưng hô như vậy. Tên đời này có liên quan đến tuyết sơn và tuyết liên của Hạ tộc.
Mặc Kỳ Yên, mẹ ruột của Bộ Khê Khách và Kiểu Kiểu, là tộc trưởng Hạ tộc, thủ lĩnh mười vạn binh sĩ, nhưng sợ triều đình nghi kỵ nên hợp nhất vào tay Bộ cố, trên thực tế binh quyền còn nằm trong tay Mặc Kỳ Yên.