Hẹn Ước

Chương 2:




“Tài xế đánh người là anh phải không?”
Dương Chiêu vừa dứt lời, hai cảnh sát kia cũng hơi sửng sốt. Cảnh sát Vương phản ứng trước, mặt đầy ý cười nhìn Dương Chiêu: “Đánh gì đâu, lôi kéo vài cái thôi mà, chúng ta giải quyết riêng là được.”
Dương Chiêu không nhìn cảnh sát Vương, vẫn nhìn người kia.
“Kẻ đánh người là anh đúng không?”
Tiểu Tống cau mày: “Cô này sao lại thế, cô giả bộ gì chứ. Rõ ràng là trách nhiệm song phương, em trai cô uống say gây sự cô còn đòi hỏi gì nữa?”
Dương Chiêu đảo mắt nhìn qua viên cảnh sát.
“Trách nhiệm song phương? Uống say gây sự?” Ngữ khí Dương Chiêu vẫn bình thản, “Rõ ràng bọn nó gọi xe trước, pháp luật có quy định là bắt buộc phải nhường xe cho người già ngoài tám mươi tuổi sao. Hơn nữa, ai là người động thủ trước?” Nói xong, cô nhìn về bóng người kia, “Tôi hiểu em trai tôi, nó không biết nhường nhịn người khác, nhưng cũng tuyệt đối không ra tay đánh người trước. Còn mấy đứa kia đều say rũ ra như thế, vậy nên tôi nghĩ người ra tay trước là anh. Về phần các anh,” Dương Chiêu nhìn thoáng qua hai cảnh sát đang đứng hai bên bàn.
“Tôi không biết vì sao các anh lại bao che cho gã tài xế này, nhưng đừng hòng dọa được tôi. Nếu gã tài xế này không bồi thường, vậy cũng được, chúng ta gặp nhau ở tòa đi.”
Câu này của Dương Chiêu đã chặn mọi đường lui, hai cảnh sát cũng cứng họng, họ chưa gặp phải một phụ nữ cứng mềm gì cũng không chịu thế này bao giờ.
“Là tôi ra tay, cô muốn bồi thường bao nhiêu?”
Người đứng trong góc khuất kia cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ điệu rất trầm, cũng rất ôn hòa.
Dương Chiêu: “Xin lỗi trước, rồi bồi thường năm ngàn.”
Tiểu Tống lập tức lên tiếng: “Năm ngàn? Chỉ kéo đỏ cổ tay thôi mà năm ngàn, cô là đồ lừa đảo à?”
“Thôi.”
“Anh Sinh!” Tiểu Tống bước lại góc khuất, nói khẽ với người đàn ông kia: “Bọn chúng rõ ràng là lũ lừa đảo, anh đừng đồng ý, để em nói giúp anh.”
Người nọ lắc đầu, “Không cần, cảm ơn các cậu.” Rồi quay sang nói với Dương Chiêu: “Cho tôi khất lại vài ngày được không, bây giờ tôi không có đủ số đó.”
Dương Chiêu: “Vậy xin lỗi trước đi đã.”
Người nọ bình tĩnh, trầm giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Dương Chiêu định nói gì nữa nhưng Dương Cẩm Thiên gọi cô lại: “Chị, thôi bỏ đi.”
Dương Chiêu quay đầu nhìn cậu, Dương Cẩm Thiên cúi đầu nhìn ngón tay mình. Dương Chiêu im lặng một lát, quay sang nói với cảnh sát Vương: “Bây giờ tôi đưa tụi nó đi được chưa?”
Cảnh sát Vương cũng thấy năm ngàn là nhiều quá, khó chịu cau mày xua tay: “Đi đi, đi đi.”
“Đợi chút.”
Ngay lúc Dương Chiêu định dẫn đám trẻ đi, người đàn ông đứng trong góc khuất kia lại gọi cô lại. Dương Chiêu quay đầu, thấy Tiểu Tống đưa lại một tờ giấy.
Người đàn ông kia nói: “Đây là phương thức liên hệ với tôi, cho tôi nửa tháng, tôi sẽ đưa đủ tiền cho cô.”
Dương Chiêu nhìn thoáng qua Tiểu Tống. Gã này mặt mũi cũng to nhỉ, tờ giấy cũng là cảnh sát đưa giúp cơ đấy. Cô nhận tờ giấy, thấy trên đó có một dãy số điện thoại di động. Dương Chiêu nhét tờ giấy vào túi áo, dẫn đám trẻ đi.
Lên xe, Dương Chiêu nhét ba cô cậu say rũ kia ra ghế sau, còn Dương Cẩm Thiên ngồi ghế lái phụ.
“Chị đưa em đến bệnh viện trước.”
Dương Cẩm Thiên không phản đối, cậu cũng thấy cổ tay rất đau.
Dương Chiêu hạ kính xe, nhưng cô không hút thuốc. Khi có Dương Cẩm Thiên, cô vẫn hạn chế hút.
“Tranh giành xe với một bà cụ tám mươi tuổi, em cũng anh dũng thật.”
“Em không định giành.”
Dương Chiêu khởi động xe, chạy ra quốc lộ.
“Vậy sao lại đánh nhau?”
“Là gã tài xế kia!” Dương Cẩm Thiên cau mày: “Tại gã đó dám khinh thường bọn em.”
Dương Chiêu: “Hành vi của các cậu muốn cho người khác vừa mắt đúng là không dễ.”
“Ngay từ đầu anh ta đã khinh thường!” Giọng Dương Cẩm Thiên lớn hơn, “Chị không biết ánh mắt anh ta nhìn bọn em thế nào đâu, giống như, giống như nhìn rác rưởi vậy đó. Fuck!”
Dương Chiêu không nói gì, Dương Cẩm Thiên tựa đầu quay sang một bên, nhìn ánh đèn xe loang loáng bên ngoài.
Dương Chiêu chạy xe đến bệnh viện Số Ba gần đó nhất. Bệnh viện ban đêm vẫn rất đông người, Dương Chiêu để Dương Cẩm Thiên ngồi trong xe, cô bước xuống mở cửa.
“Vào trong đi.”
Dương Chiêu mang Dương Cẩm Thiên vào cho bác sĩ xem, sau khi chụp phim xong hai người ngồi ngoài hành lang chờ kết quả. Dương Chiêu vào toilet hút một điếu thuốc.
Khi có kết quả, Dương Chiêu nhìn qua, sau đó đứng lên: “Tổn thương phần mềm, không nghiêm trọng, nhưng chúng ta không giải quyết âm thầm được, chị muốn tố cáo tên tài xế kia.”
“Chị.”
Dương Chiêu quay đầu, Dương Cẩm Thiên ngồi trên ghế nhìn thoáng qua Dương Chiêu: “Bỏ đi, đừng tìm anh ta.”
Dương Chiêu nói: “Tên đó đánh em thế nào, dùng vũ khí à?”
“Em nói thôi đi mà!” Dương Cẩm Thiên gắt lên một tiếng, mọi người trên hành lang đều nhìn qua. Dương Cẩm Thiên cúi đầu, hình bóng cậu trai trẻ nhìn có vẻ mỏng manh đơn độc.
Dương Chiêu bước qua, nhẹ nhàng ôm đầu cậu. Dương Cẩm Thiên khẽ tránh ra, cuối cùng khuất phục ngã vào lòng Dương Chiêu. Dương Chiêu cảm thấy em trai mình khẽ run rẩy.
“Chị, em là đồ rác rưởi đúng không!” Cuối cùng Dương Cẩm Thiên bật khóc. Dương Chiêu hít sâu một hơi: “Không, Tiểu Thiên, em chỉ chưa tỉnh ngộ thôi.”
Dương Cẩm Thiên khóc thành tiếng, “Em cũng không muốn vậy, em thật sự không muốn vậy… nhưng em chẳng biết phải làm sao…”
Dương Chiêu vuốt tóc em trai, nhẹ giọng an ủi.
Đêm đó, Dương Chiêu đưa hết mấy cô cậu học sinh này về nhà an toàn, về tới nhà đã nửa đêm gần sáng. Cha mẹ Dương Chiêu hỏi vì sao tay Dương Cẩm Thiên bị thương, Dương Chiêu giúp em trai che dấu, nói là bị ngã cầu thang ở trường học.
Khi Dương Chiêu trở lại căn hộ thuê, mệt mỏi nằm luôn trên sô pha, quần áo không thay giày không cởi, cứ thế ngủ.
Sáng hôm sau Dương Chiêu bị chuông điện thoại đánh thức. Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu, mò mẫm trong túi lấy di động ra, trên màn hình hiện lên hai chữ Tiết Miểu.
Dương Chiêu xoay người trên sô pha, nhận điện thoại.
“Ừm.”
“Sao ỉu xìu vậy, em chưa dậy à?”
Dương Chiêu không trả lời, chỉ nói: “Sao, có chuyện gì à?”
Tiết Miểu: “Món đó thế nào rồi?”
Dương Chiêu: “Cái chén đó bể muốn nát ra luôn rồi, anh nói em phục chế thế nào đây?”
Tiết Miểu bên kia đầu dây khẽ cười một tiếng. Dương Chiêu nghe loáng thoáng tiếng động, hình như là chén đĩa trên bàn ăn, hỏi một câu: “Anh đang ăn cơm?”
“Ừ.” Tiết Miểu gắp một miếng thịt bò trên dĩa, “Em đừng làm nó nát, nó nát tim anh cũng nát theo đó.”
Dương Chiêu cười một tiếng, nói: “Anh cho em một tháng nữa.”
“Anh cho em năm mươi ngày.” Tiết Miểu nuốt miếng thịt bò xuống, cất lời rộng lượng: “Anh biết công việc phục chế muốn vội cũng không được, em cứ từ từ làm.”
“Được.”
Tiết Miểu nói thêm: “Anh nói này, sao em không qua bên này, điều kiện làm việc ở đây tốt hơn bên em nhiều, anh có thể cấp cho em vài trợ thủ.”
“Không cần.” Dương Chiêu lấy tay che mắt, chắn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào. “Bí mật khó giữ nếu có hơn một người biết, em thích làm một mình.”
“Thôi thôi, em muốn sao cũng được.” Tiết Miểu cười nói, “Làm việc tốt nha.”
Dương Chiêu thản nhiên ừ một tiếng, nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.
Dương Chiêu làm biếng lăn lộn trên sô pha một hồi, sau đó đứng dậy cởi quần áo bước vào nhà tắm, sau khi bước ra thấy thư thái hơn rất nhiều.
Cô nhấc điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó vào thư phòng đọc sách đợi giao đến. Thư phòng của Dương Chiêu rất lớn, lúc cô chuyển vào đã giành gian phòng lớn nhất làm thư phòng. Thư phòng rất lộn xộn, khắp nơi đều sách tham khảo tư liệu nghiên cứu, đủ các thể loại, cô cũng làm biếng phân loại, để chồng chất hỗn loạn lên nhau.
Trên tường thư phòng là một bức tranh lụa, nhìn có vẻ khá cổ, bên dưới vẽ một con cá chép, phía trên là một khoảng không lớn.
Vị trí Dương Chiêu ngồi là ngay bên dưới bức tranh, cô đeo kính, tiện tay lấy đại một cuốn sách. Lúc mở ra cô hơi ngừng lại, như nhớ ra cái gì đó, với lấy di động gọi đến nhà hàng cô mới đặt đồ ăn kia.
“Xin chào, tôi ở khu Hoa Khải Kim mới gọi điện thoại đặt đồ ăn giao tại nhà, xin hỏi nhân viên giao hàng đã đi chưa?”
“May quá, lấy thêm giúp tôi một chai nước khoáng, bình lớn nhé.”
“Được, cảm ơn.”
Buông điện thoại, Dương Chiêu mở sách ra bắt đầu đọc.
Phòng yên tĩnh, chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc chuyển động. Khu nhà này được coi như là xa hoa ở khu vực này, rất yên tĩnh, hiếm khi nghe thấy tiếng ô tô ngoài đường.
Ánh mặt trời len qua ô cửa sổ chiếu vào, căn nhà yên tĩnh đến mức như không hề có sinh vật sống nào ở nơi này.
Một lát sau chuông cửa vang lên.
Dương Chiêu lắc lắc cổ, đánh dấu trang sách đang đọc rồi đặt sang một bên.
Mở cửa, một cô bé giao hàng tới.
“Xin chào, chị là chị Dương phải không?”
“Phải.”
“Đây là đồ ăn chị đặt, tổng cộng bảy mươi tám tệ.”
Dương Chiêu rút một trăm đồng trong bóp đưa cho cô bé, trong lúc chờ cô bé đưa lại tiền thừa, Dương Chiêu lấy đồ ăn vào nhà trước.
Lúc trả tiền thừa, cô bé nói: “Chị Dương, hình như chị hay gọi đồ ăn chỗ tiệm chúng em đúng không.”
Dương Chiêu cười cười, “Vậy sao? Em nhớ được chị?”
Cô bé nói: “Là thế này chị Dương, tiệm chúng em đang có chương trình thẻ hội viên, nếu nạp thẻ hội viên, khi gọi đồ ăn sẽ được giảm mười hai phần trăm.”
“Hửm?”
Cô bé vội vàng nói thêm: “Nhưng chương trình này chỉ giành cho khách mua hoặc đặt đồ ăn đem về, không áp dụng cho khách ăn tại chỗ.”
Dương Chiêu: “Thẻ hội viên bao nhiêu tiền?”
Cô bé giao hàng: “Dạ, nạp ít nhất ba trăm tệ.”
Dương Chiêu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Được, chị sẽ làm, em chờ chị chút.” Cô xoay người vào nhà cầm ba trăm tệ ra. Cô bé không ngờ mình chỉ nói bâng quơ mấy câu vậy mà lại thêm được một thẻ hội viên, hiển nhiên có chút vui sướng.
“Chị Dương, chắc chị cũng vừa ý với đồ ăn ở tiệm chúng em nhỉ.”
Dương Chiêu cười, cô bé ghi lại thông tin cá nhân của Dương Chiêu, rồi nói: “Thẻ hội viên em không mang theo, vả lại phải lưu thông tin hội viên trên thẻ nữa. Chị sẽ ghé chỗ tiệm em lấy hay lần sau em mang đến cho chị luôn?”
Dương Chiêu: “Lần sau em mang đến luôn đi.”
Cô bé cười: “Dạ được, hẹn gặp lại chị Dương.”
Tiễn cô bé giao hàng nhiệt tình về, Dương Chiêu quay về phòng khách, mở hộp đồ ăn ra. Một phần để vào tủ lạnh, phần còn lại để làm bữa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.