“Anh tài xế, có đi khu Hoa Khải Kim không?”
Lái xe nhìn cô, do dự một chút, Dương Chiêu đang nghĩ sẽ bị từ chối, ai ngờ lái xe im lặng một lát sau đó nhìn cô gật đầu, khẽ nói: “Lên xe đi.”
Dương Chiêu không tin nổi vào tai mình, cô nói với lái xe: “Tốt quá, anh chờ
tôi một chút! Tôi có đồ muốn đưa đi.” Dương Chiêu phải nói rất lớn,
giọng cô mới xuyên qua tiếng sấm chớp và tiếng mưa đến bên tai đối
phương.
Dương Chiêu không che dù, cô ôm cái thùng đến bên hông xe, nhét vào ghế sau, sau đó vòng lên ghế trước bên cạnh tài xế.
Kính xe kéo lên, cửa đóng lại, cuối cùng cũng được ngăn cách với mưa gió.
Cả người Dương Chiêu dính mưa, vừa ngồi xuống ghế liền cảm thấy ẩm ướt. Cô cũng nhận ra điểm này, hơi ngượng ngùng nói với tài xế: “Xin lỗi, người tôi hơi ướt, để tôi đưa tiền xe cho anh nhiều hơn một chút.”
Lái xe lắc đầu, “Không cần.” Anh ta đề máy, quay đầu về khu Hoa Khải Kim.
Xe chạy rất chậm nhưng rất vững vàng, có thể là sợ nước ngập làm tắt máy nên tài xế chạy thật cẩn thận.
Người tài xế này khác hẳn người trước đó, anh ta không hề nói một câu; ngoại
trừ tiếng mưa rơi và tiếng cần gạt nước, Dương Chiêu không nghe thấy gì
nữa.
Đầu cô hơi khó chịu, cô nghĩ có lẽ vì vừa mới dầm mưa.
Bất chợt, cô nhìn bảng tính cước tiền xe taxi và bảng thông tin nhân viên, Dương Chiêu thoáng dừng lại.
Hình thẻ là ác mộng của mọi người, nhưng tấm hình của lái xe này cũng không
tệ lắm. Đó là hình một người đàn ông tóc ngắn, gọn gàng, khuôn mặt bình
thản, ngay thẳng.
Dương Chiêu nhìn xuống phía dưới.
Trần Minh Sinh
Biển số xe: J4763
J4763
Dương Chiêu nhẩm lại một lần nữa, cô cảm thấy con số này rất quen thuộc. Đột nhiên, cô nghĩ tới một chuyện.
J4763—— Đây không phải biển số xe của tài xế đánh nhau với Dương Cẩm Thiên mấy ngày trước sao.
Dương Chiêu ngồi thẳng người, dưới ánh đèn người tài xế chuyên tâm lái xe, không hề chú ý tới cô.
Lần đó ở đồn cảnh sát Trần Minh Sinh đứng trong góc tối, từ đầu đến cuối
Dương Chiêu cũng không thấy rõ mặt anh ta. Dương Chiêu không biết người
này rốt cuộc có phải anh ta hay không.
Nhưng cô nhớ mang máng
giọng nói của anh ta, dù trong đồn cảnh sát ồn ào kia nhưng Dương Chiêu
nghe rất rõ. Giọng nói thực sự ôn hòa, không hề tranh cãi với Dương
Chiêu.
Nhớ lại lúc anh ta nói cô lên xe, Dương Chiêu biết đây chính là người đứng trong góc tối ngày đó.
Lúc anh ta vừa hạ kính xe xuống hơi khựng lại một chút, có phải vì anh ta nhận ra cô hay không.
Dương Chiêu cảm thấy hơi có lỗi, người này có thể không chở cô, nhưng anh vẫn cho cô lên xe. Anh ta cũng chưa hề nói gì, tựa như không quen biết cô.
Có lẽ… Dương Chiêu nghĩ xấu một chút, có thể anh ta sợ cô đòi tiền.
Dương Chiêu đang chìm trong suy nghĩ mông lung bỗng nhiên xe lắc lư mạnh, sau đó ngừng lại. Dương Chiêu nhìn ra bên ngoài, chỗ này rất gần khu Hoa
Khải Kim. Rõ ràng không phải lái xe ngừng lại mà đã xảy ra chuyện không
mong muốn nhất, taxi ngập nước lâu quá nên tắt máy.
Xe tắt máy
trong nước thì không thể thử kích lửa khởi động lại được, Dương Chiêu
nhìn lái xe nói: “Chúng ta đẩy thử đi, tôi biết rõ nơi này, ở đây cũng
không quá sâu chắc có thể đẩy đi được.”
Lái xe tay cầm tay lái,
không biết suy nghĩ điều gì, Dương Chiêu lại gọi lần nữa, anh ta mới
giật mình. Anh ta nhìn Dương Chiêu nói: “Ở đây rất gần chỗ cô, cô xuống
xe đi bộ qua đi.”
Dương Chiêu nói: “Không sao, tôi có thể đẩy xe giúp anh.”
Lái xe lắc đầu, “Không cần, cô đi đi.”
Dương Chiêu hơi bất mãn, cô cảm thấy Trần Minh Sinh này rất nhỏ mọn, chẳng
cần đối tốt làm gì. Dương Chiêu lấy tiền trong ví ra, vừa đủ tiền, đặt
vào cái hộp trước mặt Trần Minh Sinh, sau đó xuống xe không nói một câu.
Mưa như trút nước.
Dương Chiêu chạy nhanh ra ghế sau lấy cái hộp, toàn bộ quá trình này Trần Minh Sinh vẫn ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.
Dương Chiêu đóng cửa lại, chạy về nhà.
Đi một khoảng xa, Dương Chiêu quay đầu lại, vẫn thấy Trần Minh Sinh ngồi trong xe không ra ngoài.
“Thật không hiểu nổi…” Dương Chiêu khẽ lầm bầm, sau đó lại hắt hơi một cái, cô chạy về nhà nhanh hơn.
Đến dưới lầu Dương Chiêu đi chậm lại, cô không thể gạt bỏ được chuyện xảy
ra đêm nay. Hành vi cử chỉ của người lái xe này cứ quanh quẩn trong đầu
cô, làm cô cảm thấy mình như một người độc ác.
Rốt cục, Dương Chiêu ôm cái hộp chạy tới phòng bảo vệ ngay cửa ra vào của khu nhà, sau đó quay ra ngoài.
Dọc đường, Dương Chiêu cảm thấy mình bị điên rồi.
Cô nghĩ thế nhưng chân vẫn chạy không ngừng về phía chiếc xe bị tắt máy kia.
Đã hơn mười phút, không biết người đó có đẩy xe được hay không?
Dương Chiêu quẹo tại một ngã tư, cô nhìn qua màn mưa mịt mờ, vừa nhìn đã thấy bóng dáng kia trong mưa.
Người lái xe mặc một bộ đồ màu đen, anh ta không che dù, đứng đẩy phía sau
đuôi xe, có lẽ định đẩy chiếc xe ra khỏi vũng nước. Dương Chiêu lén lút
chạy qua, người lái xe kia không nhìn thấy cô.
Dương Chiêu cảm
thấy tư thế đẩy xe của anh ta hơi kỳ lạ, bình thường lúc đẩy xe người ta đều hạ thấp người, đặt trọng tâm xuống dưới, sau đó dùng sức. Anh ta
đúng là có nghiêng người, nhưng dùng toàn thân người bên trái đặt trên
đỉnh xe.
Hơn nữa…
Dương Chiêu vẫn cảm thấy, người lái xe này có vẻ như yếu sức?
Lúc anh ta đẩy xe cảm giác thực sự cố sức nhưng luôn khiến người ta cảm
thấy không có sức lực. Anh ta không thuộc loại gầy yếu, trên thực tế
Dương Chiêu cảm thấy dáng người của người này rất rắn chắc.
Một lát sau, có lẽ người tài xế cảm thấy cố sức vô ích, anh ta bước đến cửa xe bên hông, nhanh chóng đi lại gần tay lái.
Ngay lúc anh ta đi vài bước từ phía sau xe đến cửa xe, Dương Chiêu rốt cuộc
cũng hiểu được sự kỳ lạ ở đâu. Khi người lái xe này bước đi phải dùng
tay phải kéo phần chân phải, điều chỉnh bước chân hết sức đơ cứng, đi
lại rất khó khăn.
Người lái xe này… Dương Chiêu nhíu mày.
Không trách lúc ấy cảnh sát đưa giúp anh ta tờ giấy kia.
Dương Chiêu đi qua.
Lúc cách khoảng mười bước chân, Trần Minh Sinh nhìn thấy Dương Chiêu. Anh
vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng yên bất động. Dương Chiêu đi đến đuôi xe, nhìn anh nói: “Đến đây đi, cùng nhau đẩy nào.”
Trần Minh Sinh
nhìn Dương Chiêu, màn mưa tầm tã ngăn giữa họ khiến hai người không nhìn rõ mặt nhau. Dương Chiêu nói với anh: “Anh đứng đó nhìn thì xe cũng
không thể tự đi được.”
Trần Minh Sinh cúi đầu, anh kéo chân bước đến bên cạnh Dương Chiêu.
Lúc này Dương Chiêu mới phát hiện, vóc dáng Trần Minh Sinh rất cao lớn.
Bọn họ cùng nhau đẩy xe, có hơn một người, tuy rằng là con gái, nhưng vẫn
hơn một phần sức lực. Chiếc xe được đẩy ra khỏi vũng nước thuận lợi.
Dương Chiêu xắn ống quần ướt đẫm, nhìnTrần Minh Sinh nói: “Anh có muốn khởi động xe thử không?”
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Động cơ bị nước vào, hơn nữa chiếc xe này quá cũ, cho dù kích lửa liên tục cũng không nổ nổi.”
Dương Chiêu chỉ biết lái xe, cô hoàn toàn không hiểu cấu tạo máy móc, cô hỏi Trần Minh Sinh: “Vậy giờ phải làm sao?”
Trần Minh Sinh đáp lại: “Đẩy lên bên cạnh đi, sẽ tìm thợ đến sửa.”
“Thợ sửa xe?” Dương Chiêu bực mình kêu lên, “Anh nói chuyện giỡn chơi gì
vậy, lúc này mà anh muốn gọi điện cho thợ sửa xe tới đây sao? Bọn họ có
thể đến đây ư? Nếu có thợ sửa chuyên nghiệp như vậy thì anh nói cho tôi
biết đi, tôi cũng chuyển sang làm khách hàng của bọn họ.”
Dương
Chiêu hỏi liên tiếp làm Trần Minh Sinh trầm mặc, Dương Chiêu bỗng nhiên
cũng im lặng, hai người cứ vậy đứng im trong mưa to. Một lát sau, Trần
Minh Sinh nói trước.
“Cô đi đi, tôi sẽ xử lý chuyện còn lại.”
Dương Chiêu nói: “Xung quanh đây là khu dân cư mới, là nơi vắng vẻ ít người, anh muốn xử lý như thế nào.”
Trần Minh Sinh giương mắt nhìn cô, câu nói vừa rồi rõ ràng có ý bảo cô ta đi đi, người phụ nữ này không ngốc, sao lại không hiểu.
Dương Chiêu lau nước mưa trên mặt, vừa lau xong lại ướt đẫm. Cô không biết mình
đang nghĩ gì, cô nhìn Trần Minh Sinh nói: “Nhà tôi ở gần đây, anh đậu xe bên kia đi, về nhà tôi tránh mưa.”
Lần đầu tiên trong đêm nay,
sắc mặt Trần Minh Sinh thay đổi, anh giống như không nghe rõ Dương Chiêu nói gì, Dương Chiêu phải nói lại một lần nữa. Trần Minh Sinh cúi đầu từ chối: “Cám ơn, không cần đâu.”
Dương Chiêu nói: “Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì chứ?”
Câu nói khích tướng này thực ấu trĩ, nhưng lại có hiệu quả với đàn ông.
Trần Minh Sinh nhíu nhíu mày: “Không liên quan đến chuyện đó, cô đi trước đi.”
Dương Chiêu lại nói: “Anh vẫn nhớ món nợ đó sao.”
Trần Minh Sinh giương mắt, thấy Dương Chiêu đứng trong mưa nhìn anh. Trần
Minh Sinh biết Dương Chiêu cũng nhận ra anh, anh cúi đầu, thấp giọng
nói: “Không liên quan đến chuyện đó, tôi đang chuẩn bị tiền, sẽ nhanh
chóng trả cho cô.”
Dương Chiêu nói: “Tôi cũng không đòi tiền anh.”
Trần Minh Sinh không nói thêm gì nữa, anh kéo chân bước đến mở cửa xe, tính
ngồi vào. Anh vừa mở cửa định ngồi xuống, cánh cửa đã bị Dương Chiêu giữ chặt, Dương Chiêu cúi đầu nhìn anh: “Anh từ chối?”
Trần Minh Sinh không nhìn cô: “Tự tôi có thể giải quyết.”
Từ góc nhìn của Dương Chiêu, vừa vặn thấy đỉnh đầu Trần Minh Sinh, tóc anh dính lại vì nước mưa. Tóc Trần Minh Sinh vừa ngắn vừa cứng nên dù ướt
đẫm cũng vẫn thẳng đứng. Dương Chiêu nhìn một hồi, bỗng nhiên cười lạnh
một tiếng: “Tôi không cần thương lượng với anh.”
Trần Minh Sinh không nói gì.
Dương Chiêu thản nhiên nói tiếp: “Anh phải qua bao nhiêu mối quan hệ mới lấy được giấy phép lái xe taxi này.”
Cô vừa nói xong, liền cảm thấy cả người Trần Minh Sinh cứng lại. Đầu Dương Chiêu nặng trĩu, nhưng cô vẫn suy nghĩ rất rõ ràng.
“Tôi nhớ không lầm thì pháp luật Trung Quốc không cho phép người tàn tật
đứng tên đăng ký. Xem ra mấy người ở đồn cảnh sát kia có quan hệ không
tệ với anh, có phải bọn họ cũng góp phần làm giả giấy tờ đúng không? Anh đã làm gì, tặng quà? Đút lót? Anh nói xem, nếu tôi báo lên trên thì anh và bọn họ sẽ bị phạt như thế nào?”
Bàn tay Trần Minh Sinh đặt
trên chân phải siết chặt, tay anh nắm lấy quần, cuộn chặt lại. Dương
Chiêu nghiêng đầu nhìn vào bên trong, Trần Minh Sinh quay đầu lại, Dương Chiêu thấy đôi mắt của anh rất đen, không biết có phải vì mưa mà cô
cảm thấy đôi mắt đen kia sáng rực.
Giọng nói của Trần Minh Sinh ẩn chứa sự nhẫn nại và tức giận.
“Rốt cuộc cô muốn gì?”
Dương Chiêu lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Tôi nói, đậu xe bên kia, anh
đến nhà tôi trú mưa. Nếu anh không tin tôi nói sẽ làm thì chúng ta cứ
chờ xem.”