Hẹn Ước

Chương 8:




Bác sĩ Trương lấy thuốc về rất nhanh, đưa một túi lớn cho Trần Minh Sinh.
“Thuốc uống, thuốc bôi tôi nói với cậu cả rồi, cách dùng cậu cũng đã biết.” Ông vẫn muốn khuyên Trần Minh Sinh nằm viện, “Tiểu Trần à, cậu đừng miễn cưỡng chịu đựng, mấy ngày sau nếu không bớt sưng viêm thì nhất định phải quay lại, đây không phải chuyện đùa đâu.”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Dạ cháu biết rồi, cám ơn bác sĩ.”
Bác sĩ Trương thở dài, ngồi xuống bàn làm việc viết gì đó. Trần Minh Sinh kéo ống quần chống nạng đứng lên. Dương Chiêu nhìn anh hỏi: “Giờ đi sao?”
Bác sĩ Trương lên tiếng: “Đi đâu, chờ ở đây, truyền thuốc giảm sưng đi.”
Dương Chiêu thấy bác sĩ Trương kê đơn, sau đó lại đi ra ngoài, không lâu sau ông trở về cầm theo túi truyền dịch. Ông lắp kim tiêm, sau đó đưa túi dịch cho Dương Chiêu.
“Lại đây, giúp tôi một tay.”
Dương Chiêu nhận lấy theo bản năng, nhìn ông thành thạo châm kim cho Trần Minh Sinh. Dương Chiêu đưa túi dịch lên cao. Vừa châm xong điện thoại trên bàn làm việc reo, bác sĩ Trương nhận điện thoại nói vài câu rồi đặt xuống, nhìn Dương Chiêu và Trần Minh Sinh: “Dưới lầu có việc, tôi phải xuống dưới một lát, sẽ trở về nhanh thôi. Chờ tôi quay lại sẽ giữ túi dịch cho cô, đợi một lát nhé.”
Bác sĩ Trương đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Dương Chiêu và Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh ngồi dựa tường, quần áo anh ẩm ướt, lại mặc cả đêm nên rất nhàu nhĩ.
Dương Chiêu có thể thấy anh rất mỏi mệt.
Cô không biết nói gì, cô vốn không biết cách an ủi người khác.
Kết quả là trong phòng cứ im lặng như vậy, một lúc sau tay chân Dương Chiêu bắt đầu mỏi, nhưng bác sĩ Trương vẫn chưa trở lại.
Trần Minh Sinh xoay xoay người, anh ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu nói: “Cô ngồi xuống đi, tôi tự làm được.”
Dương Chiêu đáp lại: “Anh thế này thì đưa lên kiểu gì, tôi không sao, dù sao cũng sắp xong rồi.”
“… Hôm nay thật sự làm phiền cô.”
“Không có gì.”
Một túi dịch truyền trong bao lâu?
Dương Chiêu nhìn túi dịch nhỏ xuống từng giọt.
Chắc khoảng hai mươi phút. Cô nhớ rất rõ, có một lần cô bị bệnh phải đến bệnh viện truyền dịch, cô mang túi dịch đến khu hút thuốc. Từ lúc bắt đầu truyền đến lúc rút kim ra, cô hút được hai điếu thuốc. Dương Chiêu hút một điếu thuốc khoảng mười phút, thời gian này rất chuẩn.
Lúc Dương Chiêu chuyển túi dịch lên trên, cô ngạc nhiên phát hiện Trần Minh Sinh đang ngủ.
Bàn tay bị châm kim của anh vắt lên bên phải chiếc ghế, dựa lưng vào tường, cúi đầu ngủ.
Trong phòng vô cùng im ắng.
Dương Chiêu không nhìn túi dịch nữa mà bắt đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say này.
Dáng vẻ cúi đầu của anh nhìn hơi u sầu, thực tế cả người Trần Minh Sinh khiến người ta có cảm giác bị áp lực, Dương Chiêu không thể tả rõ cảm giác này.
Một lát sau, bên ngoài phòng có tiếng bước chân, Dương Chiêu lập tức quay đầu lại ra hiệu với bác sĩ Trương đang bước vào phòng. Bác sĩ Trương cũng phản ứng mau lẹ, không làm ồn. Dương Chiêu muốn nói Trần Minh Sinh đang ngủ, bác sĩ Trương khẽ gật đầu, ông giúp Dương Chiêu giữ túi dịch, khẽ nói với cô: “Ai da, đi lâu quá, cô giữ có mỏi không?”
Dương Chiêu lắc đầu, “Không sao ạ.”
Tuy rằng miệng nói không sao, nhưng lúc bác sĩ Trương cầm túi dịch trong tay, Dương Chiêu vẫn xoa xoa bả vai.
Bác sĩ Trương khẽ nói: “Thuốc này có tác dụng giảm đau và an thần, cậu ấy ngủ cũng là bình thường.”
Dương Chiêu gật đầu.
Vẫn phải truyền dịch nên bác sĩ Trương rảnh rỗi, hỏi chuyện Dương Chiêu.
“Cô là hàng xóm của Tiểu Trần?”
“Dạ, cháu tên Dương Chiêu, bác sĩ gọi cháu là Tiểu Dương đi.”
“À, được được.” Bác sĩ Trương và Dương Chiêu đến bàn làm việc nói chuyện, tránh đánh thức Trần Minh Sinh.
“Tiểu Dương, cháu quen Tiểu Trần lâu chưa?”
Dương Chiêu dừng một chút rồi trả lời: “Cũng chưa lâu ạ, cháu vừa mới chuyển nhà đến.”
Bác sĩ Trương hiểu chuyện gật đầu, nói: “Từ trước đến giờ cậu ấy toàn đến trung tâm một mình, đây là lần đầu tiên bác thấy có người đến cùng.”
Dương Chiêu hỏi: “Anh ấy vẫn thường đến một mình sao?”
“Đúng vậy,” bác sĩ Trương nói, “Liều hết sức! Khoảng nửa năm trước cậu ấy phẫu thuật xong thì xuất viện đến trung tâm này. Chữa vật lý trị liệu được nửa chừng thì ngừng, vết thương không được xử lý đúng cách, gián đoạn dẫn tới vết thương diễn biến xấu đi. Mỗi lần mưng mủ sưng viêm mới tới lấy thuốc, aizzz… Không biết người nhà nghĩ thế nào, để thế này khác nào hại cậu ấy?”
Dương Chiêu im lặng nghe bác sĩ Trương nói. Cô nhìn Trần Minh Sinh, nhìn từ phía này cô vừa vặn thấy phần chân cụt bên phải của anh. Người đàn ông đang ngủ say ngược hướng với ánh nắng ngoài ban công, trông có vẻ yếu ớt.
Sau đó, bác sĩ Trương càm ràm mãi không thôi, đại khái là trách móc người nhà Trần Minh Sinh không coi sóc anh, trách Trần Minh Sinh không biết tốt xấu tự làm hại thân mình. Dương Chiêu ngoan ngoãn ngồi làm người nghe.
Không lâu sau túi dịch đã truyền xong. Lúc bác sĩ Trương rút kim ra, Trần Minh Sinh tỉnh lại.
Anh không ngờ mình lại ngủ say. Anh dùng tay không bị đâm kim xoa mặt, ngồi thẳng người.
Dương Chiêu nhìn anh ngồi trở lại xe lăn, cô cảm thấy anh thực sự rất mỏi mệt.
Hai người chào bác sĩ Trương, rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng.
Lúc ra cửa, Trần Minh Sinh nói tự lái xe về. Dương Chiêu chẳng thèm nghĩ ngợi lập tức từ chối.
“Bây giờ anh mệt mỏi như vậy còn muốn tự đi?” Dương Chiêu chạy xe lại, cô vốn muốn đỡ Trần Minh Sinh, nhưng cuối cùng chỉ giúp anh mở cửa.
“Tôi đưa anh về nhà.”
Đến lúc này, Trần Minh Sinh cũng không còn sức nói gì nữa.
“Nhà anh ở đâu?”
“Đường số 7.” Giọng Trần Minh Sinh đầy mỏi mệt.
Đường số 7 ở phía Nam thành phố, cách sở cảnh sát Lăng Không không xa, Dương Chiêu cũng biết đường sơ sơ.
Xe chạy rất nhẹ nhàng, trong xe vẫn im lặng như trước.
Trần Minh Sinh tiếp tục ngủ trên xe.
Từ trung tâm hồi phục chức năng lái xe đến nhà Trần Minh Sinh khoảng năm mươi phút. Trần Minh Sinh ngủ rất say, đầu nghiêng sang một bên. Dương Chiêu cố gắng chạy xe thật êm, kết quả lúc đến nơi đã hơn một tiếng.
Phố xá ở Đường số 7 không thuộc diện sầm uất, hầu hết là các khu nhà khoảng sáu bảy tầng và không có thang máy.
Dương Chiêu đậu xe ở ven đường, cô suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không đánh thức Trần Minh Sinh.
Tắt máy, Dương Chiêu ngả người dựa ra sau ghế, sau đó lấy thuốc trong túi áo ra. Cầm hộp thuốc trong tay một lúc, Dương Chiêu nghiêng người nhìn Trần Minh Sinh đang ngủ, cuối cùng cất hộp thuốc.
Lúc Trần Minh Sinh tỉnh lại trời đã tối. Anh mở mắt ra, hai mắt giăng đầy tơ máu. Trần Minh Sinh xoay người, nhìn trái nhìn phải, rõ ràng là chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Bên ngoài, đèn đường bên ngã tư đã sáng, mờ mờ ảo ảo.
Trần Minh Sinh hít mũi, tỉnh táo hơn một chút.
“Cô Dương…”
Dương Chiêu biết anh muốn nói gì nên ngắt lời: “Không có gì, tôi thấy anh ngủ rất ngon nên không đánh thức anh.”
Trần Minh Sinh trầm mặc một lát, cuối cùng nhỏ giọng cảm ơn.
Dương Chiêu hỏi: “Nhà anh ở đâu?”
Trần Minh Sinh nói: “Ngay ngã rẽ phía trước, tôi tự đi được rồi.”
Dương Chiêu không nói gì, khởi động xe. Trần Minh Sinh để ý Dương Chiêu để điều hòa trong xe rất cao, xe rất ấm áp. Tuy rằng quần áo anh vẫn còn hơi ẩm, nhưng không thấy lạnh.
Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu, Dương Chiêu đang chuyên tâm lái xe.
Xe chạy khỏi trục đường chính, quẹo vào một con hẻm nhỏ, kỹ thuật lái xe của Dương Chiêu cũng bình thường, con đường lại tối om nên cô phải nhoài người ra phía trước nhìn thật cẩn thận.
Trần Minh Sinh thấy cô chạy xe như vậy bèn nói: “Dừng ở đây đi.”
Dương Chiêu không hề nhìn anh, vẫn chăm chú nhìn đường: “Nhà anh ở đâu?”
Trần Minh Sinh chỉ một tòa nhà, Dương Chiêu gật đầu: “Biết rồi.”
Trần Minh Sinh thấy cô hoàn toàn không có ý dừng xe, đành hít sâu một hơi, an tâm ngồi chờ.
Đoạn đường ngắn ngủi bị Dương Chiêu chạy hơn mười phút mới đến, lúc xe dừng lại Dương Chiêu nghe thấy Trần Minh Sinh thở hắt ra, giống như buông được tảng đá trong lòng.
Cô mím môi, quay sang nhìn Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh vừa tính nói cảm ơn, liền thấy Dương Chiêu nhìn mình chằm chằm.
“… Cô Dương?”
Dương Chiêu thản nhiên nhíu mày, “Tôi chạy tệ quá sao?”
Trần Minh Sinh hỏi: “Sao cơ?”
Dương Chiêu nói lại: “Vừa rồi anh thở dài là cảm thấy kỹ thuật lái xe của tôi kém quá phải không?”
Trần Minh Sinh không hiểu chuyện gì, anh tính mở miệng lại không biết giải thích từ đâu.
“Cô Dương… Cô hiểu lầm rồi.”
Dương Chiêu quay đầu, rút chìa khóa xe.
“Đi thôi.”
Trần Minh Sinh mơ mơ màng màng xuống xe, đùi vẫn vô cùng đau đớn, chẳng qua anh đã quá quen với cơn đau này.
Bầu không khí sau mưa hơi khác biệt, Dương Chiêu hít sâu một hơi nói với Trần Minh Sinh: “Nhà anh ở đâu, tôi đưa anh về.”
Đưa đến đây đã là quá lắm rồi. Trần Minh Sinh chống nạng, nhìn Dương Chiêu: “Không cần, tôi sẽ tự đi.”
Dương Chiêu nói: “Nhà anh ở tầng mấy?”
Trần Minh Sinh vốn không định nói gì nữa, nhưng Dương Chiêu hỏi rất tự nhiên, anh cũng thản nhiên trả lời: “Tầng năm.”
Dương Chiêu: “Tòa nhà này không có thang máy.”
“… Ừ.”
Dương Chiêu: “Tôi đưa anh lên.”
Trần Minh Sinh: “Khỏi cần, hôm nay đã làm phiền cô quá nhiều.”
Dương Chiêu: “Tôi cũng không bận gì, đi thôi.”
Trần Minh Sinh nhíu mày, anh nhỏ giọng: “Tôi tự lên.” Nói xong anh không chờ Dương Chiêu đáp lại, chống nạng xoay người bước đi.
Dương Chiêu thấy rõ ràng Trần Minh Sinh đã mất kiên nhẫn, cô nhìn bóng dáng anh khập khiễng đi vào khu nhà, cuối cùng không đi theo.
Trở lại xe, Dương Chiêu không tức giận, cô rút một điếu thuốc.
“Có gì ghê gớm chứ.” Dương Chiêu chậc một tiếng, lẩm bẩm, “Đúng là vội vàng thì không làm ăn được gì mà.”
Mười phút, hút xong một điếu thuốc, khói thuốc đã tràn ngập trong xe. Dương Chiêu bỗng nhớ ra điều gì đó, cô lục túi áo mình, lôi ra một mảnh giấy nhăn nhúm.
Cô mở đèn xe, mở rộng tờ giấy dưới ánh đèn.
Mặt giấy nhòe nhoẹt không đọc được nữa.
Dương Chiêu nhìn chằm chằm tờ giấy rách nát một hồi, không rõ là cảm giác gì. Cuối cùng, cô thở dài ném vào gạt tàn.
Ngay lúc xoay người, cô bỗng nhiên thấy thứ gì đó sau xe.
Một cái chân giả đang nằm trên ghế.
Dương Chiêu nhìn cái chân kia, cúi đầu nở nụ cười.
Lúc quay đầu, đèn xe chiếu đến chỗ tối nhất, một bóng người đi về phía cô. Dương Chiêu không thèm nhìn anh, quẹo xe ra đường tắt.
Trần Minh Sinh sao đuổi kịp cô, anh thử kêu vài tiếng, Dương Chiêu coi như không nghe thấy.
Trên đường lái xe về nhà, trong lòng Dương Chiêu vô cùng thoải mái.
“Tôi đã nói rồi, vội vàng thì chẳng làm ăn được gì…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.