Hiếm

Chương 1:




Tác phẩm: Hiếm
Tác giả: Ninh Viễn
Edit: Mia
Chương 1:
________
Đã 11 tháng, Trần Huyễn vẫn mơ thấy âm thanh nghèn nghẹn của cánh cửa sắt nặng nề đang đóng sau lưng mình.
Mặt trời như thiêu như đốt làn da cô, bầu trời bao la dường như càng thêm xa lạ với cô.
Cô như con kiến cô đơn nơi sa mạc, lạc mất quê hương và không biết đường đi về phía trước.
Xuyên qua màn đêm, Trần Huyễn đến đường số 1 Giang Sơn.
Xe dừng trước cổng MAR Club, phục vụ đi đến đỗ xe giúp cô.
- Chị Huyễn!
Khi nhìn thấy Trần Huyễn đến, Phương Chi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện cùng người đàn ông bên cạnh, đặt ly rượu xuống, cầm lấy vạt váy bắt mắt, lộng lẫy, vội vã bước xuống cầu thang treo đèn LED màu vàng ấm áp.
- Hôm nay em đẹp lắm.
Trần Huyễn nắm lấy cánh tay Phương Chi, thật lòng khen ngợi với giọng điệu êm êm.
Mặt Phương Chi hơi đỏ lên sau khi được mỹ nhân khen.
- Em lúc nào mà không xinh đẹp đâu?'
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy em ăn mặc sang trọng như vậy.
Chiếc váy này đã được mua cách đây hai năm, hôm nay mới có cơ hội mặc, Phương Chi than thở.
- Chà, suốt ngày không mắc kẹt ở công trường thì đi loanh quanh chuồng lợn, thực sự không đẹp.
Đi qua khu vườn kiểu Pháp được bao phủ bởi những hoa hồng leo, hương hoa ngào ngạt tràn ngập trong đêm dưới những ánh đèn rực rỡ.
Những người đàn ông, phụ nữ trong giới tài chính đang ngồi trên những chiếc ghế cỏ nhỏ cổ xưa ngoài trời thỉnh thoảng lại bị phân tâm bởi hai người phụ nữ có phong cách đối lập này.
Phương Chi là nhà phân tích tài chính trẻ tuổi, bình thường bay nhảy khắp nơi. Chất lượng không khí của căn nhà mới cải tạo đã đạt tiêu chuẩn được hai tháng, nhưng chỉ mới ở trong đó được hai ngày, thực sự là một chuyên viên tài chính điển hình. Tối nay là bữa tiệc đầu tiên mà cô tham dự sau ba tháng, cô đặc biệt đến studio làm tóc và ăn mặc thật đẹp. Mái tóc dài màu xám khói được búi lên, xen kẽ là những ruy băng hồng nhạt, vừa ngọt ngào, vừa gợi cảm.
Phương Chi trông rất hoạt bát và dễ thương, trong khi Trần Huyễn thì ngược lại, trưởng thành, sắc sảo.
Trần Huyễn cao hơn Phương Chi nửa cái đầu, eo thon chân dài, cô mặc một chiếc váy nhung đen ôm sát, với vóc dáng hoàn hảo của mình càng thêm cao ráo và quyến rũ hơn. Phấn mắt nâu đỏ với son môi cùng màu, trái ngược với mái tóc xanh rêu càng khiến cô toát lên vẻ đẹp chết người trong đêm hè.
Trần Huyền là nhà thiết kế nội thất, cô đã mở studio cho riêng mình và khách hàng đầu tiên là Phương Chi.
Mười tháng trước, Phương Chi phải lòng căn hộ ở một góc trung tâm thành phố.
Số tiền trả trước đã móc phân nửa ví của cô, khi bản thống kê ngân sách bị sửa sang thì đầu cô muốn trọc luôn một nửa.
Trong thời gian đó, cô đang thực hiện một dự án IPO, trong khi bận rộn thẩm định, cô cũng tìm mọi cách, tranh thủ hẹn gặp hơn chục nhà thiết kế.
IPO (initial public offering): Niêm yết chứng khoán
Cô cùng với mấy nhà thiết kế đến mấy quán cà phê xung quanh công ty muốn chai mặt, uống đến mất ngủ, nhưng cô phát hiện ra kế hoạch nhận được giống như mấy ly cà phê cô đã uống, không có ấn tượng gì, thậm chí không biết đó là từ bàn tay của ai.
May mắn thay, cuối cùng gặp được Trần huyễn.
Trần huyễn có chút khó hiểu khi ký hợp đồng với Phương Chi.
- Tôi chỉ có một số thiết kế, chưa có tác phẩm thực tế. Sao lại chọn tôi?
Phương Chi chọc chọc tay vào hợp đồng, nói: "Có tác phẩm hay không không quan trọng, lần đầu tiên gặp nhau, nhìn cách ăn mặc em có thể biết chị là người có gu. Nhà mà chị thiết kế chắc chắn sẽ có tố chất giống như chị. Sự thật đã chứng minh tầm nhìn của em rất tốt. Không giống như những người được gọi là "nhà thiết kế có kinh nghiệm", nhưng luôn sử dụng mấy mẫu trên mạng để giải quyết vấn đề, chị rất chăm chú đối với yêu cầu của khách hàng, cân nhắc điều đó có cần thiết với ngôi nhà hay không. Mọi người trong gia đình em nhìn thấy đều rất thích. Chị Huyễn, chị thật là một nhà thiết kế tiềm năng."
- Nói thật đi.
- Em không có đủ tiền để mời những người mình thích.
"..."
Sự thật thường rất đau lòng.
- Hơn nữa, em là khách hàng đầu tiên của chị. Ai lại đi làm bậy làm bạ với lần đầu tiên của mình đâu?'
Trong lòng Trần Huyễn có hàng nghìn lời muốn nói, nhưng quá xấu hổ nếu lộ ra bản chất tàn ác trước mặt khách hàng.
Phương Chi thực sự ưu tú trong lĩnh vực tài chính, đa phần đơn hàng đều có giá trị hàng trăm triệu. Tuy không phải người bán, cũng không phải người mua nhưng cũng từng tiếp xúc với mớ tài sản khổng lồ, suốt ngày đi phỏng vấn nhóm danh nhân thành đạt, có thể nói cô ấy hiểu biết rất sâu và đặc biệt tốt trong việc đánh giá rủi ro.
Căn hộ đầu tiên trong đời cô ấy đã được giao cho Trần Huyễn và nó thành công, không gặp bất cứ bất trắc gì.
Ngôi nhà được trang trí theo phong cách retro màu kem kiểu Pháp mà Phương Chi yêu thích.
Từ chất liệu đến từng món đồ nội thất đều được Trần Huyên lựa chọn tỉ mỉ.
Vào ngày hoàn thành trang trí, Phương Chi mừng đến mức đăng liền mười bày trên vòng bạn bè.
Sau khi thu hoạch được một mớ lượt thích, Trần Huyễn và cô ấy chính thức trở thành bạn bè.
Là một nhân viên đầu tư tài chính, Phương Chi không chỉ rong ruổi khắp nơi mà còn có thẻ thành viên vàng của các hãng hàng không cũng như khách sạn, hơn thế nữa còn có rất nhiều mối quan hệ.
Tuy là một người chăm chỉ, nhưng cô ấy không thể ra quyết định như mấy ông chủ lớn khác, nên chỉ có thể giới thiệu một số mối quan hệ cho Trần Huyễn.
Sau đó, studio của Trần Huyễn chính thức khai trương nhưng vẫn chưa phát triển mạnh mẽ.
Trần Huyễn muốn mở rộng, nhưng không thể vay vốn vì vấn đề cá nhân nhưng không tiện giải thích.
Phương Chi cũng biết điều này.
Trình độ chuyên môn của Trần Huyễn rất xuất sắc, hơn những người đàn ông chỉ trung niên chỉ biết mưu cầu danh lợi kia cũng ít nhất mười dãy nhà.
Nhưng cô luôn toát ra cảm giác né tránh mọi người.
Có lẽ liên quan gì đó đến quá khứ mà cô chưa bao giờ nhắc đến.
Trần Huyễn không muốn nói chuyện cá nhân của mình, Phương Chi cũng hiểu nên chưa bao giờ hỏi đến, vẫn luôn chỉ đối xử tốt với cô, có chuyện gì tốt thì sẽ kéo cô theo.
Tiệc rượu tối nay ở MAR Club, từ một tuần trước, Phương Chi đã bắt cô nhất định phải đến.
Hầu hết những người từ giới tài chính cũng như các giám đốc điều hành cấp cao của các công ty lớn cũng như ngân hàng sẽ tham gia bữa tiệc này.
Trần Huyễn nghe xong thì hoang mang.
- Bao gồm tôi và cả trợ lý thì studio chỉ có hai người, không có cơ hội được niêm yết. Làm phiền đến giới đầu tư, chủ ngân hàng như này thì có hơi quá đáng không?
- Chị Huyễn, chị ngốc quá. Chẳng phải chị không vay được tiền sao? Những người này có nhiều nguồn lực. Chỉ cần chị kiếm được một nhà đầu tư thiên thần, studio của chị sẽ đi đúng hướng ngay. Với trí thông minh, tính thẩm mỹ của chị, có thể nó sẽ được đưa lên thị trường niêm yết thôi.
Trần Huyễn nhanh chóng nắm bắt điểm mấu chốt trong mấy lời cường điệu của Phương Chi.
Hoá ra là muốn cô đi giao lưu và tranh thủ ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Trần Huyễn biết tầm quan trọng của buổi tiệc này, cũng không muốn phụ lòng tốt của Phương Chi, cô tập trung ăn diện để bản thân trông thật tươm tất, ít nhất là không để phải xấu hổ.
Hai người đi ngang qua bãi cỏ, đứng dưới cây đa duy nhất.
Phương Chi hỏi: "Chị có đem theo bản vẽ không?"
Trần Huyễn lắc lắc túi xách.
Cô đã thức cả đêm rồi để thực hiện mấy bản dựng dựa theo sơ đồ 2D do Phương Chi gửi.
- Tất cả đều có trong máy tính bảng.
"Được." Phương Chi vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, cười đầy ẩn ý: "Đêm nay chị đến đúng chỗ rồi."
Phục vụ giúp họ mở cửa.
Bầu không khí trong hội trường có phần khác biệt với sự phù phiếm trong vườn.
Màu chủ đạo là đỏ son, xanh đậm cùng với kim loại cứng cáp và vững chạy.
Hệ thống loa trung tâm phát chương thứ hai trong bản Concerto Rê thứ của Bach, BWV974.
Tiếng nhạc êm dịu, du dương làm giảm đi sự lạnh lẽo trong không gian, tạo nên làn sóng trầm bổng đưa người ta vào giấc ngủ.
Trần Huyễn cảm thấy mình bị âm nhạc thôi miên.
Nếu không sao cô lại nhìn người phụ nữ được đám đông quây quanh trông quen quen.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, Trần Huyễn sửng sốt.
Đôi mắt cô trở nên táo bạo vì sự mất kiểm soát.
Phương Chi nắm lấy tay cô, vừa đi vừa nói:
- Nhìn người kia kìa, người mà đeo thắt lưng của J Homme Horsebit ấy, là nhân vật chính đêm nay. Bà chủ lớn của công ty bọn em, cô chim công nổi tiếng ở thành phố S, Bạch Cảnh Ngu.
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Trần Huyễn cứng đờ.
Phương Chi đang nhìn mấy người xung quanh Bạch Cảnh Ngu nên không thấy Trần Huyễn hơi khác, nói tiếp.
- VP trẻ nhất trong công ty bọn em, trong tay có rất nhiều tài nguyên tốt, bất kỳ dự án nào cũng có thể xử lý. MD của bọn em coi chị như bảo bối, điên cuồng đến mức hạn chế sự lộ diện, sợ có người cướp mất. Đêm nay cứ tưởng chị ấy không đến, không biết có nói chuyện được với chị ấy không nữa.
Phương Chi thì nóng lòng muốn qua đó thử, còn Trần Huyễn chỉ cảm thấy thái dương mình bắt đầu đau.
- VP...rồi MD có nghĩa là gì?
- Là chức danh trong nhàng bọn em, VP là Vice president - phó tổng, MD là Manager Director - tổng giám đốc.
Trần Huyễn hơi ngạc nhiên.
- Em nói cái người họ Bạch kia là phó tổng? Năm nay cô ấy mới hai mươi tám tuổi..
- Này, mấy cái chức danh trong ngành em đều là hàng nhập, nghe thì cao cấp nhưng chỉ là đồ pha ke. Có thể so sánh độ làm màu thì chỉ có tiệm cắt tóc.
"..."
- Huhh???
Phương Chi đột nhiên dừng bước, Trần Huyễn đang bị kéo đi cũng dừng lại.
- Sao chị biết người ta hai mươi tám tuổi?
Trần Huyễn hít sâu, nói:
- Làm thiết kế nên cũng biết chút đỉnh huyền học, đoán.
- ...Tốt nhất là nên như vậy.
Bạch Cảnh Ngu mất hứng.
Thản nhiên xoay ly rượu trong tay.
Rượu trong ly vẫn còn nguyên như lúc đầu.
Nụ cười tinh tế trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên, từ tiền kỹ thuật số đến những giai đoạn thú vị của một công ty chứng khoán trong nước, đồng thời cô cũng lịch sự từ chối một vị CFO muốn đến thăm nhà mình.
Không ai cảm thấy bị nàng xem thường.
Chỉ cần là các bữa tiệc xã giao, nàng luôn hoàn hảo, logic như một cỗ máy.
Đối với cô ấy, đây chỉ là một đêm giao lưu bình thường trong cuộc đời mình.
Chỉ những người quen thuộc mới có thể nhận ra tốc độ nói chuyện của nàng đang thay đổi, có chút mệt mỏi.
Rất hiếm khi mất tập trung.
Những giọt rượu sền sệt từ từ trượt xuống thành cốc, thân cốc mỏng manh được làm thủ công từ từ xoay tròn, phản chiếu ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn pha lê.
Vì công việc nên nàng thường xuyên đến MAR và có mười ly rượu trong kho.
Tuy rằng rất quen thuộc với nơi này, nhưng tối nay có gì đó hơi khác đối với nàng.
Không có khả năng là hoa trong vườn được thay đổi, nàng không bị dị ứng phấn hoa.
Trong không khí hơi ẩm ướt của mùi hè, có một làn sóng kỳ lạ nào đó khiến nàng chú ý.
Bạch Cảnh Ngu vốn đứng quay lưng với Trần Huyễn nhưng lại đột ngột quay đầu.
Cứ như vậy, nàng nhìn vào Trần Huyễn.
Đôi mắt đó lướt qua mấy khuôn mặt nhàm chán, xác định người kia thực sự là Trần Huyễn, cách đó hơn mười mét.
Khuôn mặt, dáng người của Trần Huyễn cắt ngang sự buồn chán và mệt mỏi của buổi tiệc.
Sự căng thẳng khiến hơi thở của Bạch Cảnh Ngu ngưng trễ, đôi môi hơi hé mở.
Đôi môi hơi nhếch lên của Bạch Cảnh Ngu cũng thu hút ánh mắt của Trần Huyễn.
Dù đã nhiều năm nhưng hơi ấm, sự ngọt ngào của đôi môi này vẫn in trong trí nhớ.
Khuôn mặt sâu thẳm nhưng ẩn giấu sự hỗn loạn kia rơi vào mắt của Bạch Cảnh Ngu, hai trái tim đồng thời nhảy lên.
Cơn gió buổi tối từ cửa sổ cổ điển cũ kỹ thổi vào đại sảnh, không khí thơm mùi hoa nhẹ nhàng đung đưa ngọn đèn pha lê, gợi lại ký ức, gây ra gợn sóng cùng với suy nghĩ căng thẳng đang lung lay, chao đảo.
Trần Huyễn do dự có nên chào hỏi cho lịch sự hay không.
Bạch Cảnh Ngu duyên dáng liếc mắt, nhìn đi chỗ khác như không có việc gì.
Trần Huyễn hít sâu, đem mấy lời định nói nuốt lại trong lòng.
Cô cũng thu hồi tầm mắt, âm thầm tiêu hoá sự xấu hỗ.
Vâng, không có gì ngạc nhiên.
Phương Chi đi lấy rượu mận nên không để ý cuộc chiến trong giây lát của Trần Huyễn và Bạch Cảnh Ngu, quay lại đưa rượu cho Trần Huyễn.
Trần Huyễn lái xe nên không uống rượu, chỉ cầm ly trong tay.
Phương Chi hỏi: "Chị Huyễn, chị bede đúng không?"
- Sao em biết?
- Làm tài chính nên có thể nhìn chút, em đoán được.
Phương Chi nhấp ngụm rượu rồi nhìn thẳng vào Bạch Cảnh Ngu.
- Chị Cảnh Ngu cũng cong, bình thường không có ai dám lại nói chuyện, nhưng em cảm thấy chị có thể.
Trần Huyễn cau mài: "Giới tài chính của em cởi mở thật, bình thường mọi người cũng nói mấy chuyện riêng tư như này à?"
- Khúc đầu thì đúng nhưng chị Cảnh Ngu luôn giữ kín như bưng.
- Hửm?
- Em không rõ lắm, chỉ biết chị ấy bị một người phụ nữ xấu xa tổn thương còn vô tình bị đồng nghiệp nhìn thấy. Chị biết mà, người như chị ấy có bao nhiêu người ngưỡng mộ thì cũng có bấy nhiêu kẻ ganh ghét, nên việc đó lan truyền rất nhanh trong giới.
Thật sự đau lòng.
Trần Huyễn rũ mắt nhìn chất lỏng màu hổ phách, trong đầu lặp đi lặp lại mấy chữ này.
Hai quả mận chìm xuống đáy ly, sát cạnh nhau.
Vị chua của mận xen lẫn mùi rượu khiến cô nhớ đến việc trong đêm mưa của ba năm trước, cảm giác không thể dứt ra khi cô ôm Bạch Cảnh Ngu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.