Hiếm

Chương 2:




Tác phẩm: Hiếm
Tác giả: Ninh Viễn
Edit: Mia
Chương 2:
________
Phương Chi nói được phân nửa thì lực chú ý đã dời sang người đàn ông vừa bước vào.
- Daniel.
Phương Chi chào hỏi, đồng thời ghé vào tai Trần Huyễn thì thầm:
- Daniel là SA của tụi em, quản lý cấp cao. Anh ấy mới mua nhà vào tháng trước, đang đợi thiết kế.
Daniel nhìn qua.
Trần Huyễn biết đây là khách hàng mà Phương Chi muốn giới thiệu cho mình.
Trước đó, Phương Chi đã gửi cho Trần Huyễn sơ đồ sơ bộ của nhà Daniel mà bản thân tìm được trên web của mấy công ty mô giới, bảo cô chuẩn bị một số bản vẽ trước.
Phương Chi bắt đầu bắt chuyện để nói về Trần Huyễn.
Daniel nhìn Trần Huyễn rồi mỉm cười.
- Tôi đang lo về việc trang trí. Mấy bức tranh mà Maggie đăng lên vòng bạn bè là do cô làm đúng không, rất tuyệt.
Sau khi Trần Huyễn hoà hoãn lại vì chuyện của Bạch Cảnh Ngu, cô bắt đầu lấy máy tính bảng ra giới thiệu kế hoạch thiết kế cho Daniel.
Daniel liếc nhìn cô hai cái rồi nhanh chóng gật đầu, cắt ngang lời của Trần Huyễn, hỏi cô làm việc ở công ty nào.
- Tôi có studio của mình.
- Ồ, công ty của cô Trần giá trị hiện tại là mấy trăm triệu?
- Studio của tôi chỉ có hai người, không thể nói là có giá trị thị trường.
Daniel tao nhã nói mấy chữ "tuổi trẻ tài cao", ánh mắt rơi vào ly rượu trong tay của Phương Chi.
- Maggie, cô giỏi chọn rượu, nào tới giúp tôi chọn.
Phương Chi đi theo đến quầy bar, đang định nói một ly martini khá hợp với Daniel thì thấy Daniel uể oải cầm ly champagne rồi cau mày nhìn xa xăm, vừa uống vừa nói:
- Đừng có ai cũng dẫn đến đây.
Phương Chi im lặng nhìn Daniel uống hết ly rượu.
Daniel nhướng mày: "Tôi thiếu tiền à? Cô giới thiệu cho tôi một nhà thiết kế như vậy, người khác sẽ cho rằng tôi phá sản."
Phương Chi chỉ mỉm cười, không nói gì, nhìn về phía đại sảnh thì thấy Bạch Cảnh Ngu đưa ly cho phục vụ rồi đi về phía cửa.
- Nếu không phải cô là học trò của tôi thì tôi đã đuổi cô ra ngoài.
Daniel bổ thêm một câu.
Phương Chi cười cười, trong lòng chửi: Thằng khốn.
Vâng, học trò, anh đã dẫn dắt tôi hẳn hai tuần trong thời gian thực tập.
Bây giờ tôi biết người khiến tôi chịu tội thay là anh.
Một người đàn ông khác vội vàng chạy đến, vỗ vỗ vai hắn.
- Sao cậu còn ở đây, Bạch Cảnh Ngu đi rồi đó.
Tối nay, Daniel đến vì Bạch Cảnh Ngu.
Việc suy thoái kinh tế trong hai năm qua đã gây ra làn sóng cắt giảm lương trong ngành tài chính. Team của hắn đã một tháng không có việc gì làm. Nhưng bên của Bạch Cảnh Ngu vẫn không ảnh hưởng và phát triển. Một nửa tài nguyên của công ty được kéo về là nhờ danh tiếng của nàng. Daniel vừa phải mua một căn hộ ba phòng ngủ trong thành phố vì áp lực của bố vợ, hắn phải chịu áp lực về việc vay thế chấp, bận rộn đến mức tóc rụng như ba năm gộp lại. Hắn muốn chuyển sang đầu tư tư nhân nhưng không được, thấy sắp mất việc tới nên, hắn hầu như không ăn không ngủ.
Nếu không muốn mất khoản vay thế chấp thì phải tìm đường tốt hơn.
Chuyển qua bên của Bạch Cảnh Ngu là điều hắn mong muốn nhất bây giờ.
Nghe thấy Bạch Cảnh Ngu đã đi, Daniel nhanh chóng đặt ly rượu xuống bàn.
- Bây giờ đi sao? Sớm vậy à?
Hai người thì thầm to nhỏ, theo Bạch Cảnh Ngu đi theo vào trong vườn.
Phương Chi quay lại chỗ Trần Huyễn với vẻ mặt tối sầm.
Còn chưa nói gì thì Trần Huyễn đã mỉm cười với cô.
Dù không nghe được câu chuyện nhưng đại khái vẫn biết họ nói gì.
Phương Chi uống hớp rượu, chậm rãi nhai quả mận, vừa nhai vừa tức:
- Một lũ dị hợm lại ra vẻ ta đây.
Trần Hoan cười cười, an ủi: "Đừng tức giận, hai tháng này tôi cũng bận, nếu như anh ta muốn ký hợp đồng thì chắc tôi sẽ chạy đến sứt đầu mẻ trán mất."
Phương Chi độn quả mận trong má, gò má nâng lên thành hình bán nguyệt, nhíu mày lại.
Thấy Daniel đuổi theo Bạch Cảnh Ngu, Phương Chi nghĩ chắc là để tổ chức lại đoàn đội.
Phương Chi nhớ hai tháng trước, sau khi MD đi họp về thì ngay làm tức có tin đồn cắt giảm thực tập sinh, lương cũng bị cắt, thậm chí có người còn nói chắc sẽ có việc cắt giảm nhân lực nốt.
Khi đó, Phương Chi còn ngây thơ đi hỏi hỏi một nhà phân tích gia nhập ngành sớm hơn mình một năm:
- Không phải có nhà nước hỗ trợ sao? Chắc không có chuyện sa thải nhân viên đâu đúng không?
Tiền bối đó trả lời: "Em đóng quân ở đây rồi bị ngốc luôn hả? Em không đọc báo cáo tài chính năm ngoài của mấy công ty chứng khoán với mấy hot search trên mạng đúng không? Việc giảm biên chế là không tránh được...Nếu họ không trực tiếp sa thải thì cũng sẽ dùng mấy lý do như không đủ KPI thôi, nhiều lắm."
- Vậy có bao nhiêu người bị sa thải?
- Ai biết.
Tiền bối thở dài, sờ chiếc cằm đã lâu chưa cạo râu của mình, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
- Ai không được việc thì chắc phải cút.
Khi đó, Phương Chi nhìn thấy anh ta gửi tin nhắn WeChat.
Gửi năm sáu tin nhưng bên kia vẫn không có hồi âm.
Tài khoản WeChat âm trầm, lạnh lùng kia không ai khác, chính là Bạch Cảnh Ngu.
Phương Chi biết, hầu hết các đồng nghiệp đều phải gánh nợ mua xe, mua nhà rồi còn nhiều loại chi phí sinh hoạt, việc này như mùa đông lạnh giá đến một cách đột ngột, khiến họ phải nghỉ việc.
Muốn mạng thì việc tranh giành cọng rơm cứu mạng mình là điều đương nhiên.
Mà Bạch Cảnh Ngu chính là lá bùa hộ mệnh mà mọi người tranh đoạt.
Khi Bạch Cảnh Ngu bước ra ngoài vườn, trời cũng đổ mưa.
Cơn mưa đầu hè ở thành phố S cũng làm nhiệt độ giảm đi.
Dây leo mọc khắp sân cùng với tán cây rộng lớn của những cái cây khổng lồ tạo thành thảm oxy tự nhiên, càng khiến mưa đêm thêm lạnh hơn.
Nàng quấn chiếc khăn choàng cashmere càng chặt hơn.
Giày cao gót dẫm lên sàn nhà được lát gạch với hoa văn cổ điển, mái tóc xoăn màu mocha đang bồng bềnh trong gió, khuôn mặt bị mái tóc rũ xuống che khuất một nữa càng khiến cô có cảm giác lạnh lùng, xa cách hơn.
Giờ phút này, đứng trong vườn hoa u ám, vẻ mặt nàng cũng không thay đổi nhiều so với lúc tham gia buổi tiệc rượu sang chảnh kia nhưng những bước chân dồn dập lại hiện ra vẻ bực bội của nàng.
Cơn mưa phùn làm thấm ướt vẻ mặt trầm tư của nàng.
Phục vụ đưa muốn đưa ô nhưng nhìn thấy vẻ phiền muộn kia lại lưỡng lự, không biết có nên làm phiền hay không.
- Chị Cảnh Ngu.
Daniel cùng đồng nghiệp khách sáo chào hỏi.
Tuổi Bạch Cảnh Ngu không lớn hơn, nhưng địa vị lại cao hơn, cũng không có tên tiếng anh "thân thiết''. Người phụ nữ này thích quyền lực, kêu như thế chắc chắn không sai.
Bạch Cảnh Ngu dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Daniel thấy nàng đứng đó như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên lại xoay đi về phía hắn.
Daniel lập tức nở nụ cười: "Chị Cảnh Ngu, có thời gian tôi cùng chị uống một ly..."
Daniel còn chưa nói hết lời, Bạch Cảnh Ngu đã lướt qua nhanh như một cơn gió mà không thèm quay đầu lại.
Nàng lại hòa vào ánh đèn rực rỡ của MAR Club.
Daniel: "..."
Mọi cửa sổ đều mở ra, nhưng Trần Huyễn vẫn thấy khó chịu.
Mùi thuốc lá trộn mùi rượu, len lỏi khắp nơi trong MAR Club.
Cô rút một điếu thuốc trong túi ra, đưa lên môi.
Phương Chi ăn xong mận nhưng vẫn ngậm cái hạt trong miệng để nhấm nháp dư vị.
Phương Chi nói với Trần Huyễn trên lầu có một vườn hoa xinh đẹp tuyệt vời, khá ấn tượng, có thể lên đó ngắm một lúc.
Phương Chi đang nói chuyện với Trần Huyễn nhưng sự chú ý lại quay qua phía Bạch Cảnh Ngu đang đi qua, vẻ mặt kinh ngạc khiến tốc độ càng nói càng chậm.
Chờ Phương Chi nói xong chữ cuối thì Bạch Cảnh Ngu đã đứng trước mặt, xung quanh là hương hoa và sự ẩm ướt trong sân.
Nàng nhìn chằm chằm vào Trần Huyễn.
"Cộp"
Bước cuối cùng của Bạch Cảnh Ngu chạm đất.
Tiếng gót gày mảnh khảnh chạm xuống mặt đá cẩm thạch gây ra tiến động, cùng với đó là áp lực toả ra khiến điếu thuốc của Trần Huyễn rơi xuống khi chưa kịp châm lửa.
Phương Chi ngừng thở, sửng sốt đảo mắt qua lại giữa Bạch Cảnh Ngu và Trần Huyễn,
Mọi người xung quanh đều chú ý đến hành động này của Bạch Cảnh Ngu.
Daniel vẫn hoang mang đứng ở trước cửa giống như một con meerkat đang nhìn về phương xa.
Vẻ mặt tinh tế và nghiêm túc của Bạch Cảnh Ngu đang nhìn Trần Huyễn không chớp mắt.
Trần Huyễn chưa bao giờ nghĩ đời này còn có thể đối mặt với Bạch Cảnh Ngu gần như vậy.
Nhìn đôi mắt đẹp đẽ đầy vẻ không cam lòng của nàng, dường như mọi thứ sẽ được tiết lộ trong giây tiếp theo.
Lông mày Trần Huyễn giật giật, không tự nhiên mà né đi ánh mắt quá trực tiếp của Bạch Cảnh Ngu.
Khi đôi mắt dừng lại trên chậu hoa bên trái thì tiếng cười lạnh của Bạch Cảnh Ngu vang lên.
- Họ Trần kia, đang giả vờ không quen biết tôi có đúng không.
Mấy lời này vừa thốt ra, Phương Chi sợ đến há mồm, hạt mận xanh vẫn còn ngậm trong miệng chui tọt vào trong cổ họng.
Trần Huyễn nghĩ nghĩ, nhìn lại, nhìn Bạch Cảnh Ngu.
- Đó là vì cô Bạch không muốn tôi quen biết.
Bạch Cảnh Ngu đưa người về phía trước
- Cô đi đâu ba năm qua?
- Đi Somalia để sửa đường sắt cao tốc.
Mí mắt Bạch Cảnh Ngu giật giật không kiểm soát trước câu nói đùa của Trần Huyễn.
Nàng muốn nắm cổ áo Trần Huyễn nhưng nhìn lại thì Trần Huyễn đang mặc đầm lộ xương quai xanh, không có chỗ túm.
- Sửa đường sắt cao tốc.
Mắt Bạch Cảnh Ngu như loé lên tia lửa, lặp lại mấy lời đùa ngu ngốc của Trần Huyễn vừa rút thắt lưng ra.
Phương Chi hốc luôn hạt mận, căn bản không có thời gian quan tâm bản thân.
Thấy Bạch Cảnh Ngu sắp ra tay tới nơi, Phương Chi vội vàng ngăn lại.
- Chị Cảnh Ngu, nếu chị có điều muốn nói...
Chữ "nói" vừa ra miệng thì phần da trên thắt lưng của Bạch Cảnh Ngu đã tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh trên cổ Trần Huyễn
- Cô!
Bạch Cảnh Ngu khéo léo cài chiếc khóa kim loại lại với vẻ mặt vô cảm.
Dưới hàng chục cặp mắt kinh ngạc, Bạch Cảnh Ngu kéo Trần Huyễn lên sân thượng như chốn không người.
Không khí trên sân thượng đang rất ấm áp.
Một số SA và mấy nhà phân tích không uống được rượu đang ngồi đây nhóm bếp pha trà.
Bạch Cảnh Ngu lạnh lùng nói mấy chữ:
- Đi ra ngoài.
Tiếng bàn ghế kẽo kẹt, năm sáu người tách trà cũng không dám để xuống, vòng qua, lần lượt đi ra ngoài.
Bạch Cảnh Ngu đẩy Trần Huyễn, đẩy lên chiếc ghế hình trăng lữoi liềm.
Trần Huyễn còn chưa kịp cởi thắt lưng trên cổ ra, đầu bên kia Bạch Cảnh Ngu đã khom người "cạch cạch" rồi buộc vào khung kim loại của bức tường hoa.
Không cao cũng không thấp, đủ để cổ Trần Huyễn khó chịu.
Kỹ năng này quá thuần thục, khiến Trần Huyễn tự hỏi Bạch Cảnh Ngu có nuôi con chó nào trong ba năm họ xa nhau hay không.
Khi Bạch Cảnh Ngu rút người lại, không chút thương hoa tiếc ngọc, quét qua mấy bông hồng Monet trong chậu hoa như một bức tranh sơn dầu, khiến những cánh hoa rơi đầy xuống đất.
- Đêm nay.
Bạch Cảnh Ngu nhìn chằm chằm vào Trần Huyễn - người đang bị khống chế không thể đứng dậy rồi đá thẳng vào cái cửa ban công ở phía sau, chặn lại mấy ánh nhìn đang tìm chuyện bát quái.
Ngồi vào chiếc ghế Chieftain trước mặt Trần Huyễn, Bạch Cảnh Ngu dùng một tay chống cằm.
Đối mặt với Trần Huyễn đang ngày càng tức giận, nàng lại như một cấp trên, hất cầm, mặt lạnh lùng như băng.
- Không nói cho rõ thì đừng hòng đi đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.