Hiếm

Chương 6:




Tác phẩm: Hiếm
Tác giả: Ninh Viễn
Edit: Mia
Chương 6:
_______
Trần Huyễn ngủ được một lúc vào sáng sớm.
Chưa đầy hai tiếng, cô bị một con chim đen ở ngoài cửa sổ đánh thức.
Sơn Thuỷ Lan Kiều phủ xanh tốt, chim cũng dậy sớm.
Trần Huyễn thuê nhà ở lầu 8, phòng ngủ hướng ra một cái cây lớn.
Cô nghi ngờ có một tổ chim sáo nằm sâu trong những cành lá rậm rạp.
Chim sáo có lông đen óng, mỏ màu vàng tươi, trong giống họ hàng gần của loài quạ nhưng miệng lại hoàn toàn khác.
Chim sáo hay còn gọi là chim lưỡi trắng, giỏi nhất trong việc bắt chước tiếng kêu của các loài chim khác nhau, nó thể hiện kỹ năng của mình bên ngoài phòng ngủ của Trần Huyễn vào mỗi sáng 6h, thậm chí còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Sáng nay, Trần Huyễn lại bị đánh thức bởi tiếng hót ầm ĩ của nó.
Hai năm, không phải là thời gian dài nhưng nó đã thay đổi hoàn toàn thói quen của cô, đầu óc cô luôn căng thẳng, vừa tỉnh dậy là bước xuống giường, không bao giờ nằm trên đó nướng.
Hôm qua ngủ không ngon giấc, bây giờ vẫn còn choáng váng, cô gấp chăn, mắt nhắm mắt mở rồi đi rửa mặt.
Bàn chải điện phát ra tiếng ong ong, tiếng xe cộ ùn ùn ngoài cửa là điểm yếu duy nhất khi bắt đầu một ngày mới.
Ánh ban mai vẫn chưa bị sự ồn ào náo động, cùng với những làn gió mát tấp nập thổi vào nhà, tạo thành những con sóng li ti trên bộ đồ ngủ bằng lụa.
Đôi mắt khô khốc cuống cùng cũng có thể mở ra.
Băng cá nhân quanh cổ rất bắt mắt.
Cô chạm chạm đầu ngón tay vào cổ, đau đớn nhè nhẹ khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhớ lại chi tiết cuộc hội ngộ với Bạch Cảnh Ngu ngày hôm qua.
Trong mười một tháng, tóc cô đã trở lại độ dài cũ.
Cô có thói quen xoã tóc như thác nước, phấn mắt cùng với son môi màu nâu đỏ rất hợp, khiến cô trong trưởng thành, sắc sảo. Kết hợp thêm đôi mắt Phượng sắc bén, khi không cười, có cảm giác cô có thể giết vài người cho vui, nhưng khi cười, lại giống như giết xong thì có nên cân nhắc vứt xuống biển cho chìm hay không.
Đêm qua, Bạch Cảnh Ngu không có gửi tin nhắn cho cô.
Kiểm tra chặng đường thì nó đã hạ cánh an toàn xuống thành phố L vào 2h khuya.
Thành phố L giống như cực bắc của đất nước.
Dù là đầu hè nhưng có lẽ trời sẽ rất lạnh.
Dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại.
Vì lý do công việc nên điện thoại Trần Huyễn luôn để chuông.
Dù là số lạ nhưng cũng không từ chối.
Cô nhấc máy nhưng vài giây vẫn không có âm thanh nào từ bên kia.
Trần Huyễn lại "Alo" một tiếng, vẫn không trả lời.
Khi đang định cúp máy thì giọng một người đàn ông lại vang lên.
- Nếu không ở bên ngoài nổi nữa thì về nhà ở đi.
Lúc đầu Trần Huyễn không nhận ra đây là ai.
Giọng nói khàn khàn mang theo sự bất lực, chậm chạp của một người già.
Có thể do gen, dù xa lạ đến đâu thì vẫn có một cái tên cũng xuất hiện trong đầu cô, không có bất kỳ sự báo trước nào và nó còn liên quan đến giọng nói.
Cô không muốn nhận được điện thoại từ người này.
- Về nhà?
Các khớp ngón tay đang cầm điện thoại của Trần Huyễn tái nhợt, cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng cũng không giấu được sự chán ghét trong lời nói.
- Tôi còn không biết cửa nhà của ngài mở theo hướng nào.
Không đợi đối phương trả lời, cô cúp điện thoại.
Không thể hiểu được.
Trần Huyễn vịn vào bồn rửa mặt.
Không thể hiểu được.
Cha mẹ cô ly hôn khi còn học tiểu học, hai người cũng đã tái hôn.
Trần Huyễn theo mẹ đến năm 15 tuổi, hôm nọ đi học về, cô nhìn thấy mẹ khóc, hỏi mẹ có chuyện gì.
Mẹ cô chỉ ôm cô thật chặt, luôn miệng bảo không nỡ rời xa cô.
Một tuần sau, Trần Huyễn biết tin, người quan trọng nhất cuộc đời cô mắc phải căn bệnh hiểm nghèo nhất.
Khi đó, người chồng thứ hai của mẹ cô biết tin mẹ cô bị bệnh, hắn lấy hết tiền trong nhà, bỏ đi vào một đêm tuyết rơi, không bao giờ gặp lại.
Khi đó, Trần Huyễn đang học lớp 3 trung học cơ sở, cô không muốn thi tuyển sinh cấp 3 nữa, ra ngoài làm, kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Diêu Linh, hiệu trưởng của cô lúc đó biết chuyện nhà cô, liên hệ với Hội Phụ nữ và tìm kiếm sự giúp đỡ cộng đồng để gây quỹ khắp nơi, cuối cùng vô buộc phải thi kỳ tuyển sinh cấp ba cũng trả tiền cho ca phẫu thuật đầu tiên.
Đáng tiếc cuối cùng cô không thể giành lại mẹ mình từ tay tử thần.
Trước đêm tang lễ của mẹ cô, người cha ruột rẻ tiền đã để lại hẳn 1 vạn nhân dân tệ, ông ta thậm chí còn không nhìn thấy mẹ cô được chôn cất như nào, ở lại nửa giờ rồi biến mất.
Bắt đầu từ ngày đó, Trần Huyễn xem mình là đứa trẻ mồ côi.
Trong mười năm sau, Trần Huyễn cũng không hỏi thăm tung tích của cha mình.
Chỉ là nghe từ một ít thân thích nói hắn sống ở quê nhà, kết hôn với một người phụ nữ không rõ nguồn gốc, sinh được một cô con gái. Cô con gái này đọc rất giỏi, hắn thường xuyên kể lại, gặp người liền khoe ra.
Trần Huyễn cũng không có cảm xúc gì khi nghe mấy thứ này.
Trong mắt cô, mẹ cô là một người khốn khổ.
Giờ đây mẹ cô đã mất, trên đời này cô không còn người thân ruột thịt gì nữa.
Khi cô 27 tuổi, cô đã sống sót sau những chấn động nghiêng trời lệch đất của đời mình, cuối cùng lại nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
Nhưng người đàn ông này lại xuất hiện, khiến cô nhớ tới vũng lầy mình từng rơi vào.
Nó nhắc cô nhớ, dù tóc đã mọc trở lại, thậm chí dù có đoàn tụ với Bạch Cảnh Ngu nhưng mọi thứ vẫn như ba năm trước.
Nhưng thời gian đã nhẫn tâm khắc một dấu ấn không thể xoá nhoà ở nơi mà chỉ có cô biết.
Cả ngày nay, Trần Huyễn có chút mất tập trung.
Cho đến khi cô nhận điện thoại từ Phương Chi.
- Đừng lo, em không có ở đây buôn chuyện về người phụ nữ xấu xa đã tổn thương chị Cảnh Ngu trong truyền thuyết.
Trần Huyễn: "..."
- Em có tin tốt cho chị.
Tối qua ở MAR Club, có vô số cặp mắt đã chứng kiến chuyện Trần Huyễn và Bạch Cảnh Ngu, sau đó không hiểu sao Bạch Cảnh Ngu lại lên xe Trần Huyễn. Kiểu như họ đã hoà giải nhưng bầu không khí lại không giống như vậy.
Daniel còn chạy đến hỏi Phương Chi Trần Huyễn quen biết thế nào với chị Cảnh Ngu.
Phương Chi - người nuốt hạt mận, vẫn chưa hồi phục - làm sao tôi biết?
Tính tình thất thường của Bạch Cảnh Cảnh Ngu đã sớm vang danh, Phương Chi cũng không biết Trần Huyễn đang nghĩ gì.
Cô không dám giật dây chuyện đầu tư nữa nên phải tìm người ở bên ngoài.
Vừa lúc lại có một thứ đặc biệt thích hợp.
Trên đường đến chỗ hẹn, Trần Huyễn hỏi Phương Chi.
- Đặt biệt phù hợp là như nào?
- Bùi Tỉnh, Bùi lão sư, vị này từng là giảng viên đại học. Vừa từ chức vài năm trước, trở thành một nhà đầu tư có gu lạ rồi dần dần thành nhà tư bản mới nổi.
- Giảng viên đại học lại đột nhiên xuống biển? Tôi nghe không đáng tin cậy lắm?
- Đáng tin, hẳn là đáng tin. Dù sao cũng là người yêu của Tổng giám đốc xinh đẹp tập đoàn Sang Ích. Bùi lão sư kia đã đầu tư vào một công ty và chuẩn bị IPO trong năm nay. Nhìn vào tình huống này, không chừng cô ấy có thể giúp chị, ban cho chị một buff để thăng thiên.
Nghe được Phương Chi ở đây lắc lư khẳng định, cái đầu mất ngủ của Trần Huyễn bắt đầu nhức nhức tới.
- IPO gì đó, tôi chưa từng nghĩ đến. Một nhà đầu tư tốt như vậy, tại sao em còn "hẳn là"?
"Nói thế nào đây, Tổng giám đốc Sang Ích cũng là phụ nữ như Bùi lão sư này." Phương Chi run rẩy hỏi, "Chị Huyễn, trong hai người này có ai là người yêu cũ làm tan nát trái tim chị không?"
"..."
Trần Huyễn không đặt nhiều hi vọng vào vị Bùi lão sư này, nhưng vừa thấy mặt đã được biết cô ấy đã chia tay với Tổng giám đốc của tập đoàn Sang Ích, tin tức hơi lớn làm Trần Huyễn khó tiêu hoá.
Lúc này ba người đang trong một quán cà phê của một thương hiệu lớn.
Quán cà phê nằm trong tầng 5 khu trung tâm, ban công thuỷ tinh tràn ngập hoa hồng.
Đang đúng lúc hoa hồng nở rộ, Bùi Tỉnh cố tình chọn vị trí đẹp ở ngoài cùng, nhìn ra trung tâm thành phố.
Lúc gọi món, Bùi Tỉnh tinh tế hỏi Trần Huyễn Và Phương Chi về sở thích, rồi lại hỏi người phục vụ một lúc lâu.
Toàn bộ quá trình nghiêm túc như lập kế hoạch lúc làm việc.
Cuối cùng, cô chọn cà phê Jamaica Blue Mountain cho mình, kết hợp với Lemon Tart của Trần Huyễn, còn Phương Chi là Chocolate Caramel with sea foam, cô ấy còn gọi thêm một phần bánh quy hạnh nhân cho mình.
Cô ấy kiên nhẫn giải thích lý do tại sao chọn như vậy.
- Lemon tart có vị thanh mát, phù hợp với sự êm dịu của Blue Mountain. Hơn nữa hương vị trái cây của Jamaica Blue Mountain kết hợp với vị chanh về sau càng tuyệt vời hơn. Chắc chắn rất hợp. Đối với người thích hương thơm trái cây tự nhiên như cô Trần là hoàn hảo.
- Cô Phương thích vị mặn ngọt kết hợp. Caramel Chocolate với sea foam có độ ngọt vừa phải, tương phản với độ chua và đắng của cà phê. Đồng thời, mùi thơm của caramel cùng vị mặn của muối biển có thể cân bằng vị đắng của cà phê, trải nghiệm khá độc đáo. Tin chắc cô sẽ thích nó.
- Bánh quy hạnh nhân của tôi sẽ bổ sung cho hương vị hạt dẻ trong cà phê. Nếu cẩn thận thưởng thức sẽ thấy một số thay đổi. Nếu hai cô muốn thử, sau này có thể cùng nhau nếm.
Bùi Tỉnh mà Trần Huyễn tưởng tượng không giống nhau.
Nghe nói trước kia là giảng viên đại học nên cô nghĩ cô ấy sẽ là người nghiêm túc, cũng hơi lớn tuổi một chút.
Không ngờ còn rất trẻ, nhìn như mới ngoài 30.
Bùi Tỉnh thoạt nhìn giống một minh tinh, cô ấy quyến rũ, nét mặt tươi sáng cùng với đầy sự hấp dẫn.
Những lọn tóc xoăn kiểu Pháp làm mái tóc vốn dày càng thêm bồng bềnh, mềm mại.
Còn có thể thấy cô ấy rất biết cách ăn mặc, chiếc kính tròn lại bật lên hiệu ứng thị giác, khiến đôi má thêm đầy đặn và mang phong cách rrp hơn.
Cách nói chuyện của Bùi Tỉnh chậm rãi, rõ ràng, có lẽ đây là bằng chứng lớn nhất về quá khứ làm giảng viên đại học của cô ấy.
Điều khiến Trần Huyễn ấn tượng nhất là cô ấy luôn nở nụ cười trên môi.
Đó không phải là nụ cười phụ hoạ, lấy lòng người, Trần Huyễn cảm thấy đó là nụ cười của sự nắm giữ, sự thong dong.
Giống như AI, có thể dễ dàng hiểu được lòng người và logic một cách trôi chảy.
Theo sự sắp xếp của Bùi Tỉnh, buổi trà chiều thực sự rất suôn sẻ.
Gió chiều đang thổi.
Sau khi nghe xong Trần Huyễn nói kế hoạch tương lai của studio, Bùi Tỉnh nói.
- Tôi đã xem qua những thiết kế trước đây của cô Trần. Cô còn trẻ như vậy nhưng năng lực của cô đã rất kinh người rồi.
Trần Huyễn đợi cô nói "nhưng".
- Tuy nhiên, điều không thiếu trong thời buổi này là những người trẻ có năng lực.
Trần Huyễn mỉm cười, quả nhiên là vậy.
- Nhưng...
Sao lại có "nhưng?"
- Tuy nhiên trong lĩnh vực thiết kế, người có năng lực mới đến được đỉnh núi, mà người có gu thẩm mỹ vượt trội mới có thể đến được mây.
Bùi Tỉnh đặt ly cà phê xuống, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Trần Huyễn.
- Cô Trần là người có gu thẩm mỹ tốt nhất trong số các nhà thiết kế trẻ mà tôi thường gặp. Cho dù ý tưởng kinh doanh có hơi non nớt nhưng với sợ bảo vệ và hướng dẫn của tôi, việc mở rộng studio chắc không thành vấn đề.
Tâm tình Trần Huyễn bị mấy lời này của Bùi Tỉnh dao động.
Phương Chi ngồi một bên cũng như đi tàu lượn siêu tốc.
Đối mặt với vẻ tươi cười xinh đẹp của Bùi Tỉnh, Trần Huyên càng chắc chắn đây là bậc thầy thao túng tâm lý.
Đây không phải bản chất của nhà tư bản sao, Trần Huyễn có thể hiểu.
- Cái đó...
- Ồ, bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện đó.
Bùi Tỉnh ngả người về phía sau, gió chiều cuốn lên mấy lọn tóc, ánh hoàng hôn tràn ngập vào cùng với tư thế lười biếng, làm cho Bùi Tỉnh như ngồi trên một tế đàn, nhìn xuống mấy con người phàm phu tục tử.
- Cái đó? - Trần Huyễn hỏi.
- Không phải cô Trần nói cô không đi làm sau hai năm tốt nghiệp cho đến năm ngoái sao? Gap year? Hai năm thì có vẻ hơi lạ. Nói về chuyện riêng thì thật sự không tiện, cũng khá mất lịch sự khi hỏi thông tin cá nhân của người khác, nhưng bất quá, tôi cũng cần cân nhắc đến rủi ro một chút.
Trần Huyễn đương nhiên nhớ, tại sao bản thân khó vay vốn ngân hàng nên mới nhờ Phương Chi giới thiệu nhà đầu tư cho mình.
Bùi Tỉnh rất dễ dàng nhìn thấu bí mật của Trần Huyễn.
Muốn qua mặt người này hoặc mấy nhà đầu tư kiểu vậy là điều không mấy khả thi.
Hai tay cầm cốc cà phê của Trần Huyễn hơi nặng nề.
Phương Chi lại ngừng thở một lần nữa.
Bùi Tỉnh nhìn vẻ mặt kia của Phương Chi, hiểu rằng cô ấy cũng biết rõ chuyện này.
Vị trí nhìn ra trung tâm thành phố cũng bị hoàng hôn nhuộm vàng trong chớp mắt.
Mặt trời lặn dần về phía chân trời, không gian sáng lên với những màu sắc rực rỡ. Màu cam đỏ khuếch tán từ đường chân trời giống như một bức tranh rộng lớn, những đám mây bị quang ảnh nhuộm đẫm, ánh sáng cùng bóng tối đan xen vào những huy hoàng cuối ngày.
Bóng của Bùi Tỉnh bị mặt trời kéo dài vô tận, không hề sắc bén vẫn mềm mại, nhu hoà.
Ngay cả sự chán nản và bối rối khó giải thích cũng được nụ cười của cô ấy nhuộm một màu dịu dàng, ấm áp.
- Được rồi.
Bùi Tỉnh nhún vai, không muốn làm mọi người xấu hổ nên bắt đầu phá vỡ sự im lặng.
- Tôi hiểu.
Sau khi ra khỏi quán cà phê, Bùi Tỉnh lên xe rồi tạm biệt với Trần huyễn và Phương Chi.
- Thực xin lỗi, Bùi lão sư. Lãng phí cả một buổi chiều của cô, sau này cầm giúp đỡ thì cứ lên tiếng - Trần Huyễn nói.
Đối với nhà đầu tư như Bùi Tỉnh, thời gian cả buổi chiều vô cùng quý giá.
Bùi Tỉnh đã rất hào phóng khi dành cả một buổi cho một nhà thiết kế mới.
Trần Huyễn vẫn lựa chọn cách im lặng về hai năm kia của mình.
Phần lớn người dành nhiều thời gian nhưng không đạt được điều mình muốn đều sẽ hơi xúc động.
Bùi Tỉnh thực sự rất hào phóng.
- Cô Trần không cần thấy khó xử, huống chi là mắc nợ. Ai cũng có lựa chọn của mình. Cô chọn bảo vệ tâm tư còn tôi chọn bảo vệ rủi ro đầu tư, hôm nay không lãng phí. Cô Trần, tôi rất thích sự xinh đẹp của cô.
Trần Huyễn không hiểu câu cuối cùng có ý gì.
Ngón tay cô vô thức chạm vào đôi môi.
Ý cô ấy là màu môi sao?
Màu son cô dùng thật sự là trendy của mùa này.
Trần Huyễn: "Nếu Bùi lão sư thích thì tôi tặng cô một cây.
Bùi Tỉnh cười cười, dường như Trần huyễn không hiểu được ý mình, cũng không giải thích, nói tạm biệt rồi lái xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.