Hiếm

Chương 9:




Tác phẩm: Hiếm
Tác giả: Ninh Viễn
Edit: Mia
Chương 9:
___
Qua mấy ngày sau, Bạch Cảnh Ngu bận xong thì mới để ý đến tin nhắn của Dịch Tú Niên.
Bữa tối hôm đó, kỳ thực Bạch Cảnh Ngu cũng có mở WeChat một lần.
Gác lại mấy dòng tin nhắc nhở, cô tìm được Trần Huyễn đang chìm trong ao.
Vì "đã vượt qua yêu cầu xác minh bạn bè của bạn nên có thể bắt đầu trò chuyện" chúng ta đã không trò chuyện một thời gian.
Bạch Cảnh Ngu bấm vào vòng bạn bè của Trần Huyễn.
Hai giờ trước, Trần Huyễn đăng một tấm ảnh cùng với dòng chữ:
[Các hoạ sĩ sẽ đến sớm]
Đầu Bạch Cảnh Ngu đau âm ỉ.
Còn sống phải không?
Có thời gian đăng bài này nọ nhưng không có thời gian gửi tin nhắn cho nàng.
"Tôi sẽ bù đắp, cô muốn bất cứ thứ gì cũng được."
Nói thì dễ mà làm thì khó, bù đắp cho việc mất tăm mất tích sao, Bạch Cảnh Ngu đã giận.
Sau khi trả lời xong mấy tin nhắn công việc, BạcCảnh Ngu thoát khỏi WeChat.
Vì không có tâm trạng ăn tối nên cô tăng ca đến hai giờ đến khi trở về khách sạn thì cái bụng trống rỗng bắt đầu biểu tình.
Bạch Cảnh Ngu muốn gọi tí đồ ăn khuya, đây là khách sạn bốn sao tốt nhất khu vực, nhưng không có quản lý thì không nói đi, ngay cả nhân viên tiếp tân cũng ngủ li bì, không một ai để ý đến cô.
Không còn cách nào khác, Bạch Cảnh phải đánh xe đi một vòng, ăn một phần hủ tiếu xào, sau khi về thì bị tiêu chảy đến tận 4h.
Cô có một cuộc họp báo lúc 9h.
Làm nhiều năm trong lĩnh vực đầu tư, Bạch Cảnh Ngu đã nắm vững phương pháp ngủ thế nào để đạt chất lượng cao, cho dù đêm qua chỉ ngủ bốn tiếng thì vẫn có thể duy trì được năng lượng.
Chuyến công tác vài tháng này là để giúp một nhà máy sản xuất thoát khỏi cuộc khủng hoảng của bên thu mua.
Người muốn mua lại nhà máy sản xuất này là tập đoàn công nghiệp nổi tiếng - Tử Sơn.
Mấy tháng trước.
Tôn tổng của nhà máy sản xuất đã bị bức đến cùng đường, ông phải nhờ đến ngân hàng đầu tư của Chứng khoán Trung Quốc - Singapore để tìm ra người ông cực kỳ tin tưởng - Bạch Cảnh Ngu.
Theo lời diễn giải cay đắng của ông thì ông có một số tranh chấp tài sản với ông Lương - đổng sự hơn chục năm trước của Tử Sơn, nhưng cũng là chuyện nhỏ nhặt. Mấy năm qua ông vẫn luôn tập trung nghiên cứu cũng đã quen bén đi chuyện này, nhưng mà cái vị họ Lương này lại hẹp hòi như kim châm, cứ để trong lòng không buông.
Vốn dĩ Bạch Cảnh Ngu cũng đang tìm mấy cơ hội buôn bán, rồi còn phải sáp nhập, trên dưới thu mua xưởng đóng tàu, cơ bản không có thời gian để lo lắng mấy cái dây mơ rễ má. Nhưng Tôn tổng lại là khách cũ, cùng phấn đấu IOP, cũng coi như là có chút tình cảm cách mạng. Mà thành tích của Tử Sơn cũng không phải tốt, là một khối u ác tính trong ngành.
Nhưng Bạch Cảnh Ngu lại bị ý chí công lý thúc đẩy, có lẽ đến cả bản thân cũng không nhận ra mình đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Sau một loạt thẩm định sơ bộ cùng với việc cấp quyền ưu tiên cho cổng đông, nên 9h sáng nay Bạch Cảnh Ngu đã sắp xếp một cuộc họp báo tại Cube Center.
Tôn Hành là người thực dụng cũng khiêm tốn, ông cũng tin vào việc "chăm chỉ mới kiếm được nhiều tiền", ông hiếm khi xuất hiện trước công chúng và cũng chả có mấy lần tham dự sự kiện lớn như này.
Khó có dịp mặc một bộ vest chỉnh tề, phẳng phiu nhưng trong lòng thì lại bất an.
Ông liếc nhìn mấy phóng viên đang đứng dưới sảnh, mồ hôi hột lộp bộp trên trán, rồi quay sang hỏi Bạch Cảnh Ngu: "Cách này có được không?"
Bạch Cảnh Ngu đeo tai nghe, nghe nhóm mình báo cáo: "Chị Cảnh Ngu, thông tin trên web tài chính đã được chuẩn bị xong. Chủ đề của Tôn tổng sẽ được lên đầu trang. Anh Hán Tư cũng đang trên đường đến đây, đường xá khá thông thoáng, dự kiến sẽ có mặt lúc 9h30."
Bạch Cảnh Ngu "ừm" với đồng nghiệp sau đó quay sang nói lại với Tôn tổng.
- Tôn tổng có tin tôi không?
- Tin, đương nhiên là tin.
Bạch Cảnh Ngu nhìn thẳng vào ống kính của mấy phóng viên, chậm rãi chớp chớp mắt:
- Chỗ này không khác gì lúc họp ở nhà máy đâu. Cứ đứng thẳng lưng rồi mỉm cười là được.
- Nhưng... - Tôn tổng lau mồ hôi hột trên cái trán sáng bóng của mình.
- Tôn tổng, nếu nhà máy bị thu mua, họ Lương sẽ đối xử với nhân viên của Tôn tổng như thế nào?
Tôn tổng - người đang suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên bị kéo về, trợn trắng mắt khi nghe mấy lời này.
Cái người họ Lương kia chỉ muốn công nghệ của ông, chỉ muốn báo thù ông, làm gì có khả năng quan tâm đến chuyện khác, hắn ta nhất định sẽ đuổi người.
Nhân viên của ông đã cùng ông xông pha nửa đời người, nếu bị như vậy chắc chắn sẽ tiêu điều thất nghiệp.
Gia đình rồi con cái của họ phải làm sao?
Bạch Cảnh Ngu đưa bài diễn thuyết cho Tôn tổng:
"Sài lang tới thì có thợ săn. Tôn tổng, nạp đạn đi, nhân viên của ngài chỉ có thể trông cậy vào ngài."
Tôn tổng thay đổi thái độ, nhận lấy bài diễn thuyết.
Người đàn ông trung niên cao chưa đến 1m7 này bắt đầu đối mặt với ống kính, trình bày công nghệ mới mà mình đã nghiên cứu trong nhiều năm, khiến người nghe phải giật hết cả mình.
Cùng lúc đó, Hán Tư - CEO của một công ty Đức đã được Bạch Cảnh Ngu giật dây bắt cầu đưa đến hiện trường.
Trước mặt giới truyền thông, ông ấy đã ký hợp đồng giá trị hàng trăm triệu Euro với Tôn tổng.
Cuộc vây hãm của truyền thông, trang nhất của các tờ báo, các phỏng vấn của tạp chí hơn nữa cộng với cuộc hợp tác với nước Đức sắp tới...
Trong chốc lát, Tôn tổng nổi tiếng, trở thành ngôi sao mới trong ngành sản xuất quốc gia.
Giá cổ phiếu của nhà máy tăng cao, ban giám đốc của Tử Sơn cảm thấy giá này cao ngất, dần mất hứng thú với việc thu mua.
Trận phòng thủ này đánh quá đẹp và nhân vật chính không ai khác chính là Bạch Cảnh Ngu.
Tôn tổng vội vàng yêu cầu giám đốc Mã sắp xếp, ông muốn mời cô đến nhà hàng để ăn tối.
Giám đốc Mã đích thân theo chủ nhà hàng đi bắt cừu. Mặt mày xám tro nhưng vui vẻ hết sức, ông cũng gọi loại rượu đắt nhất, đảm bảo Bạch Cảnh Ngu sẽ tận hứng mà trở về.
Bạch Cảnh Ngu không quen mùi tanh của thịt cừu, cô không thoải mái, cũng không muốn uống rượu nên chậm rì rì mà đẩy chiếc cốc ra chỗ khác.
Tôn tổng vô cùng cảm kích Bạch Cảnh Ngu, đây là cơ hội mà ông mơ cũng không dám mơ đến.
Bạch Cảnh Ngu không uống nhiều, ông ấy cũng không mời rượu cô mà tự rót tự uống, uống say đến mức không ngừng huyên thuyên, nói cái gì cũng không biết.
Ông ấy nói lần đầu tiên gặp Bạch Cảnh Ngu ông chỉ biết cô xinh đẹp, còn là con gái của Bạch tổng, ông còn sợ cô đi làm như đi lên sân khấu, không biết có thể làm được gì ra hồn không. Đâu ai ngờ được, phát hành ra công chúng hoàn mỹ thì không nói, lần này còn đánh bay cả sài lang, Bạch tiểu thư, có cái gì kinh hỉ khác mà ông ấy còn chưa biết không?
Tôn tổng cười đến không thấy được mắt, mấy người ngồi xung quanh ông ấy nghe xong thì lặng như tờ, sợ hãi mà quay đầu nhìn Bạch Cảnh Ngu.
Ai có thể ngờ tâm hồn của Bạch Cảnh Ngu không có ở trên bàn tiệc, cô đang dùng điện thoại mở WeChat, lướt qua một mớ tin nhắn khổng lồ, ngón tay cứ lướt lướt trên màn hình rồi thản nhiên nói:
"Tôn tổng quá khen."
Mọi người đều thở phào.
Có vẻ như Bạch tiểu thư hung ác, tàn nhẫn đó là đối với người ngoài, còn người một nhà thì vẫn tình thương mến thương.
Trần Huyễn vẫn chết trôi, không có một cái tin nhắn.
Bạch Cảnh Ngu thầm nghĩ: Tốt, quá tốt, Trần Huyễn, tôi coi như cô chết rồi.
Tôn tổng vẫn cười một mình, muốn nói thêm gì đó thì Bạch Cảnh Ngu ngẩng đầu nhìn ông.
"Nếu muốn tán thưởng, có thể không tán."
Tôn tổng: "..."
Mọi người đều im lặng.
Tiệc tùng kết thúc, một nhóm người đi vào thang máy. cuối cùng Bạch Cảnh Ngu cũng nhìn thấy tin nhắn của Dịch Tú Niên.
Tài khoản WeChat của Dịch Tú Niên tên là "Khảo Thổ Tư".
Hình đại diện là chiếc chó corgi vô tâm kia, đang nằm phơi nắng còn nheo mắt lè lưỡi, nước dãi đọng trên lưỡi phản chiếu lấp lánh.
Đầu ngón tay vừa đặt lên cửa sổ trò chuyện, đồng nghiệp cũng có điện thoại của MD, vì có chút không chắc chắn nên đồng nghiệp đưa điện thoại cho Bạch Cảnh Ngu, yêu cầu cô xác nhận.
Trong lúc Bạch Cảnh Ngu cầm điện thoại của đồng nghiệp, cô cũng vô tình ấn vào voice chat của Dịch Tú Niên.
Giọng nói của Dịch Tú Niên nhanh chóng vang vọng trong không gian yên tĩnh.
[Chị ơi, cuối tuần chị có về nhà không? Em nhớ chị~]
Mọi người: "......."
Lần này, không chỉ âm thanh im bặt mà tiếng hít thở cũng biến mất.
Ai cũng biết Bạch Cảnh Ngu đồng tính.
Nhưng biết rõ xu hướng tính dục là một chuyện, còn việc nghe ai đó gọi "chị", hỏi xem có về nhà cuối tuần không thì lại là một chuyện khác.
Không chỉ cấp dưới, nhóm khách hàng cao cấp mà kể cả nhóm giám đốc điều hành cũng nghe thấy giọng nữ nũng nịu, rên rỉ trong điện thoại.
MD bên đầu kia cũng đơ ra.
"Nói." Bạch Cảnh Ngu bắt máy.
Giám đốc Mã chết lặng.
Người nào biết thì biết là Bạch Cảnh Ngu đang nói chuyện với sếp, còn ai không biết thì tưởng cô là sếp.
Tôn tổng lại khá thoải mái.
Xem ra cô không chỉ là người giáo huấn thôi mà còn coi sếp là cháu trai của mình.
Bạch Cảnh Ngu cầm điện thoại của đồng nghiệp, bước từ thang máy ra xe, nói một hồi cũng nói xong công chuyện.
Cô đã từ chối lời mời của Tôn tổng đi xem buổi trực tiếp quy mô lớn ở địa phương.
Tối nay Bạch Cảnh Ngu chỉ muốn về khách sạn đánh một giấc thật ngon.
Về đến khách sạn, tắm rửa xong xuôi thì cô quăng mình lên giường, cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Dịch Tú Niên bằng giọng điệu cứng ngắt.
Bạch: [Gửi cái giống ôn gì thế?]
Mà bên đây Dịch Tú Niên đang trên đường tan sở, chen chúc trên tàu điện ngầm đông đúc nhất thành phố S trong giờ cao điểm buổi chiều.
Dù có toa dành riêng cho phụ nữ đi chăng nữa thì nó vẫn đông tới mức gần như chỉ có thể đứng bằng một chân.
Cô vốn đang xem video hướng dẫn nấu ăn do Thư Tuyền gửi qua thì đột nhiên Bạch Cảnh Ngu trả lời tin nhắn, chỉ vừa mới click vào thì đã thấy Bạch Cảnh Ngu mắng người.
Dịch Tuyết Lâm không có bên cạnh nên Dịch Tú Niên cũng lười cãi nhau với vị chị gái mở miệng ra là chấn chỉnh gia quy này, tránh cho cách nhau vạn dặm mà vẫn đấu võ mồm nên vào thẳng vào chủ đề cho gọn.
Khảo Thổ Tư: [Bạch nữ sĩ, chị có nhớ sinh nhật của người cha đáng kính của mình không? Là cuối tháng đó, nhưng đến cả một sợi tóc của chị cũng không thấy. Chị có muốn em mua quà cho ba hay chị tự về để lão ba ba có thể tận mắt nhìn thấy con gái của mình vẫn còn thở?]
Bạch Cảnh Ngu thật sự bận đến quên bén đi.
Bạch: [Về]
Dịch Tú Niên gửi qua một cái sticker.
Một con thỏ xám nhảy lên, đánh rắm hình chữ "Ok".
Mấy cái sticker này khá thông dụng trên mạng, có thể nhìn thấy cái con thỏ này ở mọi nơi.
Bạch Cảnh Ngu ghét bỏ mà quăng điện thoại đi, khoá màn hình.
Cô đang cố gắng đem cái rắm hôi thối trên mạng kia cách xa ra chỗ mình.
Vừa buông điện thoại thì lại có thông báo tin nhắn.
Tưởng đâu trong nhà lại có chuyện gì, Bạch Cảnh Ngu đang chuẩn bị lấy hơi mắng người thì thấy tin nhắn đó là của Trần Huyễn.
Cái người họ Trần này sống lại rồi.
Thậm chí còn biết nói tiếng người.
Unicorn Studio: [Khi nào về, tôi đến đón chị?]
Lông mi Bạch Cảnh Ngu khẽ giật giật.
Xem ra studio của Trần Huyễn chỉ có mình cô, tài khoản công ty mà giống như tài khoản cá nhân, chắc tự bản thân cô phải làm từ a đến á.
Nhưng tại sao đêm đó lại xuất hiện ở MAR cùng Phương Chi?
Hơn nữa hai người là loại quan hệ gì?
Nếu cô trả lời "không" thì không đến rước sao?
Không có WeChat cá nhân à?
Ai lại muốn nói chuyện với một cái tài khoản studio thuộc về chính phủ?
Cái này có phải tài khoản công khai không?
Ánh mắt Bạch Cảnh Ngu như có lửa, muốn đốt cháy một lỗ trên màn hình.
Một câu ngắn ngủi của Trần Huyễn cũng khiến cô suy nghĩ rất nhiều.
Cô thấy cảm xúc mình bị người phụ nữ này ảnh hưởng quá lớn, cô đè điện thoại lên ngực, tự nhủ với chính mình–
Người ta đã bỏ rơi mình một lần rồi, ai lật thuyền hai lần trong một cái cống?
Trần Huyễn bên đây đang đi tới đi lui.
Điện thoại rung lên, tin nhắn của Bạch Cảnh Ngu.
Cô vội vàng mà cầm điện thoại kiểm tra.
[Trần Huyễn, tôi không muốn ở bên cô]
Sự mong đợi trong đôi mắt lụi tàn, khoé miệng cong cong đang từ từ rũ xuống.
Trần Huyễn cầm điện thoại đứng đó như trời trồng.
Ừ, người ta sẽ không ở bên cô.
Tại sao cô lại mặt dày mày dạng mà cứ thích bám vào?
Cách sông, cách núi nhưng hay người vẫn hiểu ý nhau, khắc sâu ba chữ trong lòng.
Đừng phạm tiện*.
(Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục. Quan tràng hiện hình kí: "Ngã thuyết tha môn giá ta nhân thị phạm tiện đích, nhất định yếu lộng đắc nhân gia thượng môn, bất tri thị hà đả toán!",, (Đệ tứ tứ hồi).)
Sau khi gửi xong tin nhắn, Bạch Cảnh Ngu bật dậy khỏi giường, đi qua đi lại trong phòng khách sạn.
Cô đi ngang qua chiếc máy khuếch tán không khí màu đen, vòng qua bước tượng Bồ Tát mà Tôn tổng đã tặng dù cho cố gắng từ chối nhưng không thành, rồi cô lại đi thay nước cho mười bông hoa đang sắp héo đến nơi.
Trước khi đặt chiếc bình đá quý ở Đan Mạch xuống một cách chắc chắn thì Trần Huyễn lại gửi tin nhắn tới.
Bạch Cảnh Ngu quay đầu lấy điện thoại làm cho chiếc bình hàng ngàn đô la suýt nữa rơi tự do.
Unicorn Studio: [Ừm, được]
Bạch Cảnh Ngu: "..."
Đến khi Bạch Cảnh Ngu muốn tắt thở thì Trần Huyễn lại gửi thêm một cái sticker.
Con thỏ nhảy lên "ok" bằng cái rắm, giơ mông về Bạch Cảnh Ngu, làm trán cô nổi gân xanh.
Bạch Cảnh Ngu: "..."
___
Bạch Cảnh Ngu: Này là flag sao? Tôi không tin.
Bà còn overthinking hơn Lục Tri Kiều vậy:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.