Hiền Thê Khó Làm

Chương 3:




Lục Thừa tướng hùng hùng hổ hổ trở lại phủ Thừa tướng, vừa vào cửa liền lao thẳng tới viện của Thừa tướng phu nhân.
“Lão gia, A Nan luôn luôn ngoan ngoãn quy tắc, cũng không có làm chuyện gì khác người, thiếp cũng nghĩ không ra vì sao Thái hậu lại chọn A Nan làm Túc Vương phi. Ngài cũng biết thân phận của A Nan, ở trong mắt quý nhân trong cung thật sự không có chút gì để gây chú ý! Tuy rằng lớn lên bên cạnh thiếp, được thiếp dạy dỗ chu đáo là niềm tự hào của thiếp, nhưng thân phận của A Nan vốn đã như thế, thiếp dù cố hết sức nhưng cũng không thể giúp được gì nhiều.”
Lục Thừa tướng hiểu rõ phu nhân nhà mình là một người thấu tình đạt lý, nàng biết cái gì nên làm cái gì không, Thừa tướng phủ to như vậy đều được nàng quản lý gọn gàng ngăn nắp, làm cho ông thật yên tâm.
Nhưng mà, ngày hôm qua đi trong cung một chuyến, hôm nay lại được Hoàng đế tứ hôn, làm cho Lục Thừa tướng thực sự nghĩ mãi không ra, hơn nữa cũng không cảm thấy đây là vinh quang tột bực, mà là bùa đòi mạng của A Nan a!
Túc vương là ai? Hắn là đứa em duy nhất của đương kim Hoàng đế, là đứa con trai cưng mà Thái hậu thương yêu nhất.
Đương nhiên, mấy cái này chẳng phải là trọng điểm làm cho Lục Thừa tướng chú ý, điều ông chú ý là, Túc vương chính là người có tiếng khắc thê tuyệt tử sát tinh a! Từ lần đính thân năm Túc Vương mười bốn tuổi đến bây giờ đã hai mươi mốt tuổi, tất cả những nữ tử được Túc Vương đính thân đều chưa từng sống được đến ngày thành thân, đều qua đời vì đủ mọi nguyên nhân.
Toàn dân chúng triều đại này ai cũng biết Thái hậu thương yêu nhất là tiểu nhi tử Túc vương, những người được chỉ hôn cho Túc Vương đều là tiểu thư đại gia tộc phẩm hạnh giỏi nhiều mặt, thân thể khỏe mạnh, nhưng những cô nương này đều không bệnh không đau, chỉ cần vừa được chỉ hôn, hoặc sắp sửa thành thân thì cũng đều chết đột ngột ngoài ý muốn hoặc tự dưng sinh bệnh qua đời? Số người nhiều như thế làm cho người ta không quan tâm mới là lạ đó!
Mà như vậy còn chưa đủ, sau khi đính thân Túc Vương phi tương lai mấy lần đều chết oan chết uổng, Thái hậu rốt cục không tin tà mà chạy đến Bạch Mã tự đi tìm cao tăng có tiếng đương triều xem mệnh số cho Túc vương, ra kết luận cũng làm cho người ta chấn động: Tướng mệnh đại phú đại quý, nhưng lại có mạng khắc thê tuyệt tử, hậu vận thê lương.
Như thế này còn có cái gì mà khen tốt chứ!
Đáng thương cho Túc vương, dù quyền thế ngập trời, nhưng mạng số thật sự đáng bi ai mà!
Tuy rằng A Nan là thứ nữ, nhưng cũng là đứa con gái mà ông thương yêu từ nhỏ đến lớn, ông làm sao có thể nhẫn tâm để cho A Nan chết oan chết uổng?
“Phu nhân, nàng hãy nói cho vi phu chuyện vào cung hôm qua xem, để vi phu có chuẩn bị sẵn.”
Thừa tướng phu nhân cũng không muốn A Nan gả vào Túc vương phủ, trước không nói Túc vương có số khắc thê tuyệt tử, chỉ riêng tính cách của Túc Vương thôi cũng không phải là người dễ đối phó. Túc vương là bào đệ của đương kim Hoàng đế, tiểu nhi tử Thái hậu sủng nhất, tay cầm quyền cao, vui buồn bất thường, lại nghe rằng Túc Vương chán ghét nữ nhân, trong Túc vương phủ bởi vì nguyên nhân này mà tất cả những tỳ nữ bị Túc vương đánh chết nhiều đến không đếm được. Nghe nói người hầu hiện tại Túc vương phủ đều là những nữ nhân đã rất già, những lão ma ma đã đứng tuổi, ngoài ra còn một vài gia nhân sai vặt. Hơn nữa loại hiện tượng này ở Túc vương phủ, lại tạo cho người ta có ấn tượng Túc vương là một người đồng tính, nữ nhân gả cho hắn không phải sẽ sống trong cô độc đến già hay sao.
Lục Thừa tướng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, cùng phu nhân nhà mình nhốt tại trong phòng thương lượng nửa ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra được, trong buổi lễ ngắm hoa đó có nhiều cô nương khí chất phi phàm như vậy, vì sao Thái hậu chỉ vừa mắt A Nan? Chẳng lẽ đơn giản là bởi vì vóc dáng tròn trịa khỏe mạnh của A Nan, thoạt nhìn không phải tướng đoản mệnh?
Lời này nghe xong ngay cả bản thân cũng không tin tưởng!
Đương nhiên, sự việc này không chỉ vợ chồng Thừa tướng gấp rút, nha hoàn trong phòng A Nan cũng vì nàng gấp rút.
“Hu hu… Tiểu thư, người rất đáng thương mà, số mạng người sao lại khổ thế này! Thái hậu nương nương anh minh như vậy, vì sao lại chọn trúng người chứ? Dáng vẻ tiểu thư vừa khó coi, cũng không có tài nghệ gì, để ở giữa hai người bình thường cũng nhìn không thấy tiểu thư, sao lại bị chọn trúng vậy chứ? Người ta nói người xấu xí chắc chắn sống lâu, nhưng tiểu thư chỉ có thể sống được một tháng nữa, sau này Như Thúy phải làm sao bây giờ…”
Nha hoàn Như Thúy nhào vào trên bàn khóc ruột gan đứt từng khúc, mặt A Nan đen thui, đây là thương tâm cho nàng, hay đang châm chọc nàng vậy?
Nghe Như Thúy khóc kể, A Nan dần dần cũng bắt đầu buồn bực.
Nguyện vọng đời này của A Nan phi thường đơn giản, tìm một nam nhân trung hậu thật thà để gả là được.
Đời trước A Nan đã từng gặp không ít nam nhân đàng hoàng chính trực, nhà có vợ con đầy đủ, nhưng khi phát đạt lại muốn tìm một tiểu hồ ly như hoa như ngọc mới có thể sánh vai với anh em, nên nàng đối với nam nhân không có hy vọng gì, cũng muốn sống cuộc sống cô độc đến già, dù gì nàng cũng là một trạch nữ, không sợ tịch mịch.
Đời này xuyên không đến cổ đại, trở thành một thứ nữ Thừa tướng chẳng chút quyền lực, biết lấy thân phận bản thân muốn làm quý tộc độc thân cả đời là chuyện có khả năng, cho nên đã sớm lên lế hoạch, tương lai tìm đối tượng nhất định phải tìm một người trung hậu thành thật, dễ tính để gả cho —— Bởi vì hôn nhân của nữ nhân Lục gia tuy rằng cũng dựa vào lệnh cha mẹ môi giới, nhưng nếu con cái không đồng ý, trưởng bối cũng tôn trọng ý nguyện của bọn họ, cho nên A Nan mới có thể sinh ra ý tưởng đại nghịch bất đạo này.
Nhưng mà, đột nhiên ở đâu xuất hiện Túc vương là ai? Thân phận hai người bọn họ khác nhau một vực, sao có thể đi chung với nhau?
Tuy rằng A Nan là từ xã hội bình đẳng khoa học chủ nghĩa xuyên không tới, nhưng đã quen với loại quy tắc nghiêm ngặt của thế giới này, biết bản thân với thân phận thứ nữ của Lục gia, ngay cả làm thiếp của Túc vương cũng không đúng quy cách, huống chi là làm Vương phi?
A Nan cũng đang rơi vào bên trong rối rắm cùng sợ hãi.
Trong hoàng cung, Thái hậu nghiêng ngồi ở trên kháng, ánh mắt từ ái nhìn nam tử có khuôn mặt tuấn dật văn tú trước mặt.
Nét mặt của nam tử thật nghiêm túc, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, thần sắc kiên nghị, ngồi ở chỗ kia lưng thẳng chẳng khác gì cọc gỗ.
“Con trai của ta, con đang trách ta an bày việc hôn nhân này?”
Nam tử nhíu mày, thần sắc có chút không vui, tiếng nói trầm thấp có chút khàn khàn: “Mẫu hậu, Người biết rõ số mệnh của nhi thần…”
“Thế thì sao, đừng nói chỉ là một đứa con gái của Lục gia, cả thiên hạ này đều là của Sở gia chúng ta, cho dù hy sinh một đứa con gái của Lục gia cũng không có gì.”
Trên gương mặt bảo dưỡng thập phần kĩ lưỡng của Thái hậu lộ ra một nụ cười lạnh, lúc tầm mắt chuyển qua trên người tiểu nhi tử, lại tràn đầy từ ái: “Bá Ninh, đừng lo lắng, mẫu hậu thấy đứa con gái nhà họ Lục kia, tuy rằng không phải là tiểu mĩ nhân gì, nhưng dáng dấp tròn trịa sáng láng, ngọt ngào đáng yêu, thấy đã biết có tướng trường thọ. Nếu như nàng ta sống không qua khỏi chuyện này, đó là nàng ta không có phúc, chứ không phải con ta khắc thê.”
Túc vương cau mày, chỉ là một thứ nữ của Lục gia, lại làm cho mẫu hậu cao hứng một chút cũng không phòng.
Nhiều năm như vậy, Túc vương đã phiền chán chuyện cùng nữ nhân đính thân, nếu như tiểu thư Lục gia này có thể sống qua hôn lễ, chắc cũng có chỗ đặc biệt. Đương nhiên, có thể làm cho mẫu hậu của hắn vừa mắt, chắc nàng ấy cũng có chỗ hơn người.
Túc vương rũ mắt xuống, nói: “Nhờ mẫu hậu làm chủ.”
Thái hậu lộ ra nụ cười vừa lòng, biết tiểu nhi tử ngày hôm qua mới từ nơi khác xử lí quan vụ mới trở về, ngay cả nghỉ ngơi cũng chưa kịp đã tiến cung thăm bà, làm cho bà thật vừa lòng, từ ái quan tâm sức khỏe của con, rồi bảo đi tìm Hoàng đế.
Lão ma ma bên người Thái hậu đang xoa bóp tay cho bà, cười nói: “Túc vương là một đứa con hiếu thảo, cho tới bây giờ cũng chưa từng cãi lại lời nói của ngài và Hoàng thượng, ngài chọn lựa nàng dâu cũng tốt, ngài ấy tất nhiên sẽ không cự tuyệt.”
Thái hậu nghe xong cười cười, nói: “Chương ma ma, tiểu thư Lục gia kia tuy chỉ là một thứ nữ, thân phận hiện tại có hơi thấp một chút, nhưng mà may mắn Thừa tướng phu nhân là một người thấu tính đạt lí, nên mặc dù là thứ nữ giáo dưỡng cũng không kém, dáng dấp trắng trẻo tròn trịa, khi cười rộ lên ngọt ngào mềm yếu, thật sự là làm cho người ta muốn moi cả tim gan để đối xử tốt với nàng ấy, ta thấy Bá Ninh chắc chắn sẽ rất hợp với nàng ta.”
Chương ma ma cười cười, phụ họa nói: “Đúng vậy, Bộ dáng kia tuy rằng không phải mỹ nữ gì, nhưng cũng nẩy nở đầy đủ.”
“Chỉ tiếc ủy khuất con ta! Nếu không phải nhiều năm nay mỗi lần tứ hôn tiểu thư nào cho Bá Ninh cũng đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai gia tội gì tìm tới nàng ấy? Vốn dĩ ta thích tiểu thư của nhà Thượng thư, nhưng bởi vì cách ăn vận của tiểu thư Lục gia làm ta quên béng, không thể không chú ý tới.”
Thái hậu nheo mắt lại, nhớ tới buổi tiệc ngắm hoa ngày hôm qua, không khỏi nở nụ cười, “Thừa tướng gia là một người hiểu biết rộng, biết rõ sẽ có vẻ khác thường lại còn đem con gái của mình ăn vận thành như vậy, nói vậy nhất định có nguyên nhân đặc biệt gì khác. Nể tình phần đặc biệt này, ai gia nguyện ý cho nàng một cơ hội, là phúc hay họa, thì phải xem vận mạng của nàng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.