Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 144:




["Vì sao vội vã hồi kinh?"
"Đề thân!"]
~~
Nghỉ ngơi hai ngày, tiểu cô nương vui vẻ trở lại rồi.
Hạng Thanh Xuân âm thầm quan sát, lộ ra tươi cười, rất tốt, vẫn có sức sống như trước, thế nên trở lại kinh thành thôi.
Sáng sớm, Ôn Ngạn Bình không hiểu tại sao ôm con khỉ nhỏ đi ra ngoài, chỉ thấy Chiếu Quang đang chỉ huy hạ nhân bố trí xe ngựa trong sân, thoạt nhìn giống như có quý phụ phu nhân muốn đi ra ngoài, bố trí vừa xa hoa vừa thoải mái.
"Chiếu Quang, thiếu gia nhà ngươi muốn đi xa hả?" Ôn Ngạn Bình nhảy tới hỏi.
Ánh mắt Chiếu Quang chuyển từ con khỉ nhỏ trong lòng nàng sang mặt nàng, thấy thái độ nàng không giống giả bộ mới nói: "Ôn thiếu gia, xe ngựa này đương nhiên là chuẩn bị cho ngài ngồi, hôm nay chúng ta hồi kinh, thiếu gia lo lắng thân thể ngài không khỏe, nên mới chuẩn bị xe ngựa đi về." Mặc dù trong lòng Chiếu Quang rất buồn bực, vì sao thiếu gia nhà hắn đột nhiên muốn để Ôn thiếu gia ngồi xe ngựa giống như nữ nhân, hơn nữa còn bố trí vô cùng thoải mái, nhưng Chiếu Quang là một thuộc hạ tốt, chỉ cần thiếu gia bày ra vẻ dữ tợn khiến người ta tè ra quần kia là hắn sẽ không nhiều lời, chỉ suy nghĩ nhiều một chút mà thôi.
Sau khi Ôn Ngạn Bình nghe xong, lúng túng, biết rõ tình trạng của mình bây giờ làm phiền người ta, không khỏi sờ sờ cái mũi của con khỉ trong lòng, nói: "Kỳ thật không cần phiền phức như thế..."
"Sao lại phiền? Ôn thiếu gia là sư đệ của thiếu gia nhà nô tài, chăm sóc Ôn thiếu gia là chuyện nên làm mà." Vẻ mặt và lời nói của Chiếu Quang rất chính nghĩa, chủ yếu là hắn biết tâm tư không thuần khiết của thiếu gia nhà hắn đối với Ôn thiếu gia, hắn quan sát rất kỹ, làm gã sai vặt đương nhiên một lòng đi theo thiếu gia, cùng lừa bịp Ôn thiếu gia vô tội.
Xưa nay, Ôn Ngạn Bình khó có thể cự tuyệt lòng tốt của người ta đối với mình, cũng không đành lòng xem nhẹ loại ý tốt này, đành bại trận, chuẩn bị đi tìm Hạng Thanh Xuân, nói hắn không cần huy động nhiều nhân lực như thế, với tư cách là nam tử hán có thể lên núi săn thú xuống sông bắt cá, nàng rất khỏe.
Ôn Ngạn Bình vừa tới thiên thính, đúng lúc thấy Hạng Thanh Xuân đang ngồi trước bàn ăn chuẩn bị ăn sáng, thấy nàng tới liền nói: "Đang muốn bảo nàng tới dùng đồ ăn sáng, ngồi đi." Nói xong, ánh mắt liếc nhìn con khỉ nhỏ không biết sống chết kia một cái, ánh mắt lạnh lẽo, con khỉ nhỏ sợ tới mức “chi” một tiếng.
Thấy nàng ngoan ngoãn đặt con khỉ nhỏ qua một bên, mình thì bưng bát ăn sáng, trong mắt Hạng Thanh Xuân lộ ra thỏa mãn, gấp một khối bánh bao thịt còn bốc khói đặt vào bát của nàng, nói: "Dùng bữa sáng xong, chúng ta hồi kinh."
Ôn Ngạn Bình cắn một miếng nhỏ, hút nước thịt bên trong bánh bao, răng môi lưu hương, khiến nàng không nhịn được cắn một cái to, hai ba lần đã giải quyết xong một cái bánh bao, sau đó hỏi: "Có phải huynh bận rộn chuyện gì không? Nên mới hồi kinh sớm thế? Nếu thật sự bận rộn, không bằng chúng ta cùng cưỡi ngựa về đi." Câu nói sau cùng mới là mục đích chính của nàng.
Hạng Thanh Xuân nhìn nàng, nụ cười trên mặt nhạt dần, trong ánh nắng ban mai, dung nhan xinh đẹp khiến lòng người ngứa ngáy, nhất cử nhất động đều rất tao nhã. Chỉ nghe hắn nói: "Tất nhiên là có chuyện."
"Chuyện gì?" Nàng hiếu kỳ.
Thanh niên hiếm khi tươi cười chân thành, "Trở về đề thân."
"Khụ khụ khụ..." Sơ sẩy một cái, bị sặc đến nước mắt chảy ra, tiếp nhận sữa đậu nành thanh niên đưa tới, nàng uống một hơi. Thật vất vả mới khiến cổ họng bị sặc thoải mái một chút, Ôn Ngạn Bình mặc kệ ăn uống, ngạc nhiên vội vàng hỏi: "Rốt cuộc huynh đã chịu thành thân? Huynh nhìn trúng cô nương nhà ai thế?"
"Nàng gấp cái gì?" Hắn chậm rãi nói.
Tiểu cô nương nhe răng cười cười, mặt mày vui vẻ, "Đương nhiên cao hứng nha..., trong số các sư huynh, chỉ có huynh là chưa thành gia lập thất, người làm sư đệ như đệ rất lo lắng. Cuối cùng huynh đã chịu thành thân, trong lòng đệ đương nhiên vui vẻ, đệ sắp có tẩu tẩu rồi. Để đệ đoán xem, có phải tam tiểu thư Tây Quận Vương phủ không?"
Hắn nhìn nàng thật, lâu đến mức nàng không cười nổi nữa, không hiểu hỏi: "Sao thế? Chẳng lẽ không đúng? A, đúng rồi, huynh từng nói huynh không thích tam tiểu thư Tây Quận Vương phủ, là người khác..."
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm như thế khiến nàng không được tự nhiên, cảm thấy hình như hắn đang tức giận, rõ ràng mình không có trêu chọc hắn.
Một lát sau, thanh niên rốt cuộc cứng rắn nói: "...Ăn bánh bao của nàng đi!"
"A." Nàng cúi đầu ăn bánh bao, quyết định không để ý tới lòng dạ cong cong nhiễu nhiễu đó nữa, nam nhân khiến người ta vĩnh viễn không thể đoán ra tâm tư hồ ly tinh của hắn.
Tiểu cô nương ngốc nghếch không tim không phổi đương nhiên không biết tâm tư uất ức và u ám của thanh niên bên cạnh, tiểu cô nương vốn ngây thơ trong sáng không hiểu rõ đang tìm đường chết, sinh sôi xoay chuyển, tâm tình âm u một lần nữa chuyển biến.
Lúc này, Chiếu Quang tới bẩm báo tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, thì nhìn thấy ánh mắt vô cùng âm u của thiếu gia nhà mình, khiến hắn sợ đến mức không dám mở lời, nhìn về phía người nào đó không biết sống chết chơi với con khỉ nhỏ, trong lòng im lặng thấp cho nàng một ngọn nến.
"Nếu đã chuẩn bị xong, chúng ta hồi kinh thôi." Hạng Thanh Xuân đứng dậy nói.
Ôn Ngạn Bình lên tiếng, sau đó nhíu mày nói: "Không ngồi xe ngựa được không? Hiện giờ đệ rất khỏe." Thân thích phiền toái đi rồi, hiện giờ nàng là một nam tử hán bưu hãn!
Hạng Thanh Xuân nhìn nàng một cái, Ôn Ngạn Bình uể oải, quả nhiên không được.
Không cần cử hành lễ gì, lại có hạ nhân an bài, Ôn Ngạn Bình chỉ cần mang mình lên xe ngựa là được. Lúc lên xe ngựa, con khỉ nhỏ kêu chi chi bám vào ống tay áo nàng, nó dùng một loại ánh mắt ướt sũng của động vật nhỏ nhìn nàng, Ôn Ngạn Bình thấy liền mềm lòng.
"Phụ mẫu nó đều ở trong núi, mang nó về nội thành không tốt." Hạng Thanh Xuân nói.
Ôn Ngạn Bình nghe xong, đồng ý gật đầu, xách con khỉ ra khỏi xe ngựa, đưa tới một cây lớn trong sân, phất phất tay với nó: "Khỉ con, hẹn gặp lại, chờ ta rảnh trở lại thăm mày, chúng ta cùng tắm rửa ~~~"
Câu nói sau cùng thành công nhóm lên âm u trong lòng người nào đó.
Chiếu Quang một lần nữa dùng ánh mắt kính nể "Không tự tìm đường chết sẽ không chết" nhìn tiểu cô nương vô tri vô giác.
Xe ngựa sắp xuất phát, đột nhiên màn xe nhoáng một cái, một thứ gì đó từ ngoài cửa sổ nhào tới, trực tiếp bổ nhào vào lòng Ôn Ngạn Bình, nhìn nàng "Chi...chi" kêu lên, âm thanh vui sướng.
"Khỉ con, sao mày chạy tới đây? Mau trở về!" Ôn Ngạn Bình bất đắc dĩ, muốn vén cửa sổ ném nó lên cây. Chỉ là móng vuốt nhỏ của nó nắm chặt y phục của nàng, mỗi lần muốn xác nó ra, sẽ phát ra một đạo âm thanh thống khổ, khiến nàng bấc đắc dĩ thở dài.
Thanh niên cùng ngồi trong xe lạnh mắt nhìn, sau đó cười lạnh một tiếng, trực tiếp xách con khỉ kia ném sang một bên, lạnh nhạt nói: "An phận một chút, bằng không bằm mày ra cho chó ăn!"
Lời uy hiếp cực kỳ độc ác này khiến cho con khỉ nhỏ rùng mình một cái, không dám lại gần Ôn Ngạn Bình, co thân là ổ trong góc, thoạt nhìn rất tội nghiệp.
Ôn Ngạn Bình nhìn thấy rất ngạc nhiên, nói với Hạng Thanh Xuân: "Hồ ly tinh, huynh thật lợi hại, ngay cả khỉ con cũng nghe lời huynh nói."
Đây tuyệt đối không phải khen ngợi!
Hạng Thanh Xuân đột nhiên vươn tay ôm nàng vào lòng, hôn lên môi nàng, sau đó cạy môi nàng ra, đầu lưỡi nóng rát xông vào. Lúc mới đầu Ôn Ngạn Bình còn có thể giãy giụa, nhưng bị hắn dễ dàng chế trụ động tác, cũng không phải nàng không có sức giãy giụa, vấn đề là Hồ ly tinh yếu ớt như thế, bị đánh bay hỏng mất thì làm sao bây giờ?
Bởi vì có đủ loại băn khoăn, tiểu cô nương dễ dàng bị người áp trên xe ngựa tùy ý nóng bỏng hôn một hồi, bên trong bên ngoài đều nhiễm mùi vị của hắn, nàng mê man nhìn hắn, thấy trong con ngươi đen nhánh phản phất nhiệt độ muốn đốt cháy tất cả, còn có cánh môi kiều diễm ướt át, so với nữ nhân còn hấp dẫn hơn.
Hắn cúi đầu, liếm láp khóe môi ướt át của nàng, âm thanh khàn khàn mang theo loại loại mị lực khiêu khích lòng người: "Ngoan, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta..."
"..."
Đại não phình to rốt cuộc đã hiểu chuyện gì xảy ra, mặt Ôn Ngạn Bình đỏ lên, mạnh mẽ thoát khỏi ngực hắn, lấy tay dùng sức lau môi, ấp úng nói: "Như vậy không đúng, quá thân mật..."
Hạng Thanh Xuân quan sát nàng, ánh mắt một mực dừng lại trên đôi môi bị chà đạp đến sưng đỏ, nhận thấy ánh mắt không có ý tốt của hắn, nàng sợ tới mức vội vàng đưa hai tay bụm môi, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ không được tự nhiên, bắt đầu nghi ngờ lời nói trước kia của hắn. Dù là nam nhân, cũng không thể làm loại chuyện này được? Nàng chỉ thấy qua giữa nam nữ làm loại chuyện này, hơn nữa đều là ký ức không tốt, đó là loại chuyện vô cùng tàn bạo...
Thấy dáng vẻ nàng đột nhiên khó chịu, Hạng Thanh Xuân không biết nàng đang suy nghĩ những gì, chỉ là không muốn thấy nàng đột nhiên khổ sở như thế, đưa tay dịu dàng cho nàng cái ôm ấm áp, lúc này không hề có tính xâm lược đặc thù của phái nam, chỉ là dịu dàng thuần khiết. Điều này làm cho tâm tình đột nhiên mẫn cảm của nàng khá hơn một chút.
"Hồ ly tinh, về sau không làm như thế nữa, được không?" Nàng hơi buồn rầu nói, "Huynh nói nam nhân cũng có thể làm loại chuyện này, nhưng mà đệ cảm giác, cảm thấy không đúng lắm."
"...Không có gì không đúng." Hắn khó hiểu nhìn nàng một cái, trong lòng cảm thấy thất bại, vì sao cô nương này luôn mồm nói nàng là nam nhân chứ? Hơn nữa theo quan sát của hắn, phát hiện nàng đương nhiên cho mình là nam nhân, mặc dù nữ tính bày ra đó, cũng không cách nào khiến lòng nàng dao động.
Chỉ sợ sau này còn một đoạn đường khó khăn rất dài đây.
"Năm ta mười ba tuổi, nàng to gan lớn mật làm chuyện kia với ta, thì nàng nên biết sẽ có ngày hôm nay." Hắn bỗng nói một câu.
"Cái gì?"
Hạng Thanh Xuân không nhiều lời nữa, để lại cho tiểu cô nương đã lâu không động não rối rắm xem năm hắn mười ba tuổi nàng đã làm gì với hắn.
Bánh xe ngựa ròng rọc di chuyển, con khỉ nhỏ vẫn luôn làm ổ trong góc, rốt cuộc thấy bọn họ không làm chuyện gì làm mờ mắt khỉ của nó nữa, chậm rãi sáp lại chỗ Ôn Ngạn Bình, chẳng qua nhanh chóng phát hiện trên người nữ nhân mình coi trọng toàn là hơi thở phái nam của nam nhân kia, khiến nó không chịu nổi mà kêu chi..chi mấy tiếng, lúc đang muốn bổ nhào vào ngực nàng đem mùi của mình nhuộm lên, bỗng phát hiện ánh mắt âm lãnh của nam nhân kia nhìn qua, nó sợ hãi chi một tiếng, ngoan ngoãn tiếp tục co thân làm ổ trong góc, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn nàng.
Ôn Ngạn Bình vẫn đang bối rối, vì thế không thấy ánh mắt cầu khẩn của con khỉ nhỏ, cứ rối rắm một đường như thế về đến kinh thành.
Chạng vạng tối, xe ngựa chậm rì rì cuối cùng tiến vào cửa thành. Đối với tốc độ như rùa bò này Ôn Ngạn Bình hơi bất mãn, nhưng mà thấy thanh niên bên cạnh cố chấp, hừ hừ hai tiếng, bị hắn qua loa dời chủ đề, không còn chú ý nữa.
Xe ngựa đi thẳng tới cửa lớn Ôn phủ thì dừng lại, Ôn Ngạn Bình ôm con khỉ nhỏ xuống xe, Hạng Thanh Xuân cũng bước xuống theo.
"Ta đi bái kiến sư phụ và sư mẫu." Đối với nghi vấn của nàng, thanh niên trả lời như thế.
"A."
Ôn Ngạn Bình không hề nghi ngờ, vui vẻ khi về nhà làm cho nàng tạm thời vứt những rối rắm kia sang một bên, sung sướng chạy vào cửa, bổ nhào vào lòng Như Thúy cô nương nghe nàng về nên đi từ trong viện ra, ngọt ngào gọi nương.
Như Thúy cô nương vốn đang ôm nàng, tiểu cô nương đột nhiên trở nên quấn người như một con chó nhỏ, sau đó nhìn về phía thanh niên đang đi phía sau, được hắn thi lễ xong, cười nói: "Mấy ngày nay Ngạn Bình được con chăm sóc, vào trong uống chén trà nghỉ ngơi một chút rồi về."
"Đa tạ sư mẫu, sư phụ có trong phủ không ạ?" Hạng Thanh Xuân hỏi.
"Còn chưa trở về."
Thanh niên mỉm cười nói, "Con ngồi đây một lát chờ sư phụ về."
Ôn Ngạn Bình thấy dáng vẻ hắn không nhanh không chậm, cho là hắn tìm Ôn đại nhân có việc, nên không để trong lòng, quấn quýt Như Thúy hỏi: "Nương, bọn Trường Trường đâu rồi? Sao không thấy bọn chúng?"
"Trường Trường và A Tuyết vẫn đang đọc sách, Quý Quý bị hoàng hậu nương nương gọi tiến cung, trễ một chút mới về cùng cha con."
Không gặp được đệ đệ muội muội nên hơi thất vọng, Ôn Ngạn Bình nhíu mày nói: "Con đi nghỉ ngơi một chút, khi nào cha trở về nương báo con một tiếng nha."
Sau khi Như Thúy cô nương cười gật đầu, tiểu cô nương liền vô cùng vui vẻ ôm con khỉ nhỏ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.