Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 15:




Sau khi dùng xong bữa trưa, lại nghỉ ngơi một chút, sau đó Ôn Lương đưa Như Thúy hồi phủ, ngày lại mặt đến đây là kết thúc.
Trong lúc dùng bữa trưa, đại khái là vì Ôn Lương mới lập gia thất, cho nên Túc vương phá lệ uống với hắn vài chén, mặc dù chưa say, nhưng rượu này chỉ cần uống vài chén cũng khiến người ta đỏ mặt, cho nên lúc hắn bước lên xe ngựa, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt ngơ ngác của mọi người.
“Thượng Khê, hồi phủ thái sư.”
Âm thanh lười biếng từ trong xe ngựa vọng ra, thanh âm ôn nhu chậm rãi, khiến cho nữ tỳ đi theo không khỏi đỏ mặt. Chỉ có chú bé đánh xe ngựa là mặt không đổi sắc, bình tĩnh quất xe ngựa rời đi.
Trong xe ngựa, đầu gối Như Thúy đè lên trên đùi của Ôn Lương, người nào đó đang say, một tay cầm chặt lấy tay phải của nàng, nên nàng chỉ có thể dùng tay trái lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt của hắn.
“Ôn đại nhân, uống rượu không tốt cho thân thể, sau này chàng uống ít một chút”. Như Thúy khuyên nhủ, Ôn Lương mê rượu ngon, thói xấu này của hắn luôn khiến cho Túc vương đau đầu, nếu là nhìn thấy hắn động đến rượu, sẽ hạ lệnh cấm tuyệt đối. Có lẽ, hôm nay là vì mừng hắn mới thành thân, Túc vương cũng sảng khoái bồi hắn uống rượu, nhưng hắn uống một chén, lại thêm một chén.
Nhưng, may mà lần này hắn say, không thấy hắn chạy loạn lên nóc nhà, đây là điều làm Như Thúy hài lòng nhất.
“Không có việc gì, thân thể của ta rất tốt!” Ôn Lương phản bác, rượu là đam mê lớn nhất của hắn, không thể nói bỏ là bỏ được.
Như Thúy chớp mắt, nói: “Vương gia nói uống rượu hỏng việc, hạn chế uống cũng là việc tốt.”
Ôn Lương tai giật giật, sau đó đem mặt vùi vào một bên hông của Như Thúy, truyền đến giọng buồn buồn: “Nha đầu, nàng bây giờ là phu nhân của ta, hẳn là nên nghe lời ta mới đúng….”
“Thiếp rất nghe lời chàng nói mà!” Như Thúy kêu oan.
Ôn Lương đang kê đầu ở đùi của Như Thúy lại dùng cặp mắt hoa đào liếc xéo nàng, lười biếng nói: “Vừa nãy ở Túc vương phủ, là ai chỉ vì vương gia nói một câu không ra thể thống gì liền đem ta vứt đi? Nàng bây giờ là phu nhân của ta, mọi việc nên lấy ta làm quan trọng nhất, trung thành tận tâm với ta mới đúng…”
Nghe hắn giận dỗi cằn nhằn, Như Thúy biết hắn đang say, sờ sờ lên cái tai đang nóng của hắn, cười nói: “Thì đúng là không ra thể thống gì đấy thôi …. A, không phải, là Ôn đại nhân cao hứng quá. Ôn đại nhân, lần sau nếu cao hứng, cũng đừng trèo lên nóc nhà hát nhạc thiếu nhi, thời điểm này gió lớn, thổi tóc bay tán loạn, thoạt nhìn giống như là “quần ma loạn vũ”.”.
“…”
Ôn Lương nghẹn một hơi, bực quá nên không thèm để ý đến nàng.
Đến phủ thái sư, quản gia đem theo gia đinh trong phủ đến cửa nghênh tiếp.
Trong xe ngựa, Ôn Lương sửa sang lại quần áo, thần sắc tự nhiên bước xuống xe, nhìn không giống như là người say rượu.
“Cung nghênh lão gia, phu nhân hồi phủ.” Quản gia cùng đám gia đinh thỉnh an hai người.
Ôn Lương tươi cười, ấm áp nói: “Phu nhân, đây là Minh thúc, quản gia.”
Nghe Ôn Lương đặc biệt giới thiệu với nàng, Như Thúy biết Minh quản gia là người rất được Ôn Lương tín nhiệm, cho nên không chậm trễ, cười gọi một tiếng “Minh thúc”. Minh thúc chắp tay không dám nhận, sau đó ngầm quan sát Như Thúy, mặc dù bộ dáng có chút ngốc nghếch, nhưng nếu mà quan sát kĩ thì phát hiện ra, lúc nàng cười rất có ma lực, hơn nữa đây là cô nương mà Ôn Lương tự nguyện cưới về, bất kể thế nào cũng phải hầu hạ cẩn thận. Chỉ là xuất thân của tân nữ chủ nhân…. sợ rằng bên kia sau này sẽ náo loạn.
Sau khi tiến vào trong phủ, Ôn Lương cùng Như Thúy ngồi ở vị trí chính giữa, nhận lễ của hạ nhân trong phủ, nhân tiện ra mắt tân nữ chủ nhân, sau đó Như Thúy căn dặn một vài điều, phát hồng bao cho bọn họ rồi mới để bọn họ lui xuống.
“Hôm nay mệt không, nếu mệt đi nghỉ ngơi trước đi.” Ôn Lương ôn nhu nói.
Như Thúy vốn không cảm thấy mệt, nhưng nhìn thấy biểu hiện thất thường của đám bà tử nha hoàn hầu hạ bên cạnh, liền cười đồng ý, mang theo Thanh Y cùng Lam Y tiến vào phòng ngủ một giấc.
***
Ở phủ Trấn quốc công, sau khi Ôn Lương rời đi, Ngọc Sênh cũng nhanh tay thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đến phủ thái sư.
“Ngọc Sênh tỷ, tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân hôm nay thực sự không trở lại sao?” Ngọc Dung nhát gan, sợ hãi nói.
Ngọc Sênh sau khi nghe xong, động tác chậm đi rất nhiều, sắc mặt trầm xuống, mím môi nói: “Tam thiếu gia đã dặn, tất nhiên là đúng rồi.” Đang nói, chân mày lại nhảy lên, “Chỉ sợ lão gia nghe được sẽ có chuyện ….”
Thấy sự lo lắng của Ngọc Sênh là có lý, trong lòng Ngọc Chi và Ngọc Dung đều buồn bã. Các nàng đều là nha hoàn hầu hạ gia đình Trấn quốc công, đương nhiên hiểu được mối quan hệ như nước với lửa giữa tam thiếu gia và Trấn quốc công, mặc dù hai phụ tử bọn họ mỗi lần gặp nhau không hề cãi lộn, nhưng mà đối xử với nhau khách sáo như vậy làm người ta càng thêm bất an. Mà Ôn Lương hôm nay chuyển đến phủ Thái sư ở, Trấn quốc công hẳn là tức giận đến hộc máu, hẳn là quan hệ phụ tử sẽ càng ngày càng xấu, không chừng sau này tước vị của Trấn quốc công sẽ bị suy giảm.
Ba nha hoàn này từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh mẫu thân của hắn, sau khi mẫu thân hắn qua đời, các nàng được điều đến Tử Hoa viện hầu hạ, mặc dù tam thiếu gia quanh năm không có ở nhà, nhưng cũng không có ai dám gây khó dễ cho các nàng, cho nên các nàng cũng hi vọng Ôn Lương có thể trở về thừa kế phủ Trấn quốc công.
Quả nhiên đúng như ba nha hoàn lo lắng, qua giờ ngọ không lâu, quản gia phủ thái sư đến báo tin cho Trấn quốc công, tam thiếu gia cùng tam thiếu phu nhân đã hồi phủ thái sư, bảo hắn không cần lo lắng.
Lão Trấn quốc công tức giận đến mức đám râu bạc của hắn nhếch lên, đối với Minh thúc lớn tiếng nói: “Cái gì bảo ta không cần lo lắng? Cái tên nghịch tử kia! Thực sự là tức chết ta! Còn ngươi nữa, thân làm nô tài, tại sao lại không khuyên nhủ hắn? Lúc này là lúc nó mới thành thân, nó lại không chờ được liền trở về phủ Thái sư, là chúng ta đuổi nó sao? Đây không phải là làm trò cười cho kinh thành xem sao?!”
“Quốc công gia xin bớt giận.” Đối với sự tức giận của Trấn quốc công, Minh thúc vẫn duy trì bình tĩnh, nói: “Việc này thiếu gia cũng đã có suy nghĩ qua. Thiếu gia được hoàng thượng chỉ định làm thầy dạy học của hoàng tử, thiếu gia không dám chậm trễ, cho nên mặc dù là tân hôn, nhưng không thể chậm trễ việc dạy học cho các hoàng tử, mà phủ thái sư lại gần với hoàng cung, đi lại rất tiện, đây cũng là lúc trước hoàng thượng ban tặng phủ đệ cho thiếu gia có suy tính qua.”
Lão Trấn quốc công sắc mặt khó coi nhìn Minh thúc, Minh thúc không phải là hạ nhân trong phủ, mà là người của phu nhân đã qua đời của hắn mang từ nhà mẹ đẻ sang, từ lúc tam nhi bị hắn đuổi ra khỏi phủ, Minh thúc cũng rời đi theo nó, cho nên Minh thúc chỉ gọi Ôn Lương là “thiếu gia” mà không thêm bài danh cũng là có nguyên nhân. Vì vậy, đôi lúc Ôn Lương cũng gọi hắn là Minh thúc.
Đương nhiên, Minh thúc nói như vậy cũng đã là nhẹ nhàng hơn nhiều, trong tâm Trấn quốc công biết, Ôn Lương một lời cũng không muốn nói với hắn, lời này của Minh thúc chẳng qua là muốn chặn miệng Trấn quốc công mà thôi.
Nghĩ đến phu nhân đã qua đời của hắn, sắc mặt hắn có chút cụt hứng, cũng không hỏi cái gì nữa, chỉ là phất tay một cái mời Minh thúc hồi phủ.
Chờ đến lúc Minh thúc rời đi, nghe thấy tin Trấn quốc công phu nhân đến muốn an ủi hắn vài câu, chỉ là khi trong lòng tính toán lợi và hại, phát hiện Ôn Lương rời đi có lợi hơn nhiều, cho nên trong lòng Trấn quốc công phu nhân mừng thầm, lại mong Ôn Lương chọc giận hắn nhiều hơn chút nữa, nghĩ vậy bà liền trở về, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù lời đồn bên ngoài sẽ không hay ho, nhưng mà đối với việc Ôn Doãn sau này kế thừa địa vị Trấn quốc công có lợi.
Nhưng mà, trong lúc nàng ta đang cao hứng, không mấy chốc, Ôn Uyển cũng nghe được tin vội vã chạy qua bên này, nhào vào trong lòng Trấn quốc công khóc lóc, nói: “Phụ thân, con biết nhất định là do Hạ thị kia xúi giục tam ca rời đi! Bởi vì nàng ta biết trong phủ này còn có phụ thân và mẫu thân làm chủ, nàng hiện tại cái gì cũng không phải, cho nên không muốn ở lại để hàng ngày nhìn mặt phụ thân và mẫu thân… Phụ thân, người nhất định phải mang tam ca trở về, nếu không mọi người sẽ cười nhạo tam ca vì nữ nhân kia mà chuyển đi, không để phụ thân trong mắt…”
“Uyển Uyển!”
Nghe lời nàng nói càng lúc càng kỳ cục, Trấn quốc công phu nhân tức giận khiển trách. Ôn Uyển nói chuyện vừa thô bạo, lại không có một chút cảm xúc, người khác nghe vào chính là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện hồ ngôn loạn ngữ. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì tốt rồi, người ta sẽ đồn rằng nàng đối với ca ca và tẩu tẩu bất kính, chuyện này đối với thanh danh của nàng không tốt chút nào.
Quả nhiên, Trấn quốc công nghe thấy lời này của nàng, cũng tức giận, đẩy nàng ra, giận dữ trừng mắt với Trấn quốc công phu nhân, nói: “Phu nhân, quản giáo Uyển Uyển cho tốt! Lương ca nhi cùng vợ hắn như thế nào, cũng không đến phiên muội tử như nó có thể bàn luận. Uyển Uyển về phòng xem xét lại mình cho tốt! Ba ngày không cho phép ra khỏi cửa!”
Uyển Uyển mở mắt thật to, đôi mắt đẫm lệ nhìn Trấn quốc công, miệng nghẹn ủy khuất không nói được một tiếng. Kỳ thực, những lời nói của nàng sau khi nói xong liền biết là không đúng, chỉ là trong lúc tức giận, trước mặt phụ thân muốn bôi đen hình tượng của Như Thúy mà thôi.
Chờ mama đem Ôn Uyển trở về phòng một lúc, Trấn quốc công vẫn còn rất tức giận đến mức vỗ vỗ ngực một lúc. Mặc dù lời này của Ôn Uyển cũng có lý một phần, nhưng con người không giống động vật, rất đa nghi, lúc này Trấn quốc công cũng nghĩ đến, chẳng lẽ tam nhi thực sự là do Hạ thị kia xúi giục?
Đối với xuất thân của con dâu mới, Trấn quốc công rất bất mãn. Bất mãn không phải là con người của nàng, mà là cảm thấy xuất thân của nàng khó tránh được trách nhiệm của nàng trong chuyện này. Một nha hoàn xuất thân như vậy, thì có thể có được bao nhiêu kiến thức? Ôn Lương là người duy nhất kế thừa địa vị Trấn quốc công, nàng làm sao có thể làm tốt được vị trí của phu nhân đứng đầu phủ? Sở dĩ hắn mong muốn Ôn Lương có thể cưới một tiểu thư con nhà quyền quý, những tiểu thư kia từ nhỏ đã được học nữ công gia chánh, đạo làm thê tử, quản lý sổ sách, được chuẩn bị đầy đủ các kĩ năng để trở thành chủ mẫu gia tộc. Mà một nha hoàn như nàng thì có thể àm gì? Hắn còn lo lắng, nữ tử kia tính tình phóng khoáng, kiến thức nông cạn, ở thời điểm mấu chốt lại gây ra chuyện sai lầm.
“Lão gia, chàng đừng tức giận, mặc dù Uyển Uyển nói lời khó nghe, nhưng cũng vì quan tâm đến ca ca của nó. Chàng xem, mười mấy năm qua, mặc dù huynh muội hai đứa nó không gặp mặt nhiều, nhưng rốt cuộc là huyết mạch tình thâm, vô luận là như thế nào cũng không thể cắt được.”
Trấn quốc công nghe lời nói của phu nhân, tức giận vơi đi một nửa, còn một nửa là do nhiều năm cùng Ôn Lương náo loạn, cũng thành quen, cho nên rất nhanh trở lại bình thường.
“Mà thôi, Lương ca nhi muốn ở bên kia thì tùy ý nó đi. Trái lại Đàm gia bên kia…” Nói đến đây, không khỏi có chút chần chừ.
Trấn quốc công phu nhân ánh mắt lóe lên. Bình Tân Đàm gia từ khi khai quốc đến nay là đại gia tộc, mặc dù Đàm gia sống xa kinh thành, nhưng không thể xem thường. Hơn nữa tổ tiên của Đàm gia từng theo thái tổ chinh chiến, lập bao chiến công hiển hách, được thái tổ phòng làm Bình Tân hầu, cho phép muôn đời sau đều giữ danh hiệu như vậy.
Tiền phu nhân xuất thân từ Đàm gia, nhà mẹ đẻ hắn thế lực quá lớn, xuất thân của Trấn quốc công phu nhân hiện tại vẫn còn kém xa, vì vậy, mặc dù nàng thèm muốn vị trí Trấn quốc công, cũng không dám manh động, chỉ có thể cẩn thận suy tính, có thể làm cho Ôn Lương từ bỏ là tốt nhất.
Nghĩ vậy, Trấn quốc công phu nhân bèn nói: “Lão gia, Bình Tân Đàm gia hẳn là đã biết lựa chọn của Lương ca nhi, hiện tại bọn họ còn chưa có hành động gì chứng tỏ là đang quan sát, chúng ta cũng không nên gây chuyện, trước tiên xem Đàm gia phản ứng như thế nào đã.” Đang nói lại thở dài: “Lão gia, nói thật lòng, tỷ tỷ là con cháu Đàm gia, cũng thật tâm thương Lương ca nhi, bọn họ so với chúng ta cũng rất nóng lòng chuyện chung thân đại sự của Lương ca nhi, vợ của nó tuy là do hoàng thượng tứ hôn, nhưng rốt cuộc vẫn là có xuất thân thấp kém, Đàm gia chắc cũng không thích. Hơn nữa, nếu thực sự là đối với Lương ca nhi không tốt, Đàm lão thái quân hẳn cũng sẽ không thể không để ý tới.”
Trấn quốc công trước giờ đối với vợ cả luôn luôn kính trọng, lại nghe nàng phân tích có lý, liền quyết định chuyện này hiện tại để yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.