Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 20:




Trải qua sự việc đột nhiên ngoài ý muốn, Như Thúy cũng không có vì thế mà khẩn trương, cùng một người phu nhân tiến lên trước thái hậu thỉnh an.
Thái hậu không để cho nàng đứng dậy ngay, nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén quan sát.
Hai người vẫn duy trì tư thế quỳ gối hành lễ, Như Thúy điềm nhiên thi hành lễ, cũng không cảm thấy mệt nhọc, ngược lại là Đô phu nhân theo thời gian trôi qua bắp chân đã phát run, âm thầm hối hận chính mình lúc đó nghe lời Tả thị lang phu nhân làm chi, chờ Ôn phu nhân này cùng nhau qua đây, bây giờ thì hay rồi, một muốn ngáng chân người ta mà không được trái lại tự vấp té ngã, một hiện tại cùng cùng nhau vì hành lễ bị giày vò, đúng là lợi bất cập hại, không được lại còn mất.
Khi quan sát đủ rồi, thái hậu nương nương mới chậm rãi gọi dậy cho ngồi, nhưng là thấy người muốn cho nếm mùi đau khổ thì thần sắc như thường, một kẻ khác vô tội sắc mặt lại trắng bệch, thái hậu trong lòng thật bất mãn, cảm giác một đòn này như đánh vào gối bông mềm, chẳng có cảm giác thành công.
"Thái hậu nương nương, người xem, Ôn phu nhân này thoạt nhìn trẻ người, nhưng cũng thực may mắn là người lanh lợi, chớ trách..." Đang nói chuyện phu nhân che môi cười.
Trong điện người đều hiểu ý của nàng, nếu không phải là may mắn, thì làm sao một nữ tử có xuất thân nha hoàn có thể gả cho nhi tử của Trấn quốc công được chứ?
Đối với người trong điện châm chọc, Như Thúy sớm đã có chuẩn bị trong lòng, cũng không có bao nhiêu tức giận, ánh mắt bình bình, thấy phía dưới thái hậu cách đó không xa nơi mấy vương phi ngồi có Túc vương phi, thấy nàng vẻ mặt lo lắng nhìn mình, liền tươi cười đáp lại.
Tiếp nhận hết tất thảy, giờ ở trong mắt Như Thúy đều là một đám nữ nhân xinh đẹp, chỉnh tề nhân cơ hội này vội vàng tiến lên nịnh hót một lão thái thái, theo đó “dùng” quý bà này để làm mai nữ tử nhà mình, thỉnh thoảng ngầm kích động đâm chọt một chút để khiến lão thái thái vui vẻ.
Đáp lại biểu hiện của Như Thúy không có áp lực chút nào, bởi vì các nàng nói rất khó hiểu, Như Thúy đàm đạm mà chớp chớp đôi mắt đào, bày ra một bộ dạng “ta đây nghe không hiểu các ngươi nói cái gì”, khiến cho các phu nhân trong lòng không khỏi buồn bực, không biết nàng là giả ngốc hay là ngốc thật, nhưng mà cái bộ dạng ”ngây thơ, vô tội” kia thật đúng là làm người ta không khỏi hận.
Trong điện các phu nhân hiển nhiên nghe thấy được một ít lời đồn thổi, nghe nói thái hậu nương nương lúc trước là vì đại công chúa nuôi dưới gối mà chọn trúng nhi tử của Trấn quốc công làm Phò mã, ai ngờ giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, hơn nữa Trình Giảo Kim này thân phận thật sự là quá thấp kém. Vì vậy trong mắt người đời, đường đường một đại công chúa của hoàng thất mà lại bại bởi một nha hoàn, khiến cho thái hậu nương nương trong lòng tức giận không thôi.
Mọi người đều biết, Ôn Lương tuy là nhi tử của Trấn quốc công, nhưng khi còn bé tốt xấu gì cũng là ở trong cung một thời gian dài, chính là Túc vương đã kết bạn với Ôn Lương này, sau cùng Túc vương quan hệ tốt phải ví giống như huynh đệ hoặc như phụ tử vậy. Thái hậu nương nương nhớ tới hiện trạng đó cũng kịp chừa cho phủ Trấn quốc công ít mặt mũi, hơn nữa hoàng thượng không lên tiếng, bởi vậy dù có muốn tức giận đi nữa thì cũng chỉ có thể chịu đựng không phát tác lên Ôn Lương, nhưng thật ra Trấn quốc công phu nhân đã bị triệu tiến cung chịu không ít trách móc.
Nhưng mà không thể gây khó dễ cho Ôn Lương không có nghĩa là không thể làm gì đối với tân Ôn phu nhân Như Thúy, lúc này rõ ràng cho thấy thái hậu muốn làm mất mặt của Ôn phu nhân, ở đây một số các phu nhân cũng “có máu mặt” cũng phụ họa theo. Có thể nói, ở nơi này đứng giữa đa phần là các phu nhân khoảng dưới hai mươi sáu - hai mươi bảy tuổi, nhưng mà có hơn phân nửa là đã từng đối với mỹ nam đệ nhất kinh thành kiêm trưởng nam của phủ Trấn quốc công từng có huyễn tưởng, chỉ là cứ từng năm thêm từng năm, vị mỹ nam này vẫn chưa hồi kinh, tình yêu cuồng dại của những nữ nhân đối với hắn cũng không thể thắng nổi tuổi xuân không ngừng trôi qua, sau cùng cũng chỉ có thể thất vọng gả về làm thê tử của kẻ khác. Mà trong lúc các nàng hoàn toàn hết hy vọng thì Ôn Lương lại trở về, vẫn hào hoa phong nhã như trước, lại cưới một thê tử không có gia thế mà phong thái cùng tướng mạo cũng không bằng nữ nhân như các nàng, mặc nhiên làm cho lòng người như bị một cây gai đâm vào, thực khó chịu là như vậy, nếu là các nàng sanh muộn vài năm, phỏng chừng vị trí Ôn phu nhân bây giờ chính là của các nàng. Như thế cũng chỉ có thể oán thán một tiếng trời sinh ta quá sớm mà thôi!
Trong lòng thực khó chịu, cộng thêm ý định lấy lòng thái hậu, bởi vậy trong chốc lát trong điện sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Thế nhưng bầu không khí như thế cũng chỉ duy trì một lát, xem tình hình cũng không khác biệt lắm. Ở bên cạnh, Túc vương phi ngoan ngoãn giả ngốc nãy giờ chọn đúng lúc mà nói chen vào, vừa mở miệng sắc mặt của thái hậu nương nương liền đanh lại, sau đó nén giận trừng mắt liếc nhìn nàng dâu luôn khiến mình phật lòng, thấy nàng vẻ mặt vô tội cười theo, cơn giận của thái hậu nương nương lập tức trào cao, nhưng đang lúc tức giận, lại nhìn thấy ở trong lòng Túc vương phi là tiểu tôn nữ (cháu gái) nhỏ nhắn đang chăm chú nhìn mình, cục cưng nhỏ xíu kia đang bày ra bộ mặt nghiêm túc như đúc phụ thân nó, thật là có lực sát thương nha, cơn tức giận của thái hậu nương nương cũng theo đó mà biến mất.
Bầu không khí lại trở lại một màn hoà thuận vui vẻ, vui vẻ hoà thuận.
Túc vương phi biết cục cưng nhỏ nhà mình đối thái hậu nương nương mà nói là một loại đại sát khí. Vì vậy liền ẵm cục cưng nhỏ “khoe” rõ ra ngoài, để cho nó cứ quấn lấy tâm trí thái hậu không ngừng. Phút chốc đề tài chuyện phiếm trong điện đã chuyển dời sang cục cưng xíu xiu trên người Túc vương phi, các vị phu nhân cùng nhìn, trông đúng là giống Túc vương gia như đúc ra từ một khuôn ra vậy, áp lực trong lòng không khỏi tăng như núi, chỉ có thể nói không thành thực về đứa nhỏ để mà xu nịnh. Đổi lại cũng khiến thái hậu nương nương hài lòng không ít. Có thể thấy được đối tiểu quận chúa của Túc vương gia, thái hậu nương nương là rất yêu thương.
Mãi cho đến tận trước yến tiệc, Như Thúy cũng chưa được chứng kiến cuộc “đại chiến” như Túc vương phi đã từng nói, điều này làm cho lòng của nàng có chút tiếc nuối.
Lúc đã gần đến yến tiệc thì đã có cung nhân nhắc nhở, các phu nhân liền thi lễ rồi rời khỏi Trọng Hoa cung đi đến Ngự Hoa viên, mà thái hậu sẽ cùng hoàng đế, hoàng hậu theo sau là các phi tần đang cùng đi về hướng Ngự Hoa viên. Mà thọ yến lần này của thái hậu là được tổ chức ở ngự hoa viên.
Chính là lúc này mới là lúc đèn hoa rực rỡ nhất, cung nhân đem đèn cung đình đồng loạt điểm lên, toàn bộ hoàng thành giờ một màu đèn lồng rực rỡ, càng lộ vẻ tôn quý của hoàng thất. Trong Ngự Hoa viên, không ngừng qua lại như con thoi trong biển người là các cung nữ khéo léo đang bưng, bày lên đủ các loại mỹ thực tinh tế cùng mỹ tửu. Trong hoa viên, ngoại trừ một nhóm mặc các màu triều phục, còn có các vương công quý tộc cùng với các viên quan trong ngoài triều, cũng không thiếu các vị nam thanh nữ tú chưa thành gia lập thất, phong thái trang phục đúng là sặc sỡ, thực là có phong vị tuổi trẻ.
Mặc dù là sinh thần của thái hậu, nhưng ở trường hợp như vậy, rất dễ dàng xây dựng quan hệ cũng là dịp cho các quý nữ ở trong chốn khuê phòng được ra lộ diện, để cho các nam thanh tài giỏi tuấn tú biết nhà ai có con gái mới lớn. Nếu là vừa mắt, đẹp lòng rất có khả năng xem xét tiến đến hôn nhân chính trị.
Ừ, nói cách khác, đây chính là một dạng biến tướng của đại hội “kết thân”, chẳng qua là mượn danh sinh nhật của thái hậu mà thôi. Không có việc gì để giải khuây, thái hậu cũng vui vẻ ngồi xem loại tình huống này. Hàng năm qua sinh nhật của mình không lâu, lại nghe truyền ra hai nhà kia kết thành thông gia, mọi người đều được vui vẻ.
Người đã dần dần đến gần đủ, ai nấy khẽ đảo sang bên cùng nhau bắt chuyện, mọi người đều căn cứ vào thân phận, địa vị mà ngồi.
Khi Như Thúy đến, nhìn thấy Ôn Lương đang cùng hai vị có y phục hoàng tử phục sức thiếu niên đang trò chuyện, có lẽ là nghe được tiếng động, liền mỉm cười quay lại, sau khi thấy hắn nhìn phía mình, Như Thúy vội vàng giơ tay vẫy vẫy, thấy hắn ngoắt tay ý bảo nàng qua đó, Như Thúy liền dẫn Thanh Y đi tới.
"Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, đây là thê tử Hạ thị". Ôn Lương hướng về hai vị niên thiếu giới thiệu, cũng chỉ ra thân phận của họ.
Như Thúy tiến lên hành lễ, hướng nhị vị hoàng tử thỉnh an: "Thần phụ tham kiến Đại Hoàng tử, nhị hoàng tử".
đại hoàng tử và nhị hoàng tử còn là thiếu niên nhỏ tuổi, khuôn mặt tuy còn non trẻ, nhưng đã lộ ra khí phách hoàng thất, hai vị hoàng tử đều là được thừa hưởng những gien tốt của hoàng thất, tuấn mỹ khuynh thành, khí chất như hoa, giở tay nhấc chân đều thập phần cao quý, tao nhã. Thế nhưng tất cả những vẻ mỹ mạo tốt đẹp đặt ở trên người Ôn Lương lại như nắng hạ rực rỡ, liền có vẻ giống như minh châu đặt cạnh ánh sáng lấp lánh, những nét trời sinh xuất chúng của họ hoàn toàn bị ánh sáng rực rỡ kia che lấp hết thảy, chỉ còn vẻ ảm đạm thất sắc.
Hai vị hoàng tử cười cùng đứng dậy, cung kính chắp tay kêu một tiếng "Sư mẫu" —.— Ôn Lương được hoàng đế khâm điểm làm sư phó của các hoàng tử, hết thảy các hoàng tử thấy hắn thì phải hành lễ, thăm hỏi, mà làm Ôn phu nhân, Như Thúy cũng bỗng chốc quang vinh lên thành sư mẫu của các hoàng tử, bị hai vị hoàng tử cung cung kính kính gọi "Sư mẫu", Như Thúy trong nháy mắt có thể cảm giác được các nữ quyến phóng đủ các loại ánh mắt hâm mộ, đố kị, căm ghét…
Hai vị hoàng tử ngầm đánh giá Ôn phu nhân với các lời đồn thổi, ánh mắt thâm trầm, nét mặt cũng không biểu hiện gì, lại tiếp tục cùng Ôn Lương hàn huyên vài câu, liền cáo từ rời đi.
Thấy thời gian gần đến, Ôn Lương mang theo Như Thúy đến vị trí tương ứng ngồi xuống, cũng không quên hỏi han nàng một chút về chuyến đi ở Trọng Hoa cung.
"Chàng yên tâm đi, có vương phi ở đó, hơn nữa thái hậu nương nương là một người hòa ái, dễ gần, đặc biệt thương yêu tiểu quận chúa, cũng không rỗi rảnh chú ý thiếp."
Ôn Lương vẻ mặt hoài nghi, điều này và điều hắn biết về thái hậu sao không có điểm chung hả? Làm sao có thể không có nhân cơ hội này làm mất thể diện của nàng chứ?
Như Thúy tiếp tục cười híp mắt kể: "Thực sự, tiểu quận chúa hết sức chăm chú nhìn thái hậu trước mặt các nương nương, thái hậu nương nương liền hài lòng không nói gì".
Là bị khí thế kia bức cho nói không nên lời sao?.?
Ôn Lương rốt cuộc hiểu rõ, không khỏi đảo mắt, nghĩ trên đời này có thể không bị tiểu quận chúa của Túc vương phủ ảnh hưởng có “rất ít người”, đặc biệt cục nhỏ này lớn lên giống Túc vương như đúc vậy, tuổi còn nhỏ mà toàn thân khí phái khiến cho người ta không dám nhìn vào mắt. Thái hậu nương nương rõ ràng là bị vẻ nghiêm túc của tiểu nhi tử này bức cho nghẹn tức vào trong mà không thể đả động, nhưng hết lần này tới lần khác đều xuôi giận như vậy, thì trong tất cả các tiểu tôn nữ, ngoại trừ đại công chúa hết mực được cưng chiều còn lại đó là tiểu quận chúa của Túc vương gia.
Lúc này, thanh âm của thái giám vang lên, thái hậu và đế hậu cùng theo sau là các phi tần cũng từng nhóm đi vào, Ngự Hoa viên vốn là đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều đứng dậy nghênh tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.