Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 34:




"Tam đệ đã trở về rồi à?"
Lúc này đại ca Ôn Doãn đi tới, Ôn Doãn tướng mạo giống như Trấn quốc công, ngay cả bản tính nghiêm khắc cổ hủ cũng giống tới tám phần. Vì hôm nay là tiết hạ nguyên, hắn mặc một thân thường phục màu đậm, biểu tình cứng nhắc, toát ra một loại cảm giác nghiêm túc trang trọng.
Ôn Lương trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Đại ca, khi nào mới bắt đầu tế tổ?"
"Còn khoảng một canh giờ nữa." Ôn Doãn nói, liếc nhìn Như Thúy cô nương bên cạnh Ôn Lương, sau đó nói với Ôn Lương: "Tam đệ rất lâu chưa về nhà, mỗi lần trở về đều là vội vội vàng vàng, đúng là không biết rõ quy trình tế tổ. Nhưng sau này đệ có thể ở lại trong kinh thành, trong lòng vi huynh cũng an tâm mấy phần. Huynh đệ chúng ta rất lâu không gặp nhau, đệ cùng ta qua đây, ta nói rõ ràng cho đệ."
Ôn Lương nghe xong mỉm cười, cũng không chối từ, xoay người dặn dò Như Thúy một tiếng, rồi nói với Trấn quốc công phu nhân: "Nương, đại tẩu, vợ ta cũng không hiểu rõ việc tế tổ, làm phiền hai người dạy cho nàng, miễn cho lại xảy ra chuyện gì không ổn. Nha đầu, theo nương và đại tẩu học tập cho tốt."
Như Thúy cô nương nghiêm nghị bảo đảm: "Yên tâm, ta sẽ cùng nương, đại tẩu học thật tốt, có các nàng cẩn thận dạy bảo, tuyệt đối sẽ không xảy ra chút lầm lỗi nào, đúng không? Nương, đại tẩu." Nói xong, quay đầu lại hướng Trấn quốc công phu nhân lộ ra nụ cười thật tươi.
Trấn quốc công phu nhân và Tần thị khóe mắt giật giật, lời muốn nói đều bị nàng nói, các nàng còn có thể nói cái gì? Nếu nha đầu ngốc này xảy ra vấn đề gì lúc tế tổ, không phải nói các nàng không có dạy cho nàng thật tốt sao? Đây thật là một cái bẫy, thực sự là một nữ nhân đáng ghét...
Hai người trong lòng mắng chửi các kiểu, nhưng ở trước mặt mọi người, Trấn quốc công phu nhân không muốn phá hư hình tượng từ mẫu, đành phải nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Cái này là đương nhiên, Lương ca nhi đừng lo lắng, hai huynh đệ các con rất lâu chưa cùng nhau trò chuyện, hãy đi đi."
Đang nói, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân vội vã, lại nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp xách làn váy chạy tới thật nhanh, nàng mặc một thân váy xanh, vạt váy tung bay, xác thực rất đáng yêu, tiểu cô nương còn chưa tới đã hô to lên: "Nương, nương, tam ca đã trở về sao..."
Ôn Doãn vừa nhìn thấy tiểu cô nương, chân mày lập tức nhíu lại, một là vì bộ dáng nàng quá cẩu thả, hai là vì trang phục nàng quá mức rực rỡ đẹp tươi, thật sự là không hợp quy củ. Mặc dù không có mở miệng răn dạy, nhưng người ở chỗ này đã có thể cảm giác được hắn không vui. Có thể nói Ôn Doãn của phủ Trấn quốc công trong đám thiếu gia nơi kinh thành là thiếu gia nghiêm chỉnh nhất, hơi chút là nghiêm mặt lại, là có thể làm cho người ta im lặng không dám nói nữa.
Trấn quốc công phu nhân nhìn nữ nhi đang tràn đầy hưng phấn chạy tới, trong lòng cũng thập phần bất đắc dĩ lại âm thầm hối hận trước đây cưng chiều nàng quá mà không quản giáo nàng cho tốt, vốn cho rằng nàng là đích nữ duy nhất của phủ Trấn quốc công, chỉ cần học giỏi nữ công cơ bản của một nữ hài lại không mất quy củ là được, nhưng ai biết bởi vì bà và trượng phu dung túng, có thể nói nữ nhi có đôi khi quá hoạt bát nhanh nhẹn, nhưng cũng có lúc quá mức như hiện tại.
Ôn tiểu thư chạy đến trước mặt Ôn Lương, một đôi mắt to xinh đẹp ôn nhu nhìn hắn, cao hứng kêu lên: "Tam ca, ca đã về rồi!"
Ôn Lương tươi cười cực kì lãnh đạm, hướng tiểu cô nương gật đầu.
"Uyển Uyển, đã lớn như thế hô to gọi nhỏ còn có thể thống gì!" Trấn quốc công phu nhân trách cứ: "Còn có, nha hoàn nào chuẩn bị y phục cho con, không biết hôm nay là tiết hạ nguyên sao? Còn không đi thay đồ!"
Ôn tiểu thư nụ cười trên mặt cứng đờ, đối với trách cứ của mẫu thân có chút ủy khuất, nàng tự nhiên biết hôm nay là ngày nào, chỉ là nghe thấy nha hoàn nói Ôn Lương đã trở về liền thật cao hứng, chưa kịp thay quần áo liền đi ra. Ngập ngừng một chút, thấy mẫu thân thần sắc nghiêm khắc, không có cách nào phản bác, đặc biệt nhìn thấy Như Thúy cô nương đứng bên cạnh đang nhìn mình, vừa thẹn vừa giận, vốn định giống như bình thường làm nũng với mẫu thân sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng hôm nay Trấn quốc công phu nhân rõ ràng không như mọi khi nuông chiều nàng nữa, thần sắc có chút nghiêm khắc, tiểu cô nương luôn kính nể mẫu thân chỉ có thể đỏ vành mắt ủy khuất theo sát ma ma trở về phòng thay quần áo.
Ôn Doãn chân mày khẽ buông lỏng, hành lễ với Trấn quốc công phu nhân xong, liền cùng Ôn Lương và tùy tùng đi đến thư phòng, hiện trường chỉ còn lại có ba nữ nhân mắt to trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc này, con dâu thứ tư - Lưu thị đi ngang qua nhìn thấy một màn này, lập tức trong lòng liền bất an. Nhưng mà mọi người đều nhìn thấy nàng, nên nàng phải vội vàng bước qua chào hỏi ba người: "Nương, đại tẩu, ma ma quản gia cho người đến nói đã chuẩn bị xong vàng bạc. Tam tẩu, tẩu đã về rồi."
Như Thúy cô nương hướng nàng cười cười, kêu một tiếng "Tứ đệ muội".
Nàng so với trưởng tẩu Tần thị thì Tần thị là con dâu cả lại xuất thân từ họ hàng nhà Trấn quốc công phu nhân, rất được Trấn quốc công phủ coi trọng, mà con dâu thứ ba Như Thúy cô nương không chỉ là nghĩa muội của Túc vương mà còn là vợ của đích tử duy nhất trong phủ, thân phận càng cao hơn người khác, có thể cùng làm con dâu phủ Trấn quốc công thì Lưu thị kì thực là trèo cao rồi, hơn nữa gia thế nhà mẹ đẻ của nàng cũng không xứng với phủ Trấn quốc công, cho nên ở trong phủ sự tồn tại của nàng cực kì mờ nhạt, làm người cũng rất ôn hòa, tận lực tránh cùng người ta trở mặt.
Lưu thị trong lòng cảm thán, nàng mặc dù cũng gả cho thiếu gia của Trấn quốc công phủ, nhưng trượng phu Ôn An chỉ là thứ tử, gia nghiệp phủ Trấn quốc công vô luận như thế nào cũng không quan hệ đến phu thê bọn họ, tin rằng sau khi Trấn quốc công già đi, người khác kế thừa phủ Trấn quốc công, bọn họ sẽ phải ra ở riêng, nếu gia nghiệp nhà này đều không phải của mình, thì Lưu thị cũng không tham lam chen chân vào sự vụ trong phủ làm gì, cho dù bà bà và đại tẩu muốn đối phó tam tẩu Hạ thị, nàng tối đa chỉ ở một bên xem diễn mà thôi, hai bên đều không thể đắc tội.
Lúc này thấy bầu không khí hiện trường không đúng, Lưu thị cảm giác mình tới không đúng lúc, trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ hi vọng nếu có phát sinh chuyện gì, ngàn vạn đừng liên lụy đến mình.
May mắn Trấn quốc công phu nhân cũng rất thích giữ mặt mũi, trong lòng mặc dù cực kì không muốn gặp Như Thúy cô nương, nhưng làm đương gia chủ mẫu phủ Trấn quốc công vẫn phải đem mấy nàng dâu đến phòng khách ngồi, cùng các nàng tỉ mỉ nói rõ ràng lúc tế tổ thì các nàng nên làm cái gì. Ba người con dâu đều nghe rất nghiêm túc, mặc dù hằng năm đều có ngày này, thế nhưng năm nay đích tử trong phủ cưới chính thê, tất cả đều trở nên không giống nhau, đặc biệt đối với dâu trưởng Tần thị mà nói, sự tồn tại của Như Thúy cô nương tựa như một cái gai đâm vào lòng nàng.
Tần thị gả đến Trấn quốc công phủ đã được mười năm, mặc dù không phải gả cho đích tử phủ Trấn quốc công, nhưng thân phận dâu trưởng vẫn làm cho nàng ở trong phủ Trấn quốc công có địa vị cực kì quan trọng. Hơn nữa Trấn quốc công phu nhân là bác ruột của nàng, cực kì coi trọng nàng, công công và trượng phu cũng kính trọng nàng vài phần, có đôi khi làm cho nàng có cảm giác mình chính là chủ mẫu tương lai của phủ Trấn quốc công.
Nhưng khi Ôn Lương cưới chính thê, tất cả đều không giống trước. Trong lòng công công, vợ của đích tử mới là quan trọng nhất, mà trong lòng trượng phu, dự đoán cũng cảm thấy nàng đang lấn lướt tam đệ muội, nên ngầm phân phó nàng muốn nàng cùng tam đệ muội ở chung thật tốt, cần phải tôn trọng nàng ấy. Tần thị trong lòng phẫn uất, nàng là dâu trưởng của phủ Trấn quốc công, vì sao phải đi lấy lòng con dâu thứ ba? Dù cho nàng ấy có là thê tử của đích tử, tương lai kế thừa phủ Trấn quốc công này còn không biết là ai đâu.
Trấn quốc công phu nhân đều đã đem mọi chuyện chỉ bảo thật tốt, Ôn tiểu thư đã thay một thân quần áo dịu dàng mang theo ma ma bước vào, thỉnh an mọi người ở đây xong, mới ngồi xuống vị trí bên người Trấn quốc công phu nhân.
"Nương, tam ca đâu?" Ôn tiểu thư hỏi.
Trấn quốc công phu nhân hơi cau mày, trả lời: "Đang ở thư phòng cùng đại ca con." Thấy tiểu cô nương thần sắc hơi động, âm thầm đè nàng lại, nói: "Tí nữa sẽ phải đi tế tổ, con ngồi yên cho ta, đừng như mọi khi hồ nháo, không cha con lại đem con đi cấm túc bây giờ."
Nghe nói như thế, Ôn tiểu thư bỏ đi ý nghĩ muốn đi tìm Ôn Lương, nhưng đối với việc bị phụ thân cấm túc mấy ngày nay liền đem mọi nguyên nhân đổ lên đầu người nào đó, lập tức liếc nhìn Như Thúy cô nương đang uống trà, cười lạnh nói: "Nương, mấy ngày gần đây tính tình cha thật hung dữ, nữ nhi có chút sợ hãi. Người xem khi hai ca ca cưới đại tẩu và tứ tẩu, cha rất hiền hòa, sao đến phiên tam tẩu vào cửa, không quá nửa tháng liền mấy lần làm cha tức giận đến vậy? Cha lớn tuổi rồi, sẽ không tức giận hại thân chứ? Uyển Uyển thật lo lắng cho cha."
Tần thị trong mắt lướt qua ý cười, đã sớm biết tiểu cô (em chồng) có chút xảo quyệt này, trong lòng ước gì nàng nói thêm nhiều câu chế nhạo tam đệ muội. Lưu thị ngồi ở một bên, coi như không nghe thấy gì.
Trấn quốc công phu nhân khóe miệng nhếch lên, rất nhanh trấn định lại, giả bộ không vui nói: "Con lại nói nhăng nói cuội cái gì đấy?"
"Nương, con không có nói bậy, không tin người hỏi đại tẩu và tứ tẩu, có phải từ khi tam tẩu vào cửa đã chọc cho phụ thân sinh khí vài lần, khiến cho trong nhà này chướng khí mù mịt, gia đình không yên."
Tội danh này thật lớn, Như Thúy cô nương đâu chịu để người nói xấu như vậy, thả chén trà xuống, bình tĩnh nói: "Tứ muội muội nói lời này là không đúng, cha chẳng qua là tức giận vì lời đồn đại bên ngoài thôi, mà cũng có một lần chứ mấy, nhưng cha là người biết phân biệt phải trái, nói rõ ràng xong cha cũng không tức giận nữa, nói như muội là cha hay tức giận, không phải nói cha là một người không phân rõ phải trái lại thích tự tìm tức giận sao? Nếu như cha biết muội nói người như vậy chắc sẽ thương tâm a? Nhưng tứ đệ muội đã lo lắng cho thân thể của cha, hẳn là nên thỉnh thái y tới phủ bắt mạch cho cha, biết rõ cha nóng tính đối với thân thể là không tốt, Tứ muội muội cũng không cho người đi thỉnh thái y, làm hại ta cũng thật lo lắng cho cha."
Nghe thấy lời nói chất vấn như vậy, vẻ mặt Trấn quốc công phu nhân trầm xuống, thấy nữ nhi xúc động muốn đứng dậy cãi nhau với con dâu thứ ba, vội vàng kéo lấy nàng, nói với Như Thúy cô nương: "Lão gia không có việc gì, các con đều là con ngoan, rất có hiếu tâm. Uyển Uyển cũng chỉ là lo lắng cho cha nàng, cũng không có ý tứ khác, thê tử của Lương ca nhi đừng suy nghĩ nhiều."
Như Thúy cô nương gật đầu: "Con dâu cũng cảm thấy cha không có việc gì, có thể rống được trung khí mười phần như vậy, cha làm sao lại có chuyện được? Tứ muội muội vẫn đừng nên nói lung tung, miễn cho đến lúc thành sự thực thì sẽ là lỗi của Tứ muội muội!"
"Ngươi..."
"Uyển Uyển!" Trấn quốc công phu nhân quát to, khiến Ôn tiểu thư chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại, lấy đôi mắt dùng sức trừng Như Thúy cô nương.
"Uyển Uyển, con cũng bớt tranh cãi đi." Tần thị nhẹ nhàng nói: "Tam đệ muội tài ăn nói thật tốt, chẳng trách lại là nha hoàn đắc lực bên người Túc vương phi, Uyển Uyển muội chưa từng hầu hạ người khác, làm sao có thể so với người ta? Sau này vẫn nên nói ít đi vài câu, đỡ phải nói sai khiến người ta chê cười."
Ôn tiểu thư bật cười thành tiếng, vui tươi hớn hở đáp lời Tần thị: "Đại tẩu nói đúng, là Uyển Uyển sai lầm rồi. Tam tẩu, xin lỗi, Uyển Uyển nhất thời quên tam tẩu đã từng đi hầu hạ người khác."
Trấn quốc công phu nhân thần sắc nhàn nhạt nhìn bọn họ, hai mắt Lưu thị nhìn chằm chằm chén trà trong tay, dường như không có chú ý tới không khí xung quanh ngột ngạt tới mức nào.
Như Thúy cô nương nhìn các nàng, trên mặt biểu tình bình thản, cũng rất vui tươi hớn hở nói với Ôn tiểu thư: "Không có việc gì, có ai không phải hầu hạ người khác đâu, Tứ muội muội và đại tẩu cũng phải hầu hạ tướng công của họ mà? Không có gì."
Hai người tươi cười cứng đờ, Trấn quốc công phu nhân cũng không vui nhìn về phía Như Thúy cô nương, nàng thật là to gan, dám ám chỉ con dâu và con gái phủ Trấn quốc công là hạ nhân.
Như Thúy cô nương vô tội nói: "Chẳng lẽ đại tẩu và tứ đệ muội chưa từng hầu hạ bà bà sao? Ta có thể hầu hạ Túc vương phi là phúc phận của ta, hơn nữa bây giờ ta là nghĩa muội của vương gia, Túc vương phi chính là đại tẩu của ta, chẳng lẽ hai người không cho rằng hầu hạ trưởng bối là phúc phận của mình sao?"
Ngụy biện!
Vài người bị lời ngụy biện của nàng chặn lại, muốn nói lại không thể nói được, sợ mình nói ra cái gì không nên nói đến lúc đó truyền tới tai Túc vương liền mất nhiều hơn được. Trấn quốc công phu nhân lại một lần nữa cảm giác được mình đã tính sai, con dâu thứ ba xuất thân là không cao, nhưng nàng lại có Túc vương phủ nâng đỡ, ngươi vô luận nói cái gì đều bị nàng vòng qua Túc vương phủ mà nói, đến lúc đó nếu bị người ta nói ngươi bất kính đối với Túc vương phủ thì sẽ xảy ra chuyện lớn a.
"Ngươi, ngươi thực sự là nói hươu nói vượn! Loại nữ nhân như ngươi làm sao có thể xứng đôi với tam ca?" Ôn tiểu thư mắng to.
Như Thúy cô nương nhíu mày, lơ đễnh nói: "Tứ muội muội, lời này của muội là không đúng rồi, phu quân nói, ai nói chúng ta không xứng đôi đều là người nông cạn, chỉ biết nhìn mặt ngoài của sự việc. Chẳng lẽ tứ muội muội chính là loại người nông cạn mà phu quân nói? Ai, muội đừng trừng ta a, là tam ca của muội nói, ta không nói gì thêm nha!"
Ôn tiểu thư một bộ dáng muốn nhào lên cắn người, thanh âm từ trong hàm răng khẽ rít: "Ngươi, ngươi nói ta nông cạn..."
"Ta đâu có nói a!" Như Thúy cô nương thở dài, có chút đồng tình nói: "Xem ra tai của tứ muội muội có vấn đề rồi, có muốn ta kêu Hồ gia gia sang bắt mạch cho muội một chút không? Y thuật của Hồ gia gia là tốt nhất, bảo đảm uống thuốc xong là hết bệnh!" Như Thúy cô nương một bộ dáng thành khẩn lương thiện.
"Ngươi —— "
Lúc này Trấn quốc công phu nhân rốt cuộc lên tiếng: "Được rồi, Uyển Uyển không được vô lễ với tam tẩu của con!" Trấn quốc công phu nhân vội vàng ngăn nữ nhi lại, nếu hai người nói thêm cái gì nữa, nữ nhi chắc chắn sẽ thua càng lợi hại hơn. Trấn quốc công phu nhân không ngờ tới, nữ nhân này lợi hại như vậy, xem ra trái lại các nàng đã đánh giá thấp nàng ta rồi.
Như Thúy cô nương cũng hiểu được đạo lý nếu tốt đẹp rồi thì nên thu lại, khi Trấn quốc công phu nhân hòa giải xong, mọi người cũng không nhắc lại chuyện này.
Rất nhanh, các nữ quyến trong phủ đều tụ tập đến chỗ Trấn quốc công phu nhân, đợi đến giờ lành, Trấn quốc công phu nhân liền dẫn đầu đi về phía từ đường.
Đi tới gần từ đường, các nàng cùng các nam nhân trong phủ tụ hợp.
Ôn Lương đi tới bên người Như Thúy, thấp giọng hỏi: "Không có sao chứ?"
Như Thúy cô nương lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: "Đều rất tốt a, nhưng tứ muội muội chắc có vấn đề về tai, luôn luôn nghe không hiểu lời nói của ta." Vẻ mặt phiền não cực kì, "Ta đang suy nghĩ có nên thỉnh cầu Hồ gia gia sang xem bệnh cho nàng hay không."
Ôn Lương xoay chuyển ánh mắt, cũng có chút bất đắc dĩ: "Hồ gia gia đã từng nói, có cho ông ấy vạn lượng vàng ông cũng không vì bất cứ người nào trong phủ Trấn quốc công xem bệnh, ta cũng không có cách nào."
"..."
Đứng bên cạnh là Lưu thị cùng Ôn An nghe thấy đối thoại của hai vợ chồng, chỉ có thể cùng nhau cúi đầu làm như không nghe thấy những lời chế nhạo này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.