Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 2: Sự cố nhỏ




Trong khi xếp hàng tại cửa khẩu nhập cảnh của sân bay Changi Singapore, Lâm Dục Thư đã giơ tay trái lên nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù cậu không thể hiện cảm xúc ra mặt nhưng động tác vẫn không thoát khỏi hai mắt của Thiệu Quang Kiệt.
"Hôm nay đã nhanh lắm rồi." Thiệu Quang Kiệt tưởng rằng Lâm Dục Thư chê hàng ngũ di chuyển chậm chạp. "Có lần tôi xếp hàng gần hai tiếng."
"Thật sao?" Lâm Dục Thư nói vu vơ: "Ở đây thực sự nên mở một lối VIP."
Xuất nhập cảnh chỗ nào có VIP, Lâm Dục Thư chỉ nói tùy tiện một chút mà thôi, bởi vì cậu thật sự không thể nói cho Thiệu Quang Kiệt biết tại sao mình lại sốt ruột như vậy, đơn giản là vì Thiệu Quang Kiệt đã bảo thư ký của hắn sắp xếp chuyến bay vào buổi chiều.
Cuộc đua ở trạm Singapore là cuộc đua đường phố trong thành phố, thời gian diễn ra vào buổi tối, theo thứ tự là đua vòng loại vào lúc 20:00 thứ Bảy và đua chính thức lúc 20:00 Chủ Nhật.
Khi nhân viên biên kiểm đóng dấu visa công tác của Lâm Dục Thư, cậu lại nhìn đồng hồ —— 9 giờ tối, tuyệt, vòng loại đã qua phân nửa.
Chỉ cần Thiệu Quang Kiệt bảo thư ký dời chuyến bay sớm hơn vài tiếng, bọn họ cũng không đến mức bỏ lỡ cuộc đua.
Điều này càng thêm xác minh suy đoán của Lâm Dục Thư, Thiệu Quang Kiệt dẫn cậu đến Singapore vốn không phải để xem tranh giải.
___
Diện tích đô thị của Singapore rất nhỏ, từ sân bay Changi đến khách sạn Marina Bay Sands chỉ mất nửa giờ lái xe.
Lúc này cả thành phố tràn ngập tiếng động cơ đinh tai nhức óc, từng chiếc F1 chạy như tên bắn trên đường đua sáng đèn.
Bầu không khí của cuộc đua đường phố hết sức sôi động, nhưng Lâm Dục Thư ngồi trong xe bus đưa đón của khách sạn chỉ có thể nghe tiếng động cơ cho đỡ ghiền, bởi vì chờ khi cậu đến khách sạn thì cuộc đua vòng loại đã gần như kết thúc.
Thủ tục nhận phòng đã được thư ký làm thay, Thiệu Quang Kiệt nhận thẻ phòng trước quầy lễ tân rồi đưa Lâm Dục Thư đến thang máy, khi hai người đi tới một căn phòng đôi sang trọng, Lâm Dục Thư cuối cùng cũng phải nhíu mày.
"Thiệu tổng." Cậu kéo chiếc vali công tác nhỏ, đứng ở cửa phòng không nhúc nhích: "Ở chung một phòng sẽ quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
"Sao có thể?" Thiệu Quang Kiệt thoải mái mở tủ lạnh, lấy ra một lon soda: "Trong thời gian diễn ra cuộc đua thường thiếu phòng, Tiểu Vương chỉ có thể đặt phòng này."
Đường đường là CEO của tập đoàn Vĩnh Tinh chỉ có thể đặt một phòng đôi, chuyện hoang đường này nói ra ai tin?
Nhưng Thiệu Quang Kiệt đã nói như vậy, Lâm Dục Thư cũng không dễ vạch trần, chỉ đành kéo vali đi vào trong phòng.
___
Lâm Dục Thư không muốn một mình đi công tác cùng Thiệu Quang Kiệt, có một nguyên nhân rất quan trọng là cậu biết Thiệu Quang Kiệt là Bi. (bisexual: song tính ái)
Công bằng mà nói, Thiệu Quang Kiệt trông không tệ, mắt sao mày kiếm, dáng người cao thẳng mạnh mẽ, bình thường cũng rất lịch sự với cấp dưới nên trong công ty có không ít cô nàng mê muội hắn.
Lâm Dục Thư cũng rất lễ độ với ông chủ này, dù sao Thiệu Quang Kiệt chính là người thừa kế tập đoàn Vĩnh Tinh. Nhưng một điều cậu rất không thích, là Thiệu Quang Kiệt dường như luôn cố ý hay vô tình thăm dò tính hướng của cậu.
Ví dụ như bây giờ.
Hai người đàn ông ở chung một phòng là chuyện rất bình thường, nhưng Lâm Dục Thư biết Thiệu Quang Kiệt có hứng thú với đàn ông, điều này lại trở thành một ý tứ khác.
Thiệu Quang Kiệt thích trai đẹp, tuy rằng Lâm Dục Thư không rực rỡ lóa mắt như minh tinh nhưng cậu có đôi mắt hoa đào quyến rũ trời sinh.
Mặc dù bình thường mặc vest khi đi làm, hình tượng lý trí và kiềm chế của cậu có thể giảm bớt sự tồn tại của cặp mắt đào hoa, nhưng khí chất sắc sảo và giỏi giang trên người cậu thì những người chỉ có vẻ bề ngoài không thể nào sánh được.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Dục Thư phát hiện Thiệu Quang Kiệt sẽ thường xuyên chạm nhẹ vào bả vai hoặc hông của cậu, những hành động này đều rất tự nhiên và không vượt quá giới hạn, vậy nên Lâm Dục Thư không chắc liệu Thiệu Quang Kiệt có phải cố ý hay không.
"Bạn tôi đã ở sòng bạc dưới lầu rồi." Thiệu Quang Kiệt vừa uống soda vừa nhìn điện thoại di động trong tay: "Cậu đi xuống với tôi, lát nữa trở về sắp xếp sau."
Giọng điệu đương nhiên như thường lệ, như thể Lâm Dục Thư đến sòng bạc mua vui cùng hắn là chuyện dĩ nhiên.
"Thiệu tổng." Lần này Lâm Dục Thư không nghe theo Thiệu Quang Kiệt, cậu giơ ngón tay chỉ vào cửa sổ lớn sát đất phía sau: "Tôi muốn xuống xem biểu diễn."
Bên ngoài khung cửa sổ sát đất là cảnh đêm tuyệt đẹp của Vịnh Marina, mà bên kia Vịnh Marina là sân đua F1.
"Biểu diễn?" Động tác uống nước của Thiệu Quang Kiệt dừng lại.
"Đúng vậy." Lâm Dục Thư nói: "Có ban nhạc tôi thích."
Trong hai ngày diễn ra cuộc đua, ban tổ chức sẽ mời rất nhiều nghệ sĩ đến biểu diễn để lấp đầy khoảng trống bên ngoài cuộc thi.
Khoảng thời gian từ 10 giờ đến 12 giờ tối thứ Bảy là buổi diễn live của khách mời có địa vị cao nhất, thường là các siêu sao quốc tế.
Ban đầu Thiệu Quang Kiệt dùng F1 làm vỏ bọc để dụ Lâm Dục Thư đến Singapore, nếu đã bỏ lỡ vòng đua phân mà còn không cho cậu xem ca nhạc thì thực sự rất vô lí.
"Được thôi." Thiệu Quang Kiệt không ép buộc cũng không để bụng, nói: "Buổi tối về sớm một chút."
___
Singapore cuối tháng 9 vẫn còn là mùa hè nóng bức, cho dù đã gần 10 giờ tối mà hơi nóng vẫn ập đến từng đợt.
Bản thân Lâm Dục Thư không có hứng thú với ban nhạc, cậu chỉ muốn tìm cái cớ để tránh xa Thiệu Quang Kiệt mà thôi.
Nhưng thực sự không còn nơi nào khác để đi vào buổi tối hôm nay, vì vậy cậu đã đến sân đua F1 mua một ly bia với giá 20 tệ ở lối vào, rồi chậm rãi đi đến sân khấu Padang.
Lúc này trên bãi cỏ đã tụ tập rất nhiều người hâm mộ âm nhạc, Lâm Dục Thư đến sớm, tìm một vị trí cách sân khấu không xa không gần. Không lâu sau, phía sau cậu đã là một đám đông chen lấn.
Xung quanh bắt đầu tràn ngập ngôn ngữ của nhiều quốc gia, Lâm Dục Thư thả lỏng đầu óc, cũng lười quan tâm những người xa lạ này đến từ nơi nào.
Nhưng ngay sau đó, một mùi thơm mơ hồ thu hút sự chú ý của cậu, "radar dò người" được kích hoạt ngay lập tức và cậu ngửi thấy mùi nước hoa của gỗ mun trầm hương.
Hương đầu của loại nước hoa nam tính bằng gỗ này là rượu whisky và hương cuối là thuốc lá, được trộn với gỗ trầm hương phương Đông, đây là mùi mà Lâm Dục Thư yêu thích.
Theo mùi hương dẫn dắt, cậu vô thức đưa mắt nhìn sang trái, phát hiện đứng bên cạnh mình là một người đàn ông mặc áo POLO trắng.
Lâm Dục Thư cao 1m78, không thấp so với người Châu Á, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn cao hơn cậu nửa cái đầu, đoán chừng hắn phải trên 1m85.
".... Thật sự muốn trở về?"
"Ừ, trở về nhìn một chút."
Bên trái người đàn ông còn có một người khác đang đứng, hai người nói bằng tiếng Trung, câu được câu mất trò chuyện.
Lâm Dục Thư không có ý nghe lén cuộc đối thoại của người khác, nhưng khi cậu định đặt tâm trí của mình sang nơi khác thì trong cuộc trò chuyện giữa hai người kia xuất hiện từ ngữ mà cậu thấy hứng thú.
"Vụ thu mua này cậu đã định giá tâm lý chưa?"
"Xem thành ý của bọn họ đã."
Chuyện liên quan đến chuyên môn, Lâm Dục Thư lập tức hứng thú.
Cậu bình tĩnh nhìn sang bên trái và phát hiện người đàn ông đang khoanh tay trước ngực trò chuyện, mà động tác này vừa hay để Lâm Dục Thư tiện quan sát đồng hồ của hắn——
Phiên bản giới hạn được hợp tác bởi thương hiệu đồng hồ Richard Mille và hãng ô tô McLaren có giá 1,4 triệu tệ (~ 4 tỷ 9), giới hạn 500 chiếc trên toàn thế giới, muốn mua cũng không mua được.
Lâm Dục Thư từ trước đến nay không ngại phiền toái khi mở rộng mạng lưới quan hệ của mình, vì ngành tài chính là ngành còn đòi hỏi nhiều nguồn lực và thân phận hơn ngành giải trí.
Nhưng ngay khi Lâm Dục Thư đang muốn tìm lý do bắt chuyện với hai người kia, một âm bass mạnh mẽ đột nhiên từ bên kia sân khấu truyền đến, trong nháy mắt đốt lên sự nhiệt tình của khán giả.
Live bắt đầu.
Đám người đồng loạt tản đến gần mép sân khấu, những người vốn đứng phía sau Lâm Dục Thư đẩy cậu ra chen chúc về phía trước, khiến Lâm Dục Thư ngã sang bên trái.
Không giữ được thăng bằng thì bia trong tay chắc chắn sẽ văng ra.
Trong tíc tắc này, đầu Lâm Dục Thư chỉ có một suy nghĩ: Vái ông bà đừng có tạt lên đồng hồ của người kia.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cậu theo bản năng xoay người sang phải, tư thế ngã ngửa sang bên trái, bia quả nhiên như dự đoán bắn vào đầu vai của chính mình, tránh được một phen tai họa.
Cùng lúc đó, lưng đụng phải một lồng ngực rắn chắc, người phía sau vững vàng đỡ lấy cậu, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai: "Không sao chứ."
Vừa rồi nghe không rõ lắm nhưng bây giờ ở khoảng cách rất gần, Lâm Dục Thư mới phát hiện giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp, như thể bộ phận phát âm nằm sâu trong cổ họng, không giống cách phát âm thông thường của người Trung Quốc.
"Xin lỗi."
Lâm Dục Thư đứng thẳng người, xoay người lại phát hiện bia vẫn bắn vào ngực đối phương.
Cậu vội vàng lấy khăn tay đặt trong túi quần ra -- đây là thói quen từ nhỏ cậu học ở trường quốc tế, mang theo khăn tay chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào - ấn nó lên ngực đối phương, muốn giúp người ta lau sạch vết nước.
Người trước mắt hẳn là tập thể dục quanh năm, đường nét cơ ngực khá rõ ràng.
Lúc nãy xuất phát từ phép lịch sự cho nên Lâm Dục Thư không quan sát diện mạo đối phương, hiện tại đứng đối mặt thì không thể coi là bất lịch sự được, vì vậy cậu vừa xin lỗi vừa ngẩng đầu lên: "Xin lỗi, tôi không cố ý..."
Mới nói được một nửa, Lâm Dục Thư đột nhiên khựng lại.
Cậu hơi sững sờ nhìn người trước mắt, ước chừng mất một giây mới chắc chắn mình không nhìn lầm.
... Không phải chứ?
Người trước mặt lại là Tống Khải Minh.
Xuất phát từ nhu cầu công việc, Lâm Dục Thư thường xuyên chú ý đến tình hình của Tống Khải Minh.
Cậu đã nhìn thấy vô số bức ảnh của Tống Khải Minh trên Interner, cũng đã tưởng tượng ở trên bàn đàm phám sẽ đối phó với Tống Khải Minh như thế nào. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ gặp Tống Khải Minh trong một buổi biểu diễn nhạc rock bùng nổ như vậy ở Singapore.
Cậu biết rõ Tống Khải Minh là fan đua F1, cũng biết tuần sau Tống Khải Minh sắp về nước, sao cậu lại không nghĩ tới Tống Khải Minh sẽ tiện đường tới Singapore xem trận đấu trước khi trở về?
Phải nói rằng Tống Khải Minh ngoài đời hấp dẫn hơn trong ảnh, đôi mắt sâu lộ ra khí chất anh hùng mà ảnh chụp không thể nào tái hiện được, ngũ quan dưới ánh đèn sân khấu chiếu rọi càng có chiều sâu hơn, nhìn ở khoảng cách gần cũng đủ làm người ta giật mình.
Lâm Dục Thư giờ mới nghĩ đến, bảo sao Tống Khải Minh nói tiếng Trung lại trầm thấp như vậy, hẳn là do đã quen nói tiếng Đức rồi.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Có lẽ bây giờ Lâm Dục Thư nên rút bàn tay đang đặt trên ngực Tống Khải Minh về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.