Quả nhiên hẹn Phương Lan không dễ.
Lâm Dục Thư gọi điện thoại cho Phương Lan, đối phương từ chối nhận cuộc gọi. Cậu lại gọi cho trợ lý của Phương Lan, trợ lý bảo hãy liên lạc với luật sư.
Chuyện kia không dễ bàn bạc qua người trung gian, Lâm Dục Thư nhất thời hết đường xoay xở.
Buổi trưa cậu đến căn tin ăn cơm như thường lệ.
Hôm nay Lâm Dục Thư đến hơi muộn, trong căn tin ngồi đầy người, thoáng liếc mắt nhìn chỉ còn lác đác vài chỗ trống.
Cậu lấy cơm xong, đang muốn tìm một chỗ ít người, kết quả vừa quay đầu lại đã thấy ai đó vẫy tay với mình.
"Quản lý Lâm." Giọng hắn vừa hào sảng vừa tự nhiên: "Ở đây không có ai."
Có vài đồng nghiệp nhìn qua, Lâm Dục Thư không thể ngó lơ, chỉ đành nhắm mắt đi tới đối diện Tống Khải Minh ngồi xuống.
"Đã bảo anh đừng nói chuyện với tôi rồi mà?" Lâm Dục Thư vùi đầu, dùng đũa chọc cơm trắng trong khay.
"Lần trước cũng nói trước mặt Thiệu Quang Kiệt có sao đâu?" Tống Khải Minh tựa như đang thật sự nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, điều này lại làm nổi bật cử chỉ mất tự nhiên của Lâm Dục Thư: "Cậu hẹn được Phương Lan không?"
"Không." Lâm Dục Thư nhanh chóng ý thức được, đơn phương tránh hiềm nghi cũng vô dụng, dứt khoát hàn huyên với Tống Khải Minh: "Cô ấy không nhận điện thoại của tôi."
"Tôi nghe nói cô ấy có một bữa tiệc riêng với hội chị em vào tối nay." Tống Khải Minh còn biết vách tường có tai, lúc nói tới đây cố ý đè thấp âm lượng: "Có muốn đi chặn cô ấy không?"
"Ở đâu?" Động tác gắp thức ăn của Lâm Dục Thư dừng lại.
"Khách sạn nghỉ dưỡng Nam Giới."
Lâm Dục Thư thường xuyên đến khách sạn Nam Giới họp và xã giao, nghe đến địa điểm này, cậu lập tức đoán được bữa tiệc của Phương Lan ở tầng nào.
Nhưng trực tiếp xông vào cũng không hay, chỉ có thể ở đại sảnh khách sạn chờ cô.
Lâm Dục Thư ngẫm nghĩ, nói với Tống Khải Minh: "Tan làm gọi tôi."
Sở dĩ Lâm Dục Thư muốn Tống Khải Minh nhắc nhở là vì cậu thường xuyên bỏ lỡ thời gian tan ca.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cậu vẫn xem tài liệu cho đến khi điện thoại di động rung lên mới phát hiện đã sắp 6 giờ.
Tin nhắn Tống Khải Minh gửi tới rất đơn giản, chỉ là một meme cảm xúc.
【Tống Khải Minh: Wowo tiến lên.jpg】
Lâm Dục Thư không khỏi hoài nghi, lẽ nào tên này lúc rãnh rỗi sẽ đi tạo meme cho Wowo sao?
Cậu cũng trả lời ngắn gọn.
【Lâm Dục Thư: Xong ngay. 】
Ở cấp bậc của Lâm Dục Thư, đi làm đã không cần quẹt thẻ. Cậu và Tống Khải Minh tan ca sớm hơn mười phút, lúc này trong bãi đỗ xe không có nhiều người.
Civic đã quen dừng ở tầng B3, cách GTR một chút, không đỗ song song.
Hai người lần lượt rời khỏi cao ốc Vĩnh Tinh, hòa vào dòng xe cộ giờ cao điểm buổi tối.
Bởi vì trên đường có quá nhiều xe, GTR thỉnh thoảng sẽ biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Dục Thư, nhưng không lâu sau, chiếc GTR phong cách kia lại xuất hiện lần nữa, vô cớ làm cậu có cảm giác an tâm.
Khoảng 40 phút sau, hai người đến khách sạn nghỉ dưỡng Nam Giới.
Mặc dù khách sạn có rất nhiều chỗ đậu xe nhưng hai người vẫn tách nhau ra, bởi vì hai chiếc xe một đỏ một xanh đỗ cùng nhau quá bắt mắt.
Sau khi từ bãi đỗ xe đi ra, Lâm Dục Thư đi tới cửa chính khách sạn dặn dò nhân viên trực cửa nếu thấy Phương Lan tới lấy xe thì báo cho cậu ngay, cũng nhét hai trăm đồng tiền boa cho người nọ.
Những nhân viên trực cửa làm việc ở khách sạn năm sao này đều có mắt nhìn, căn bản không cần hỏi Lâm Dục Thư: Phương Lan là ai.
"Cậu còn mang theo tiền mặt sao?" Trên đường đi tới nhà hàng buffet lầu một, Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư tán gẫu: "Từ khi về nước, trên người tôi không có đồng nào."
"Tiền mặt mới làm cho người ta có cảm giác thực tế." Lâm Dục Thư đi trước, luôn chú ý xung quanh có người quen hay không.
"Quên mất cậu yêu tiền." Tống Khải Minh đi bước lớn, không nhanh không chậm theo sau Lâm Dục Thư. "Còn giấu vàng thỏi trong phòng ngủ."
Lâm Dục Thư phút chốc dừng bước, quay đầu nhìn Tống Khải Minh: "Anh có thể đừng nhắc tới việc này không? Để anh nhìn thấy là ngoài ý muốn đấy."
"Được." Tống Khải Minh làm động tác kéo khóa bên môi: "Giúp cậu giữ bí mật nhỏ."
Lâm Dục Thư thừa nhận đây là bí mật của mình, nhưng cậu không muốn nghe từ này từ miệng Tống Khải Minh, bởi vì cảm giác như hai người bọn họ đang chia sẻ bí mật.
Nhưng Tống Khải Minh một mực nhắc tới, còn nhất định phải thêm chữ "nhỏ" ở phía trước "bí mật", càng làm cho Lâm Dục Thư cảm thấy lời này hơi mập mờ.
Xem ra hệ lụy của sự việc xui xẻo tuần trước đã tới rồi.
Giá buffet buổi tối cao gấp đôi buổi trưa, chỉ hai người đã tốn hơn 1.000 tệ.
Tống Khải Minh chủ động lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, hai người tìm một góc ngồi, sau đó vừa ăn vừa chờ tin tức từ người trực cửa.
Lâm Dục Thư đi một vòng khu lấy thức ăn, sau khi trở về trong đĩa phần lớn là hải sản.
Châu Cảng là thành phố ven biển, mọi người quen ăn hải sản, nhưng nhìn đĩa của Tống Khải Minh toàn là món ăn Trung Quốc, chứng tỏ hắn thật sự rất thích ăn món Trung.
"Cái này cậu biết làm không?" Tống Khải Minh gắp một miếng gà rán, hỏi Lâm Dục Thư.
Lâm Dục Thư ăn sò điệp hấp tỏi băm, nói: "Chỉ cần có công thức là được."
Tống Khải Minh gật đầu: "Vậy cuối tuần tôi đến nhà cậu ăn chực."
Lâm Dục Thư: "..."
Cậu ngẫm nghĩ, bị ăn chực cũng không thiệt thòi, liền nói: "Anh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn."
Tống Khải Minh gặm xương gà: "Được."
Địa điểm gặp mặt của Phương Lan là sảnh cao cấp ở tầng trên, chị em tụ tập nhất định sẽ trò chuyện rất lâu, chưa đến 8 9 giờ tối thì chưa tan tiệc.
Lâm Dục Thư sốt ruột, lúc hơn 7 giờ gọi điện thoại lên hỏi thăm, quả nhiên vẫn còn tiệc.
Hai người đã lấp đầy bụng, chỉ có thể ăn chút điểm tâm giết thời gian.
Lâm Dục Thư vừa ăn creme brulee, vừa dùng điện thoại xem email, mà Tống Khải Minh đối diện hẳn là cảm thấy nhàm chán, câu được câu không trò chuyện cùng Lâm Dục Thư.
"Cậu học đại học ở đâu?" Tống Khải Minh hỏi.
"Singapore." Lâm Dục Thư nhìn di động, trả lời qua loa.
Bản sơ thảo tự truyện của Thiệu Chấn Bang đã chỉnh sửa xong, gần đây Lâm Dục Thư đang liên hệ với nhà xuất bản, trong hòm thư đã có vài nơi đưa ra điều kiện xuất bản.
"Học chuyên ngành tài chính à?" Tống Khải Minh lại hỏi.
"Ừ."
Có một nhà xuất bản thậm chí muốn tính phí số ấn bản, còn yêu cầu Vĩnh Tinh tự mua 2.000 bản, Lâm Dục Thư trực tiếp loại.
Không phải không trả nổi số tiền này, mà là tự truyện của người đứng đầu tập đoàn Thiệu thị, sao giống như cầu xin người khác bỏ tiền mua vậy?
"Sau khi tốt nghiệp trực tiếp đến Vĩnh Tinh làm việc?"
"Phải."
Mấy nhà khác đều rất hoan nghênh việc gửi bản thảo, nhưng số lượng bản in và điều kiện thiết kế khác nhau, Lâm Dục Thư còn phải cân nhắc nhiều hơn.
"Lúc mới đi làm có ai dẫn dắt cậu không?"
"Có thầy."
Nhìn mỏi mắt, Lâm Dục Thư dứt khoát buông di động xuống. Cậu múc một muỗng creme, nghe Tống Khải Minh lại hỏi: "Thầy là tiền bối của cậu?"
"Thầy đương nhiên là tiền bối." Lâm Dục Thư có chút khó hiểu, cắn creme trong thìa: "Thầy của tôi là Chu Hiền, hiện tại là CEO trên danh nghĩa, đừng nói anh không biết."
"Ông ấy à." Tống Khải Minh cắn ống hút, bộ dáng không có hứng thú: "Vậy cậu còn tiền bối nào khác không?"
"Tiền bối nào khác?" Lâm Dục Thư nhất thời nghĩ không ra ai, nhưng nói đến đây, cậu đột nhiên cảm thấy không đúng: "Anh hỏi nhiều quá đấy, tra lí lịch của tôi?"
"Đang rảnh đó thôi." Tống Khải Minh bật màn hình điện thoại, nhìn đồng hồ, lại hỏi: "Sao tốt nghiệp xong không về nhà làm việc?"
"Thầy muốn dẫn tôi đến Văn phòng gia đình, tôi tới thôi." Lâm Dục Thư cũng nhàn rỗi, thành thật trả lời mấy câu hỏi của Tống Khải Minh: "Khi đó công ty trong nhà cũng nhỏ, tôi cảm thấy cơ hội phát triển ở Vĩnh Tinh lớn hơn."
"Nhà cậu cũng là xí nghiệp xe hơi, không sợ Vĩnh Tinh chèn ép không gian sinh tồn nhà cậu sao?"
"Không đâu." Lâm Dục Thư lắc đầu. "Anh có biết xe đắt nhất nhà chúng tôi bán bao nhiêu không?"
Tống Khải Minh nói: "Hơn 30 vạn?"
"Đúng, loại xe chủ lực của Vĩnh Tinh đều hơn 40 vạn, không cạnh tranh với Tấn Tiệp." Lâm Dục Thư nói: "Hơn nữa Tấn Tiệp chỉ làm xe điện, không nằm chung đường đua với Vĩnh Tinh."
"Nhưng xe điện mới là tương lai." Tống Khải Minh đột nhiên nói.
"Anh cho là vậy thật?" Lâm Dục Thư ngạc nhiên nhướng mày. "Tôi còn tưởng rằng người chơi xe cải tiến đều khinh thường xe điện."
"Cậu xem thường xe điện à?" Tống Khải Minh hỏi.
"Tôi không giống." Lâm Dục Thư nói. "Nhà tôi sản xuất xe điện, sao tôi có thể xem thường."
Hai người đã ăn sạch sẽ món tráng miệng nhưng Phương Lan vẫn chưa xuống.
Tống Khải Minh hỏi mãi, đến lúc dường như không nghĩ ra câu hỏi nào khác, nói: "Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Sao lại hỏi?
Lâm Dục Thư cảm thấy kỳ quái, hai người cũng không phải đang xem mắt.
"Không có." – Cậu nói. "Chuyện của anh tôi cũng biết khá rõ."
Cậu biết ngày tháng sinh nhật của Tống Khải Minh, biết Tống Khải Minh học đại học ở đâu, nếu những thứ này chỉ là bề nổi thì sau khi tiếp xúc với hắn dạo gần đây, cậu biết Tống Khải Minh có bao nhiêu mẫu xe hơi trong bộ sưu tập của hắn, cũng biết Tống Khải Minh thích ngồi tư thế khoanh chân.
"Cậu bắt đầu chú ý tới tôi từ khi nào?" - Tống Khải Minh lại hỏi.
"Chú ý" trong miệng hắn hiển nhiên nói về trong công việc, nhưng Lâm Dục Thư lại nghĩ đến thời điểm cậu mới học được cách vươt tưởng lửa đã theo dõi tài khoản Ins của Tống Khải Minh.
"Không nhớ." Cậu nói.
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng "đàn em" quen thuộc, Lâm Dục Thư theo tiếng gọi nhìn lại, thấy Đỗ Vũ Phi dẫn theo vài người trông giống như quản lý khách sạn, có lẽ đang đi kiểm tra công tác.
Trước khi đến khách sạn Nam Giới, Lâm Dục Thư đã nghĩ có thể sẽ gặp phải Đỗ Vũ Phi, nhưng Đỗ Vũ Phi đang làm ở bộ phận đầu tư chiến lược, hẳn sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Kết quả lại trùng hợp như vậy.
"Đàn anh." Cậu lên tiếng chào hỏi.
"Tới ăn cơm?" Đỗ Vũ Phi đến bên cạnh hai người, nhìn Tống Khải Minh: "Vị này hình như có chút quen mắt."
"Tống Khải Minh." - Lâm Dục Thư giới thiệu. "Kỹ sư ô tô mới của Vĩnh Tinh."
Nói xong, cậu lại nói với Tống Khải Minh: "Đây là Đỗ Vũ Phi, đàn anh khóa trước thời đại học của tôi, hiện tại đang làm việc ở bộ phận đầu tư tập đoàn Nam Giới."
Hai người gật đầu với nhau xem như chào hỏi, tiếp theo Đỗ Vũ Phi lại nói với Lâm Dục Thư: "Tới dùng bữa sao không nói cho anh biết? Anh miễn phí hóa đơn cho hai người."
Lâm Dục Thư nói: "Chính là không muốn làm phiền anh, đàn anh."
"Sao lại phiền?" Đỗ Vũ Phi nói với quản lý đi theo phía sau: "Miễn hóa đơn cho họ."
Nói xong y lại nhìn Lâm Dục Thư: "Lúc nào rảnh? Hẹn em ăn cơm khó quá."
"Cuối năm hơi bận." Lâm Dục Thư nói khách sáo theo thói quen xã giao: "Chờ xong việc, em mời anh một bữa vậy."
"Nói rồi đấy nhé." Đỗ Vũ Phi nhéo bả vai Lâm Dục Thư, giọng điệu thân quen: "Không được gạt anh."
Đỗ Vũ Phi nhanh chóng rời đi cùng cấp dưới, hẳn là còn công việc phải làm.
Lâm Dục Thư nhàm chán nhìn đồng hồ, lúc này nghe Tống Khải Minh hỏi bất chợt: "Người của bộ phận đầu tư còn quản bộ phận ăn uống à?"
"Anh không phát hiện anh ta họ Đỗ sao?" Lâm Dục Thư nhìn bóng lưng Đỗ Vũ Phi rời đi. "Tập đoàn Nam Giới là của nhà bọn họ, miễn một bữa ăn thì tính là gì."
Nói đến đây, trong ngữ điệu Lâm Dục Thư mang theo vài phần lơ đãng, bởi vì cậu nghĩ tới cuộc hẹn với Đỗ Vũ Phi, nếu bây giờ người ta miễn hóa đơn cho cậu, cậu nợ người ta một phần nhân tình, lần sau sẽ không tiện từ chối nữa.
Tuy rằng Lâm Dục Thư chưa bao giờ từ chối xã giao, nhưng đối mặt với đối tượng từng tỏ tình, ít nhiều cậu vẫn cảm thấy thiếu tự nhiên.
Mà phần thiếu tự nhiên này của cậu, ở trong mắt Tống Khải Minh dường như có cách giải thích khác.
"Tôi không biết người sáng lập tập đoàn Nam Giới họ Đỗ." Tống Khải Minh nói: "Đây là điều cần phải biết à?"
Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, giọng nói của Tống Khải Minh không tùy ý như vừa rồi, giống như mang theo một ít sắc bén.
Cậu ngẫm nghĩ, nói: "Anh hoạt động ở Châu Âu, không biết cũng bình thường."
"Cho nên gia cảnh anh ta rất tốt." Tống Khải Minh lại nói.
Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
"Đương nhiên." - Lâm Dục Thư nói. "Lúc đi học, anh ta rất hào phóng với đàn em."
"Thì ra là thế." - Tống Khải Minh như có điều suy nghĩ, gật đầu, nói mây câu Lâm Dục Thư nghe không hiểu: "Cho nên nghĩa của từ "tiền bối" không phải là thầy, cũng không phải đồng nghiệp, mà là "đàn anh khóa trước" à."
Chỉ trong một bữa cơm, từ "tiền bối" lặp đi lặp lại.
Lâm Dục Thư cuối cùng nhớ ra, hình như cậu đã nói với Tống Khải Minh, cậu thầm thích một tiền bối...