*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai chữ "phong sát" nói thì đơn giản, nhưng để làm được lại cực kì phiền toái.
Vũ Tu là nghệ sĩ độc lập, nếu muốn tất cả các thương hiệu chấm dứt hợp tác với y, Thiệu Hòa Húc chỉ có thể dùng mạng lưới quan hệ của mình để đàm phán, hơn nữa ông ta còn phải gánh vác tiền vi phạm hợp đồng thay những thương hiệu này.
Một số hợp tác do Thiệu Hòa Húc âm thầm thúc đẩy thì dễ xử lý, nhưng phần lớn hợp tác không liên quan đến Thiệu Hòa Húc đều phải tốn không ít tinh lực đi đánh cờ.
Ví dụ như một thương hiệu trong đó, tuy rằng bọn họ đồng ý chủ động vi phạm hợp đồng, nhưng trên cơ sở Thiệu Hòa Húc gánh vác tiền vi phạm hợp đồng, còn yêu cầu bồi thường thêm thu nhập tiềm năng trong tương lai của bọn họ, đương nhiên Thiệu Hòa Húc sẽ không dễ dàng đáp ứng điều kiện như vậy.
Mỗi khi gặp phải những thương hiệu gây khó dễ kiểu này, lượng công việc của Lâm Dục Thư sẽ tăng lên, bởi vì làm CEO của văn phòng Thiệu thị, cậu phải khống chế chi phí để "phong sát Vũ Tu", còn phải thay Thiệu Hòa Húc suy nghĩ, rốt cuộc nên bán ra tài sản nào để trả cho khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Còn dự án điện ảnh đã ký thì rất dễ xử lý, dù sao đây cũng là phạm vi thế lực của Thiệu Hòa Húc.
Hai tuần bận rộn trôi qua, dần dần trên đường lớn gần như không còn bóng dáng của Vũ Tu.
Phần lớn tài nguyên của Vũ Tu đều bị Thiệu Hòa Húc cắt đứt, chỉ còn lại một số thương hiệu chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng, không biết là vì có giao tình khá sâu với Vũ Tu hay vì muốn kiếm nhiều hơn từ Thiệu Hòa Húc.
"1,17 tỷ..."
Nhìn con số cuối cùng trên bảng, Lâm Dục Thư thở dài một hơi, ngã ngửa ra sau ghế làm việc.
Thiệu Hòa Húc nguyện ý bỏ ra bao nhiêu tiền đi phong sát Vũ Tu hoàn toàn phụ thuộc vào phạm vi ngân sách mà Lâm Dục Thư đưa ra, bởi vì những người siêu giàu giống như Thiệu Hòa Húc có lẽ còn không rõ trong tay mình rốt cuộc có bao nhiêu tài sản bằng Lâm Dục Thư.
Dưới điều kiện không tổn hại đến lợi ích của tập đoàn, Lâm Dục Thư đã huy động ngân sách nhiều nhất có thể, cũng coi như là sự giúp đỡ bí mật của cậu dành cho Vũ Tu.
Chờ sự tình kết thúc, hơn một tỷ tiền vi phạm hợp đồng sau khi khấu trừ thuế phí sẽ rơi vào hầu bao của Vũ Tu.
Cho dù nửa đời sau không làm việc, y cũng không cần lo ăn mặc, chỉ là không biết y có thể thản nhiên tiếp nhận kết quả như vậy hay không...
Điện thoại di động rung lên cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dục Thư.
Cậu cầm lên nhìn, phát hiện là Đỗ Vũ Phi gọi tới.
"Đàn anh." Cậu ngồi thẳng người, ấn nút trò chuyện.
"Gần đây có bận không?" - Đỗ Vũ Phi hỏi. "Hình như bên đó xảy ra nhiều chuyện."
Quan hệ giữa Thiệu Hòa Húc và Vũ Tu không công khai, phần lớn mọi người chỉ biết Vũ Tu hình như chọc phải người không nên chọc, không biết nguyên do trong đó.
Lâm Dục Thư có chút kỳ quái, hỏi: "Đàn anh còn quan tâm những chuyện này sao?"
"Đương nhiên là quan tâm." - Đỗ Vũ Phi nói. "Nghe nói bất động sản Vĩnh Tinh và bất động sản Phương Thiên không tách riêng nữa?"
Thì ra là việc này.
Không biết có phải Phương Lan thấy được thành ý của Thiệu Hòa Húc hay không, cô không hề tính toán chi li về vấn đề phân chia tài sản, cũng không yêu cầu tổ chức lại công ty, hợp tác giữa bất động sản Vĩnh Tinh và bất động sản Phương Thiên vẫn tiếp tục.
Cứ như vậy, thủ tục ly hôn giữa hai người tiến triển cực kỳ thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hôm nay sẽ làm xong thủ tục ly hôn.
Kết quả trong trò ly hôn khôi hài này, Phương Lan trở thành người thắng lớn nhất.
Thiệu Hòa Húc không vớt vát được gì, uổng công bồi thường hơn một tỷ tiền vi phạm hợp đồng, mà Vũ Tu bị chính ba y làm mất sự nghiệp, cũng không biết tương lai ở nơi nào.
Thu hồi suy nghĩ, Lâm Dục Thư nói: "Vẫn nên hợp tác với nhau thì tốt hơn."
"Thật vậy." Đỗ Vũ Phi phụ họa một câu, lại hỏi: "Mấy mảnh đất lúc trước luôn muốn lấy đi, vẫn trở lại trong tay Vĩnh Tinh sao?"
Quá trình ly hôn của Thiệu Hòa Húc và Phương Lan đâu được phát sóng trên truyền thông mỗi ngày.
Nhưng Đỗ Vũ Phi biết rất rõ chi tiết trong đó, cho thấy anh ta luôn chú ý chuyện này.
"Đất đó vốn là của Vĩnh Tinh." Lâm Dục Thư nói.
"Cái này đương nhiên anh biết." Đỗ Vũ Phi cười một tiếng, có lẽ không muốn lộ ra vẻ thăm dò quá rõ ràng, dùng giọng điệu tán gẫu: "Vậy sau đó vẫn tiếp tục thế chấp tài chính à? Có thể dùng cho mục đích khác cũng được đấy".
"Như thế nào?" Lâm Dục Thư cũng vờ như nói chuyện phiếm, nửa đùa nửa thật nói: "Đàn anh cũng để ý mấy mảnh đất đó?"
"Không, không, không, anh chỉ hỏi chút thôi." Đỗ Vũ Phi nói: "Vĩnh Tinh không có kế hoạch khai phá sao?"
Tất nhiên có kế hoạch, nhưng đó là kế hoạch của Tống Khải Minh.
Hơn nữa bước tiếp theo muốn thuyết phục Thiệu Hòa Húc lấy mảnh đất kia đi xây trường đua, có lẽ còn phải bỏ thêm công sức mới được.
"Không có." Lâm Dục Thư thản nhiên đáp: "Hoặc là đàn anh có đề nghị gì không?"
Cậu tin tưởng nếu Đỗ Vũ Phi không có bất kỳ suy nghĩ nào, anh ta sẽ không thực hiện cuộc gọi này.
"Anh không có đề xuất gì cụ thể, chỉ là muốn hỏi em một chút, có nghĩ đến chuyện Vĩnh Tinh và Nam Giới hợp tác với nhau không?"
Hợp tác phát triển bất động sản?
Lâm Dục Thư trong lòng khẽ động, bắt đầu tính toán.
Tập đoàn Nam giới quy mô còn lớn hơn tập đoàn Vĩnh Tinh, có thể hợp tác cùng bọn họ đương nhiên là chuyện tốt.
Cậu hỏi: "Hợp tác phát triển hay hợp tác đầu tư?"
Đỗ Vũ Phi không trả lời rõ ràng: "Đều có thể."
Rõ ràng anh ta đề nghị hợp tác nhưng không nói rõ phương hướng hợp tác, điều đó có nghĩa cuộc gọi này chỉ để hỏi thăm, không thực sự muốn bàn bạc cùng Lâm Dục Thư.
"Vậy em sẽ hỏi Thiệu đổng và những người khác giúp anh." Lâm Dục Thư khôn ngoan không hỏi tiếp: "Xem ý của bọn họ thế nào."
"Được, vậy làm phiền em rồi, đàn em."
Lâm Dục Thư chuyển tin tức này cho Thiệu Hòa Húc, dù sao chuyện bất động sản đều do ông ta phụ trách. Chỉ là gần đây Thiệu Hòa Húc có rất nhiều việc trong tay, không biết còn sức đi đàm phán hợp tác với tập đoàn Nam Giới hay không.
Chuyện ly hôn của ông chủ cuối cùng cũng kết thúc, hiếm khi Lâm Dục Thư đến căn tin sớm như giữa trưa hôm nay.
Cậu lấy di động ra gửi tin nhắn, không lâu sau, bóng dáng Tống Khải Minh cũng xuất hiện trong căn tin.
"Hôm nay không bận à?" Tống Khải Minh bưng khay cơm đến ngồi xuống đối diện Lâm Dục Thư, thần thái hai người trông rất tự nhiên, vẫn duy trì một loại xa cách nhàn nhạt, giống như đồng nghiệp bình thường trong công ty.
"Tiền vi phạm hợp đồng đã tính xong, tạm thời không có việc gì." Lâm Dục Thư cúi đầu nhìn bàn ăn, không nhanh không chậm gắp thức ăn.
"Có bao nhiêu?" Tầm mắt Tống Khải Minh cũng dừng trên khay của mình, giống như ăn cơm mới là chính sự, nói chuyện phiếm là thuận mồm.
"1,17 tỷ nhân dân tệ." Lâm Dục Thư nuốt thức ăn trong miệng, khẽ mấp máy môi.
"Tôi còn tưởng không vượt quá một tỷ." Tống Khải Minh gắp một ít cơm bỏ vào miệng.
"Tính cao nhất rồi đấy." Lâm Dục Thư thản nhiên nói. "Nhưng con số này không là gì với Thiệu Hòa Húc."
"Ừ." Tống Khải Minh đáp, đột nhiên dừng động tác ăn cơm, hạ giọng hỏi: "Nhớ tôi không?"
Lâm Dục Thư giật mình, ngước mắt lên, chú ý những người xung quanh, oán giận trừng mắt nhìn Tống Khải Minh nói: "Tại sao tôi phải nhớ anh?"
Sự xa cách đang duy trì thật lâu lập tức bị phá vỡ, Tống Khải Minh khẽ cười và nói: "Chúng ta không gặp nhau hơn mười tiếng rồi, đúng không?"
Lần cuối hai người gặp mặt là... tối hôm qua ở nhà Lâm Dục Thư, Lâm Dục Thư sứt đầu mẻ trán tra hợp đồng tìm kim ngạch, trong khi Tống Khải Minh ở bên cạnh cậu thiết kế chiếc ô tô sản xuất hàng loạt đầu tiên của S-Power.
"Không nên." Lâm Dục Thư có nghiêm mặt nói: "Hiện tại đang ở công ty, xin chú ý thân phận của anh."
Hơn nữa, cho dù không ở công ty, cậu cũng không đồng ý theo đuổi của Tống Khải Minh, dựa vào cái gì phải nhớ hắn?
Nụ cười trên khóe miệng Tống Khải Minh đột nhiên biến mất, Lâm Dục Thư còn tưởng rằng người này rốt cục biết chừng mực, nhưng giây tiếp theo, chỗ trống bên cạnh cậu đột nhiên bị người chiếm cứ.
Thiệu Quang Kiệt đặt khay thức ăn xuống, nhìn Lâm Dục Thư bên cạnh, lại nhìn Tống Khải Minh đối diện, tò mò hỏi: "Không phải như tôi nghĩ chứ?"
"Làm sao?" Tống Khải Minh lười biếng hỏi, vẻ mặt không hề chột dạ nhưng rõ ràng mất hứng.
"Cậu đang theo đuổi quản lý Lâm của chúng tôi." Thiệu Quang Kiệt nói.
May mắn trong miệng Lâm Dục Thư không có thức ăn, nếu không chắc chắn cậu sẽ sặc.
"Thiệu tổng —— "
Cậu muốn nhanh chóng giải thích vài câu, lại nghe Tống Khải Minh thờ ơ hỏi: "Có liên quan đến anh sao?"
Lâm Dục Thư: "?"
"Đương nhiên là có liên quan." Thiệu Quang Kiệt hơi nhíu mày, không ngờ Tống Khải Minh lại tỏ thái độ như vậy. "Trên dưới công ty có ai không biết cậu là gay? Bạn trai tin đồn của cậu đều bị vứt bỏ hết rồi sao? Nên đến trêu chọc quản lý Lâm của chúng tôi. Cậu có biết như vậy sẽ làm phiền quản lý Lâm và gây rắc rối cho cậu ấy không?
"Cho nên." Tống Khải Minh trở nên khó chịu: "Liên quan gì đến anh?"
"Này——" Lâm Dục Thư muốn xen vào nhưng không thành công.
"Có thể cậu mới đến công ty nên không biết." Thiệu Quang Kiệt buồn cười nói: "Quản lý Lâm là người của tôi, làm việc cho tôi. Cậu tới trêu chọc cậu ấy chính là đang trêu chọc tôi. Vừa rồi cậu ấy đã bảo cậu chú ý thân phận, chẳng lẽ cậu nghe không rõ sao?"
Lâm Dục Thư: "..."
Thiệu Quang Kiệt quay đầu lại, nói với Lâm Dục Thư: "Lần trước nghe nói hai người cùng đi xem phim mới của Vũ Tu, tôi đã cảm thấy không đúng. Nói là muốn giải quyết chuyện nhà chú hai, nhưng thật ra tâm tư của cậu ta là muốn dẫn cậu đi xem phim đúng không?"
Lâm Dục Thư nói: "Không phải..."
"Cậu không cần cố kỵ thân phận của cậu ta, chẳng qua chỉ là tổng giám đốc công ty con của Vĩnh Tinh, tôi mới là CEO của xe hơi Vĩnh Tinh." Thiệu Quang Kiệt nói: "Sau này nếu cậu ta đến quấy rầy cậu thì tới tìm tôi."
Mặt Tống Khải Minh đen như quạ, trên trán dường như có gân xanh đang nổi lên.
Lâm Dục Thư sợ Tống Khải Minh bùng nổ, vội vàng giải thích: "Thực sự không phải như vậy, Thiệu tổng, tôi chỉ đùa với Tống tổng, bảo anh ta chú ý thân phận."
Trong lời này hàm chứa quan hệ giữa cậu và Tống Khải Minh có thể đùa giỡn với nhau, không cần Thiệu Quang Kiệt ở chỗ này xỏ mũi vào, nhưng dường như Thiệu Quang Kiệt vô cùng chắc chắn cậu nói như vậy chỉ vì cố kỵ thân phận của Tống Khải Minh mà thôi, vì vậy anh ta vỗ vai cậu, nói: "Tôi biết, có chuyện gì tôi sẽ giải quyết."
... Anh đó, tự giải quyết mình trước đi.
Lâm Dục Thư thật sự hết cách, chỉ đành dùng ánh mắt nói với Tống Khải Minh: Đừng chấp nhặt với anh ta.
Nhưng hiển nhiên không thể dùng một ánh mắt là trấn an được Tống Khải Minh, vẻ mặt hắn vẫn tức giận đến không chịu nổi.
"Ừ thì, tôi ăn xong rồi." Lâm Dục Thư cảm thấy lúc này nên chuồn là tốt hơn: "Hai vị cứ từ từ dùng bữa."
Trở lại văn phòng không bao lâu, Lâm Dục Thư quả nhiên nhận được tin nhắn của Tống Khải Minh.
【Tống Khải Minh: Wowo muốn náo loạn. jpg】
Wowo trong meme há to cái miệng đỏ au, bộ dáng hung dữ nhưng bởi vì hai con mắt lộ ra quá nhiều tròng trắng, không hiểu sao nhìn như ngáo Husky.
Lâm Dục Thư hiếm khi mở gói meme ra, vuốt lên vuốt xuống chọn một cái gửi qua.
【Lâm Dục Thư: Wowo nhu thuận. jpg】
Meme này đương nhiên trộm từ chỗ Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư đã dùng nhiều lần và thực sự thấy khá hay.
- —— Nhưng hôm nay hình như không hay.
【Tống Khải Minh: Bớt giả bộ ngoan】
【Tống Khải Minh: Cậu không nghe thấy anh ta nói cậu là người của anh ta?】
Hơi khó dỗ.
【Lâm Dục Thư: Không cần để ý tới anh ta】
【Tống Khải Minh: Anh ta lấy đâu ra tự tin đúng lý hợp tình như vậy?】
【Tống Khải Minh: Anh ta có biết chúng ta đã ngủ với nhau không?】
Lâm Dục Thư nhất thời làm ra vẻ mặt ông lão xem điện thoại di động trên tàu điện ngầm.
【Lâm Dục Thư: Anh nói vớ vẩn cái gì vậy?】
【Tống Khải Minh: Đêm cậu bị cảm chúng ta ngủ cùng nhau】
Lâm Dục Thư gõ vào hộp thoại: Tiếng Trung của anh có vấn đề rất lớn đấy, đấy không gọi là ngủ cùng nhau, chỉ là ngủ chung một chỗ...
Chữ còn chưa gõ xong, phía trên màn hình đột nhiên bắn ra một thông báo, nhắc nhở Lâm Dục Thư nhận được một email mới.
Nhìn thấy tiêu đề email, trái tim cậu bỗng chốc căng thẳng, lập tức buông điện thoại di động xuống, cầm chuột lên mở email trên máy tính.
Tiêu đề email: Thông Báo Bổ Nhiệm Và Bãi Nhiệm Nhân Sự
Người nhận: Toàn bộ nhân viên công ty
Nội dung thư:
Để phù hợp với chiến lược phát triển kinh doanh của công ty, quyết định bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự sau đây đã được thông qua Nghị quyết của Hội đồng quản trị Công ty trách nhiệm hữu hạn Tập đoàn cổ phần Vĩnh Tinh.
Lâm Dục Thư, quản lý đầu tư Văn phòng gia tộc Thiệu thị, từ khi nhậm chức cần cù trách nhiệm, thành tích đầu tư nổi bật, hiện tại căn cứ vào chế độ thăng chức nhân sự của công ty, thăng chức làm CEO, toàn quyền phụ trách công việc lớn nhỏ của Văn phòng gia tộc.
Cùng lúc đó, giải trừ chức vụ của CEO đương nhiệm Chu Hiền.
Hy vọng tân CEO sẽ thể hiện nổi bật hơn nữa trong công việc của mình sau này!
Việc thăng chức trên có hiệu lực từ ngày 1 tháng 1 năm sau, đặc biệt thông báo ở đây.
***
Điện thoại bắt đầu rung lên không ngừng, tràn ngập tin nhắn chúc mừng Lâm Dục Thư thăng chức.
Cậu nhìn màn hình máy tính thật lâu, vào cuối năm nay quen biết Tống Khải Minh, cuối cùng cậu đã đưa sự nghiệp của mình lên một tầm cao mới.