Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 40: Mơ hồ




"Cốc cốc."
Có tiếng gõ cửa văn phòng, Lâm Dục Thư cuối cùng cam lòng rời mắt khỏi email, chỉ thấy người đứng ở trước cửa là quản lý thuế vụ Chiêm Đình.
"Lát nữa tan tầm đi liên hoan chứ nhỉ?" - Chiêm Đình hỏi. "Mọi người đều đang chờ cậu mời khách, quản lý Lâm. A, không đúng —— "
Cô cố ý giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chặn môi, ra vẻ "nói sai", sửa lại: "Là tổng giám đốc Lâm."
Nghe Chiêm Đình trêu chọc, Lâm Dục Thư không thể nhịn được cười.
—— Tổng giám đốc Lâm, ngang hàng ngang chức với Tống Khải Minh.
Cảm giác được thăng chức nhanh chóng ập đến, tâm tình cậu vui vẻ: "Gọi bọn họ đến đi, buổi tối đi ăn đồ Nhật, tôi mời."
Tin nhắn vừa rồi không được gửi vẫn còn trong hộp thoại, nhưng giờ phút này, Thiệu Quang Kiệt là ai và ngủ hay không ngủ chẳng còn quan trọng.
【 Tống Khải Minh: Chúc mừng】
【 Tống Khải Minh: Wowo vui vẻ. jpg】
Người này có cái gì mà vui vẻ, rõ ràng vừa rồi còn ầm ĩ. Lâm Dục Thư xóa văn bản trong hộp thoại, nhập lại.
【 Lâm Dục Thư: Buổi tối tôi đi liên hoan với đồng nghiệp】
Đối phương trả lời ngay lập tức.
【 Tống Khải Minh: Vậy còn tôi?】
Lâm Dục Thư suy nghĩ một chút, hai người bọn họ muốn chúc mừng lúc nào lại không được, đâu cần vội hôm nay.
【 Lâm Dục Thư: Hôm khác đi】
Phía trên hộp thoại hiển thị một "Đối phương đang nhập", nhưng một lúc lâu sau chỉ có hai chữ nhẹ nhàng.
【 Tống Khải Minh: Được rồi】
Tuy nhiên phía sau lại thêm một tin nữa.
【 Tống Khải Minh: Buổi tối tan tiệc thì gọi tôi, tôi đi đón cậu】
Buổi tối nhất định sẽ uống rượu, gọi người lái hộ là được.
Lâm Dục Thư vốn không muốn làm phiền như vậy, nhưng nghĩ lại Tống Khải Minh đang theo đuổi mình, dù sao cậu cũng phải cho người ta cơ hội thể hiện chứ, không phải sao?
Dù sao trong khoảng thời gian này hai người đều bận rộn nhiều việc, Tống Khải Minh nói muốn theo đuổi cậu nhưng cậu lại không có bất kỳ cảm giác thực tế nào, ngay cả một câu thổ lộ cũng không nhận được.
Nếu việc nhỏ nhặt như đưa về nhà mà cậu cũng từ chối, vậy Tống Khải Minh sẽ phải theo đuổi tới khi nào?
—— Lúc nảy ra ý nghĩ này, Lâm Dục Thư hoàn toàn không ý thức được đây không phải là chuyện cậu nên suy nghĩ cho Tống Khải Minh.
【 Lâm Dục Thư: Được】
Văn phòng gia đình có tổng cộng 17 người, dù là hẹn hò sau giờ làm hay đi tập gym, họ đều từ chối để đi chúc mừng Lâm Dục Thư thăng chức.
Trong phòng lớn của quán ăn Nhật cao cấp, một chiếc bàn dài mười mét đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Chiếc bàn dài được bày biện đủ loại sashimi cá và các món ăn tinh tế, thịt bò Kobe tươi ngon có thớ rõ ràng, mỡ nạt đều nhau, tôm hùm Ise cẳng dày có hương vị tươi ngon và thịt đàn hồi.
Mặc dù chi phí bình quân đầu người của quán ăn này cao tới 2000 tệ, nhưng Lâm Dục Thư không cảm thấy đau lòng chút nào, bởi vì sau khi thăng chức, tiền hoa hồng đầu tư của cậu sẽ tăng gấp đôi, thu nhập hàng năm có thể sẽ vượt mốc 10 triệu.
"Quản lý Lâm, cậu thật lợi hại, ngay cả Phương tổng cậu cũng giải quyết được."
"Đúng vậy, Thiệu đổng cũng từ bỏ mấy mảnh đất kia, không nghĩ tới quản lý Lâm có thể lấy lại."
"Cho nên người ta mới được thăng chức đó, nghe ông chủ "Thôi đi", cậu sẽ chủ động tranh đoạt sao?"
"Cho dù tôi muốn tranh đoạt cũng không nhất định tranh được, chỉ có quản lý Lâm có thủ đoạn."
"Mấy người nhìn mình xem, gọi quản lý Lâm gì nữa, bây giờ là Lâm tổng!"
"Đúng đúng đúng, Lâm tổng, sau này hoàn toàn dựa vào Lâm tổng nâng đỡ chúng ta bay!"
Mọi người nâng ly rượu lên, lại uống.
Tửu lượng của Lâm Dục Thư vốn rất tốt, nhưng lần lượt tiếp rượu mời của các đồng nghiệp, đi một vòng, cậu cảm giác đầu mình trở nên hơi nặng nề.
Có lẽ khó có được cơ hội Văn phòng gia đình tổ chức liên hoan như vậy, các đồng nghiệp đều vui vẻ phấn khích, tán gẫu về việc hợp tác với bên B, buôn chuyện về nhà họ Thiệu, trò chuyện đến hăng say.
Lâm Dục Thư ngồi xuống phía sau, rời khỏi các câu chuyện phiếm của đồng nghiệp, trong lúc cậu giảm men rượu, bắt đầu không tự chủ được mà tưởng tượng, trước khi thông báo nhân sự được truyền đạt, các ông chủ Thiệu gia đánh giá cậu như thế nào.
Năng lực làm việc ưu tú khẳng định không thể chê, nếu không cậu cũng không đi lên vị trí hôm nay.
Về phần những người khác, dù thế nào cũng nên có một cái "Tuổi trẻ tài cao" hoặc là "Không thể thiếu" chứ?
Lâm Dục Thư thực sự có chút say, bản thân cậu rất quan tâm đến đánh giá của người khác về mình, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu sau khi uống rượu.
Lại nói tiếp, cậu có thể thăng chức sớm vào cuối năm nay, vẫn có liên quan rất lớn đến Tống Khải Minh.
Chuyện thu mua tạm thời không đề cập tới, cậu đã đóng một vai trò trung gian nhưng chủ yếu là nhờ Tống Khải Minh mà cậu có thể lấy lại những mảnh đất đó.
Tống Khải Minh chỉ coi trọng một mảnh đất trong đó, mà vì che giấu mục đích chân thật của mình, hắn nghĩ cách lấy tất cả về —— Tất nhiên, không thể bỏ qua vai trò của Lâm Dục Thư trong quá trình này.
Sự phối hợp giữa hai người giống như các bánh răng trong hộp số ăn khớp đều đặn, giúp động cơ phát ra công suất ở tốc độ phù hợp nhất, đưa xe tăng tốc về phía trước.
Nếu vị trí của Thiệu Quang Kiệt để Tống Khải Minh ngồi thì tốt rồi, như vậy Lâm Dục Thư nhất định sẽ làm việc càng nhiệt tình hơn...
"Lâm tổng, đi được chưa? Có cần gọi người lái hộ cho cậu không?"
"Hả?" Lâm Dục Thư ngơ ngác mở mắt, lúc này mới phát hiện liên hoan đã gần kết thúc.
Liên hoan văn phòng từ trước đến nay không có quy tắc tăng 2 tăng 3, những đồng nghiệp khác bắt đầu gọi xe hoặc gọi người lái hộ, chuẩn bị ai về nhà nấy.
Lâm Dục Thư phủ áo khoác lên khuỷu tay, định đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn, nhưng khi cậu từ phòng trải chiếu tatami đi ra, lúc mang giày thiếu chút nữa té ngã.
"Cẩn thận, Lâm tổng." Có đồng nghiệp đỡ lấy Lâm Dục Thư. "Có muốn chúng tôi đưa cậu về nhà không?"
"Không cần." Lâm Dục Thư khoát tay. "Tôi gọi người lái hộ."
—— Một người lái hộ biết lái chiếc xe tính năng của cậu.
"Vậy được, cậu đi chậm một chút, mọi người ngày mai gặp lại ở công ty."
Sau khi tạm biệt lẫn nhau, khoảng hơn chục người lần lượt giải tán.
Lâm Dục Thư trở lại ghế phụ trên chiếc Civic của mình, vừa đợi Tống Khải Minh đến đón, vừa đợi men rượu vơi đi. Nhưng mà đợi một hồi lâu, rượu không chỉ không vơi, ngược lại còn cảm thấy choáng váng hơn.
Bởi vì thăng chức vui vẻ quá sao? Lâm Dục Thư nghĩ, đã lâu không uống quá chén như hôm nay.
Không biết qua bao lâu, cửa ghế lái đột nhiên bị người ta mở ra, một luồng gió mát thổi vào.
Tống Khải Minh ngồi vào trong xe, lấy mu bàn tay dán lên gò má phiếm hồng của Lâm Dục Thư, hơi nhíu mày hỏi: "Cậu đã uống bao nhiêu thế?"
Lâm Dục Thư mở hai mắt ra nhìn Tống Khải Minh, phản ứng có chút chậm chạp: "Là anh à."
"Không phải tôi thì là ai?" Tống Khải Minh nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho Lâm Dục Thư, sau đó vào số, lái chiếc Civic ra khỏi bãi đậu xe.
Lâm Dục Thư không nhớ rõ mình về nhà lúc nào, thậm chí không nhớ rõ mình từ bãi đỗ xe khu chung cư lên nhà như thế nào.
Chờ cậu hơi tỉnh táo lại đã thấy mình đứng trước tủ phòng tắm, Tống Khải Minh trong gương đang nặn kem đánh răng cho cậu.
"Há miệng." Tống Khải Minh giơ bàn chải đánh răng chạy bằng điện lên miệng Lâm Dục Thư.
"Ồ." Lâm Dục Thư ngoan ngoãn há miệng cắn đầu bàn chải đánh răng, rõ ràng cậu có tay nhưng lại lười nâng lên.
Độ rung của bàn chải điện rất mạnh và Tống Khải Minh cầm với lực vừa đủ, điều này không khiến nướu của Lâm Dục Thư cảm thấy khó chịu.
Đánh răng xong, hắn vắt một cái khăn ướt cho Lâm Dục Thư, cẩn thận lau mặt cho cậu.
"Tống Khải Minh." Hai chân Lâm Dục Thư không có lực, Tống Khải Minh vừa dùng sức một cái cậu đã ngã người về phía sau, mà Tống Khải Minh dứt khoát một tay ôm eo cậu, dùng lồng ngực đỡ lưng cho cậu.
"Sao?" Tống Khải Minh nghiêng đầu lau mặt cho Lâm Dục Thư.
"Anh sẽ chăm sóc..." Khăn mặt vừa vặn lau đến bên miệng, Lâm Dục Thư im lặng, lại hỏi: "... bạn trai tin đồn như vậy hả?"
Tống Khải Minh vòng hai tay qua người Lâm Dục Thư, đưa tay đến vòi nước giặt khăn lau mặt, dở khóc dở cười hỏi: "Tôi nào có bạn trai tin đồn gì?"
"Anh không đọc báo sao?" Lâm Dục Thư bất mãn nói thầm: "Anh đi Monaco xem F1, cùng Albert Hoffman gì đó có quan hệ gì?"
Người mà Lâm Dục Thư nhắc đến là một ngôi sao điện ảnh ở Đức, cậu cũng phát âm bằng tiếng Đức.
Tống Khải Minh buồn cười hỏi: "Cậu còn biết nói tiếng Đức nữa?
"Không biết." Lâm Dục Thư đọc một cái tên: "Còn vương tử gì nữa, đặt mua rất nhiều xe của anh."
"Đó chỉ là khách hàng." Tống Khải Minh dẫn Lâm Dục Thư vào phòng ngủ:" Tôi không có bạn trai, đừng đoán mò."
"Ò." Đầu óc Lâm Dục Thư vẫn có chút chậm chạp, tay chân không nghe sai bảo.
Rõ ràng dựa vào Tống Khải Minh đi về phía trước, cậu cũng đi xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa ngã xuống bàn trà, Tống Khải Minh vội vàng siết chặt eo cậu, ít nhất giúp cậu đi đúng hướng.
Lâm Dục Thư đột nhiên nhớ tới vừa rồi từ bãi đỗ xe đi lên, là Tống Khải Minh ôm cậu lên.
Nhưng bây giờ nhìn cậu tỉnh, Tống Khải Minh không ôm cậu nữa.
"Cậu tự mặc đồ ngủ hay sao?" Tống Khải Minh đi tới tủ đồ lấy áo ngủ của Lâm Dục Thư ra, đưa tới trước mặt cậu.
Lâm Dục Thư không đưa tay nhận, mà hất cằm lên nhìn Tống Khải Minh, thoáng bất mãn hỏi: "Anh không biết bây giờ tôi là CEO Văn phòng gia đình à?"
"Sao?" Tống Khải Minh phối hợp trêu chọc: "CEO còn muốn người khác thay quần áo cho à?"
"Không phải." Lâm Dục Thư nhíu mày, càng thêm bất mãn: "Sao anh không tặng quà thăng chức cho tôi?"
Tống Khải Minh bật cười: "Lại muốn bắt chẹt tôi?"
"Anh rất vô lý." Lâm Dục Thư mất hứng, xòe đầu ngón tay tính sổ: "Tôi lừa gạt đồng hồ của anh... Không, tôi lấy đồng hồ của anh, là vì tôi giúp anh giải quyết Thiệu Quang Kiệt, anh vốn nợ tôi thù lao đấy."
Cậu xòe ngón tay thứ hai ra: "Anh đi Đức công tác, tôi giúp anh chăm sóc Wowo, anh cám ơn một câu là xong."
"Mà cái này cũng không có gì." Cậu xơ ngón tay thứ ba ra: "Nhưng tôi lái SP-01 của anh, rõ ràng là chính anh muốn tôi lái, anh còn đòi tôi quà cảm ơn, làm gì có đạo lý như thế?"
"Vì vậy." Cậu kết luận: "Bây giờ anh nợ tôi một món quà."
"Rốt cuộc là ai biết tính toán?" Tống Khải Minh đưa tay nhéo má Lâm Dục Thư: "Cậu còn không biết xấu hổ nói tôi."
"Tôi mặc kệ." Lâm Dục Thư đẩy tay Tống Khải Minh ra: "Tôi muốn quà thăng chức."
"Nói đi." Tống Khải Minh cười với cậu: "Cậu muốn cái gì?"
Lâm Dục Thư cúi đầu suy nghĩ một lát, lại ngẩng nhìn Tống Khải Minh: "Anh lại đây."
"Hửm?" Tống Khải Minh khó hiểu.
"Cúi đầu xuống." Lâm Dục Thư nói.
Tống Khải Minh hơi khom lưng về phía trước, nhưng Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy chưa đủ, lại thúc giục: "Anh xuống thêm chút nữa."
"Cậu muốn thì thầm sao?" Tống Khải Minh lại cúi xuống một chút, mà đúng lúc này Lâm Dục Thư đột nhiên túm cổ áo hắn kéo xuống, nâng cằm đưa môi lại gần.
Bốn cánh môi mãnh liệt dán sát vào nhau, Lâm Dục Thư buông lỏng cổ áo Tống Khải Minh, đổi thành vòng tay qua cổ hắn. Sau khoảnh khắc kinh ngạc, Tống Khải Minh thuận thế tiến lên, đè Lâm Dục Thư xuống giường.
Trong nụ hôn triền miên xen lẫn mùi bạc hà thơm ngát của kem đánh răng, mùi rượu thật vất vả mới hòa hoãn lại một lần nữa dâng lên, làm cho đầu óc Lâm Dục Thư càng thêm choáng váng.
Rõ ràng là cậu chủ động đòi hôn, lại bị Tống Khải Minh đảo khách thành chủ, thân thể hai người dán sát vào nhau, dục vọng đè nén đã lâu như ngọn lửa sắp bùng lên.
"... Lâm Dục Thư."
Cuối cùng Tống Khải Minh vẫn là người dừng lại ở ranh giới lý trí.
Hắn hơi nâng thân trên lên, thở hổn hển nhẹ nhàng, giọng nói chưa bao giờ khàn khàn như thế: "Đừng quyến rũ tôi."
"Ò." Đuôi mắt Lâm Dục Thư cũng nhuộm lên một vệt ửng hồng, thoạt nhìn giống như hồ ly tinh quyến rũ lòng người, nhưng ánh mắt của cậu lại cực kì trong veo, tựa hồ không biết hai người bọn họ đang làm chuyện gì.
"Cậu nghỉ ngơi sớm đi." Tống Khải Minh cắn răng, muốn thừa dịp lý trí còn online, nhanh chóng rời đi.
Hắn không muốn làm chuyện này khi Lâm Dục Thư say rượu, dù sao Lâm Dục Thư bảo thủ đến mức ngay cả hẹn hò cũng phải tuân theo trình tự từng bước một, trực tiếp làm đến bước cuối cùng hiển nhiên không phải điều cậu muốn.
Hơn nữa hiện tại còn chưa tán được người ta, nếu Tống Khải Minh cứ làm tới, đợi đến ngày hôm sau Lâm Dục Thư tỉnh lại nhất định sẽ cảm thấy hắn không "quý ông" chút nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn từng đùa giỡn thừa nhận mình là "Sắc lang Đức", có lẽ Lâm Dục Thư cũng không yêu cầu hắn nho nhã lịch thiệp quá đâu nhỉ?
Vẫn không được.
Lâm Dục Thư ra ngoài thường mang theo khăn tay bên mình, rõ ràng đã được giáo dục như một quý ông lịch thiệp, như vậy hắn càng không thể.
Không ai muốn để lại ấn tượng xấu cho đối phương khi đang theo đuổi, Tống Khải Minh cũng không ngoại lệ.
Hắn dần tỉnh táo lại, ngọn lửa điên cuồng cũng bị đè nén trở về.
Nhưng sau đó, tình huống khiến Tống Khải Minh bất ngờ xuất hiện.
Ngay khi hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lâm Dục Thư đột nhiên nhấc chân móc lấy thắt lưng hắn, xoay người đè hắn lên giường.
"Tống Khải Minh." Lâm Dục Thư nhu thuận ghé vào lồng ngực Tống Khải Minh, cằm tựa lên ngực hắn, dùng đôi mắt đen láy nhìn hắn.
Hơi thở của Tống Khải Minh lại trở nên dồn dập, hắn nhíu mày, yết hầu không tự chủ trượt hai cái: "... Đừng quậy."
"Tống Khải Minh." Lâm Dục Thư lại kêu một tiếng, bởi vì đè cằm xuống lồng ngực, thịt trên cằm biến thành một đường cong mỉm cười ngược, giống như là mất hứng bĩu môi, làm cho cậu nhìn như rất tủi thân: "Tôi còn muốn nhiều hơn nữa."
Hai mắt của cậu dường như cũng đang lên án: Sao anh lại như vậy, tặng quà cũng không có thành ý.
Lý trí trên bờ vực sụp đổ, Tống Khải Minh mấp máy đôi môi khô khốc, hơi híp mắt hỏi: "Cậu chắc không?" Lâm Dục Thư không nói gì, gật đầu nhìn Tống Khải Minh.
"... Được. "Tống Khải Minh lại xoay người, chặn môi Lâm Dục Thư: "Quý ông gì chứ, cút cmn đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.