Trước yêu cầu mạnh mẽ của Lâm Dục Thư, Tống Khải Minh đổi biệt danh thành "Lâm Tiểu Thư".
Đây là tên người trong nhà gọi Lâm Dục Thư, cậu cảm thấy đã đủ thân mật, nhưng Tống Khải Minh thừa dịp cậu không chú ý, lại thêm hai chữ phía sau "Lâm Tiểu Thư", bởi vậy biệt danh wechat của cậu đầy đủ là: Lâm Tiểu Thư bảo bối.
Nếu Lâm Dục Thư thấy được, cậu nhất định sẽ yêu cầu Tống Khải Minh sửa lại, bởi vì điều này đối với cậu rất là buồn nôn.
Về phần đặt tên cho Tống Khải Minh, có lẽ cậu chưa thích ứng với việc đột nhiên có thêm bạn trai, hoặc không giỏi xoay sở với mối quan hệ thân mật này, tóm lại cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đơn giản sửa ba chữ "Tống Khải Minh" ngắn gọn hơn: Tống tổng.
Tống Khải Minh hơi nghiêng đầu, phát hiện động tác nhỏ của Lâm Dục Thư.
Hắn bất mãn véo hông Lâm Dục Thư một cái, nhướng mày nói: "Anh gọi em là 'bảo bối', em gọi anh là 'Tống tổng'?
"Anh không cảm thấy..." Lâm Dục Thư tắt màn hình điện thoại, ngẩng cằm lên nhìn Tống Khải Minh, "Như vậy càng có cảm giác yêu đương văn phòng à?"
Tất cả mọi người đều gọi Tống Khải Minh là Tống tổng, nhưng chỉ có Lâm Dục Thư mới có thể ở dưới bàn hội nghị dùng mũi giày tùy ý quấy rối.
Ngược lại cũng giống như vậy, Lâm Dục Thư là Lâm tổng của mọi người, nhưng không ai biết Lâm tổng của bọn họ vụng trộm làm bảo bối của Tống tổng.
"Văn phòng à?" Ánh mắt Tống Khải Minh đột nhiên trầm xuống, xoay người đè Lâm Dục Thư dưới thân, dùng giọng điệu giải quyết công việc hỏi: "Lâm tổng, chuyện đổi văn phòng lúc trước anh nói với em, khi nào em mới xử lý giúp anh đây?"
Cảm nhận được sự thay đổi của Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư biết hắn nghe được mấy chữ "Yêu đương văn phòng" lại hăng hái lên.
Cậu cố ý ra vẻ, không mặn không nhạt nói: "Tống tổng, với thân phận hiện tại của anh còn chưa đủ tư cách đổi văn phòng, chờ một chút đi."
Nếu đây là cuộc đối thoại của hai người ở công ty, Tống Khải Minh chỉ đành chấp nhận, không thể làm gì Lâm Dục Thư.
Nhưng Lâm Dục Thư đã quên nơi này là phòng ngủ nhà cậu, không phải công ty, là nơi đã bị Tống Khải Minh đánh dấu lãnh thổ.
"Không đủ tư cách phải không?" Tống Khải Minh cúi đầu chặn môi Lâm Dục Thư, trong mắt tràn đầy ham muốn chinh phục: "Vậy anh chỉ có thể làm việc thật tốt, làm đến khi đủ tư cách mới thôi."
"Không phải, ưm, Tống Khải Minh!" Lâm Dục Thư muốn đẩy lồng ngực Tống Khải Minh ra, nhưng nụ hôn bất ngờ làm cậu không thể dùng sức: "Anh làm việc kiểu gì vậy hả?!"
"Làm việc trong phòng ngủ." Người nào đó nói một cách đương nhiên.
Xem ra về sau không thể tùy tiện nhắc tới văn phòng play nữa.
Nơi đó thật sự muốn nở hoa.
***
Cuối tuần tình cờ trùng với lễ Giáng sinh, buổi họp báo của S-Power cũng được tổ chức như dự kiến.
Địa điểm họp báo là trung tâm thương mại cao cấp dưới trướng Vĩnh Tinh, sân khấu rộng rãi chỉ thuộc về Tống Khải Minh.
Hắn mặc một chiếc áo len cổ cao màu sậm bó sát, nửa người dưới là quần âu màu xám khói. Trong tiếng chụp ảnh "lách tách" vang lên không ngừng, hắn ăn nói tao nhã, cử chỉ khéo léo, rất nhiều khách hàng đi ngang qua đều nhao nhao dừng bước quan sát buổi họp báo này.
Chiếc SP-01 thu hút ánh nhìn đỗ bên cạnh Tống Khải Minh, hấp dẫn hầu hết "hỏa lực" của ống kính máy quay.
Chiếc xe đua đầy ý nghĩa này lần đầu tiên được trưng bày tại Trung Quốc, thậm chí nhiều người hâm mộ xe còn đáp chuyên cơ để "hành hương" đến thành phố Châu Cảng.
Khu vực hạn chế trước sân khấu chật kín khách mời và giới truyền thông, còn những người không nhận được thư mời chỉ có thể đứng ở lan can trên lầu như những khách hàng đi ngang qua.
Lâm Dục Thư ngồi ở hàng thứ nhất, vị trí gần sân khấu nhất.
Bên cạnh cậu là Thiệu Quang Kiệt – người khá biết kiểm soát biểu cảm của mình trước ống kính. Chỉ mới vài ngày trước, Thiệu Quang Kiệt đã liên hệ với truyền thông, muốn chế giễu Tống Khải Minh là "Gã ngoại quốc chơi lễ Tây" vì buổi họp báo được tổ chức vào dịp Giáng sinh.
Lâm Dục Thư đã kịp thời dập tắt những bản thảo này xuống vì lý do chính đáng —— Thiệu Chấn Bang không hy vọng nhìn thấy hai anh em bất hòa.
Mà khi cậu vừa nhắc đến ông cụ, Thiệu Quang Kiệt – người tìm đến văn phòng khởi binh hỏi tội liền không còn lời nào để nói.
"Từ khi thành lập đến nay, S-Power chỉ dùng những chiếc xe được cải tiến từ Vĩnh Tinh để tham gia cuộc đua. Ý tưởng của tôi rất đơn giản, muốn nhiều người hơn nữa nhìn thấy Vĩnh Tinh và tìm hiểu về Vĩnh Tinh..."
Trên sân khấu, Tống Khải Minh diễn thuyết cực kỳ lưu loát.
Bản thảo tự hắn viết, Lâm Dục Thư chỉ đơn giản sửa lại mấy từ.
Sự thật chứng minh tiếng Trung của gã người Đức cũng đáng tin, không tệ như trong tưởng tượng của Lâm Dục Thư, từ phản ứng hiện trường mà xem, "luận văn nhỏ" của hắn rõ ràng viết rất khá.
Đúng lúc đó, giọng nói của người đại diện đấu giá vang lên trong tai nghe bluetooth: "Lâm tổng, vật phẩm đấu giá số 34, bàn hương tròn năm chân Hoàng Hoa Lê."
Đây là bộ sưu tập mà Thiệu Hòa Đông để mắt tới, đã sớm dặn dò Lâm Dục Thư lấy nó. Tuy nhiên hội đấu giá và buổi họp báo cùng một ngày, vì vậy Lâm Dục Thư chỉ có thể vừa hỗ trợ Tống Khải Minh, vừa chú ý tình huống hội đấu giá.
"Giá khởi điểm là 5 triệu tệ." Người đại diện nói.
Âm thanh buổi họp báo bên này hơi ồn, Lâm Dục Thư ấn tai nghe bluetooth, nói: "Trong vòng 50 triệu thì có thể lên giá."
Tống Khải Minh trên sân khấu mở nắp động cơ SP - 01, tiếng máy ảnh không ngừng vang lên.
"SP-01 là phương tiện dẫn động bốn bánh phía trước, được sửa đổi dựa trên nền tảng sản xuất Vĩnh Tinh. Các mẫu S-Power trong tương lai cũng sẽ sử dụng nền tảng tương tự để tạo ra siêu xe của riêng chúng tôi..."
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh ý tưởng của chiếc xe do Tống Khải Minh và nhóm của hắn tăng ca thiết kế. Trong đó linh cảm của đường cong đuôi xe lấy cảm hứng từ Lâm Dục Thư, lúc hai người làm tình từ tư thế phía sau, Tống Khải Minh đột nhiên ôm Lâm Dục Thư vào phòng làm việc, nói là có ý tưởng mới...
"Lâm tổng." Giọng nói của người đại diện cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dục Thư. "Giá chào bán đã lên tới 54 triệu."
Lâm Dục Thư thu hồi những kí ức không đúng lúc, bình tĩnh hỏi: "Có mấy nhà đang ra giá?"
Người đại diện nói: "Bốn nhà, đều là người quen cũ: Ngô tổng, Thái tổng, Hồ tổng, Triệu tổng."
"Tiếp tục tăng lên." - Lâm Dục Thư đáp. Cậu biết rõ giá trị tài sản của mấy đối thủ cạnh tranh này, tỷ lệ lấy được rất lớn.
Buổi họp báo đi tới phần đặt câu hỏi, có phóng viên hỏi Tống Khải Minh: "Anh chỉ dùng xe cải tiến của Vĩnh Tinh tham gia thi đấu, có phải muốn chứng minh Vĩnh Tinh anh cải tiến, mạnh hơn Vĩnh Tinh nguyên bản hay không?"
Đây rõ ràng là so sánh Tống Khải Minh với Thiệu Quang Kiệt.
Lâm Dục Thư nhìn lướt qua Thiệu Quang Kiệt bên cạnh, thấy anh ta vẫn quản lý biểu cảm rất tốt, không hổ là người thừa kế Thiệu gia từ nhỏ lớn lên dưới ánh đèn sân khấu.
"Tôi chọn Vĩnh Tinh là bởi vì ô tô Vĩnh Tinh có tiềm năng cải tiến rất lớn." Tống Khải Minh bình thản trả lời. "Nếu nền tảng không tốt thì thợ thủ công có giỏi đến đâu cũng không thể phát huy thực lực. Chất lượng ô tô Vĩnh Tinh vượt qua kiểm tra, đây là sự thật mọi người đều thấy rõ, ngoài ra, bản thân tôi chính là người Thiệu gia, dùng ô tô Vĩnh Tinh dự thi thì đâu có vấn đề gì?"
Khi Tống Khải Minh nhắc tới hắn là người Thiệu gia, Lâm Dục Thư lại quét mắt nhìn sang Thiệu Quang Kiệt, lần này khóe miệng của anh ta hơi giật giật, đoán chừng tâm tình có chút dao động.
"Lâm tổng, còn lại một nhà đang ra giá với chúng ta." Người đại diện trong tai nghe bluetooth nhắc nhở.
Âm thanh nền là giọng nói của người bán đấu giá: "68 triệu lần một, 68 triệu lần hai..."
Lâm Dục Thư mấp máy môi: "70 triệu."
Người đại diện nhanh chóng truyền đạt, người bán đấu giá lập tức sửa lại: "70 triệu, ủy thác qua điện thoại, 70 triệu lần một..."
Có vẻ phía bên kia giơ thẻ lên lần nữa, người đại diện nói nhanh hơn: "71 triệu, Lâm tổng."
Lâm Dục Thư nói: "72 triệu."
MC đấu giá cao giọng: "72 triệu, người đấu giá số 8033 còn muốn tăng giá không? 72 triệu lần một, 72 triệu lần hai, 72 triệu... SOLD! Chúc mừng người đấu giá 8012 lấy được Bàn hương tròn năm chân Hoàng Hoa Lê."
Cùng lúc đó, buổi họp báo cũng đến thời gian kết thúc, Tống Khải Minh phát biểu xong lời tổng kết cuối cùng, đi xuống sân khấu trong tràng vỗ tay.
Hắn như có như không quét mắt nhìn về phía Lâm Dục Thư đang ngồi, vẻ mặt kia giống như đang nói: Việc lớn đã xong.
Lâm Dục Thư gỡ tai nghe bluetooth xuống, vừa vỗ tay theo những người khác, vừa dùng ánh mắt trả lời: Bên này cũng rất thuận lợi.
Trong bữa tiệc tri ân họp báo vào buổi tối, Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh đều không uống rượu.
Lâm Dục Thư không phải nhân vật chính, không cần đi mời rượu người khác, nhưng người đến mời rượu thì không ít, cậu từ chối với lý do dạ dày khó chịu, người khác cũng không tiện ép cậu uống.
Về phần Tống Khải Minh, lúc này hắn phát huy đầy đủ ưu thế của người Đức, tỏ vẻ không hiểu văn hóa bàn rượu Trung Quốc, nói không uống chính là không uống.
Đợi đến khi bữa tiệc cảm ơn kết thúc, hai người vẫn chưa uống một giọt rượu nào.
Civic và GTR lần lượt rời khỏi bãi đậu xe của khách sạn, rời khỏi thành phố nhộn nhịp, đi qua những con đường vắng vẻ, cuối cùng đến trường đua Long Mã ở ngoại ô.
—— Sau hơn một tháng chờ đợi, cuối cùng linh kiện cải tiến của Civic đã đến thành phố Châu Cảng.
Buổi tối đêm Giáng sinh, trường đua vô cùng náo nhiệt, mấy vị thiếu gia đều mang theo bạn gái đến khiến cho sân đua hẻo lánh biến thành hiện trường party cỡ lớn.
Tuy nhiên, cho dù có bao nhiêu chiếc xe thể thao cao cấp đỗ bên đường đua thì khi Civic và GTR xuất hiện, mọi người đều đồng loạt dừng trò chuyện, đồng thời đổ dồn sự chú ý vào hai chiếc xe.
Có người giải thích với bạn bè bên cạnh: "Nhìn thấy không? Chủ nhân của chiếc Civic màu đỏ là anh Tiểu Lâm, chính là người duy trì kỷ lục vòng đua của trường đua này. Chủ nhân của chiếc GTR màu xanh bên cạnh là anh đại, S-Power hôm nay lên trang nhất chính là đội xe của hắn."
Sau khi chào hỏi người quen, Lâm Dục Thư lái Civic đến phòng pit.
Lư Tử Bác chờ ở đây đã lâu, cậu ta một bên giúp Tống Khải Minh tháo bao bì linh kiện, một bên lẩm bẩm nói: "Anh đại, AMG của tôi, anh cũng xem giúp tôi một chút chứ? Tại sao tôi cảm thấy chiếc tám xi-lanh của mình không tốt bằng như sáu xi-lanh của anh??"
Lâm Dục Thư muốn nói, số xi-lanh không phải nhân tố duy nhất quyết định hiệu suất, nhưng có Tống Khải Minh ở đây, cậu đương nhiên sẽ không múa rìu qua mắt thợ.
Nhưng ai ngờ Tống Khải Minh căn bản lười nói, chỉ chuyên tâm loay hoay linh kiện, thờ ơ đáp: "Ừ, hôm khác đi."
Nhìn thấy thái độ Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư bỗng nhiên ý thức được giữa cậu và hắn hình như rất nhiều chuyện đều có dấu vết để lần theo.
Ví dụ như cậu không chịu được sự đụng chạm của Thiệu Quang Kiệt, nhưng trước khi ở bên nhau, Tống Khải Minh thường xuyên ôm eo cậu, cậu lại cảm thấy không có vấn đề gì.
Lại ví dụ như, công việc của Tống Khải Minh bận rộn cũng không quên giúp cậu sửa xe, nhưng lại không để tâm lời thỉnh cầu của Lư Tử Bác.
Có lẽ từ trước đó rất lâu, bọn họ đã hướng về nhau nhưng đến bây giờ Lâm Dục Thư mới phát hiện ra.
"Vậy là đồng ý rồi nhé, anh đại." Lư Tử Bác nói. "Bên tôi còn có chút việc, đi trước đây, lát nữa sẽ tới tìm hai người."
Sau khi Lư Tử Bác rời đi, trong phòng pit chỉ còn lại Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh.
Đáng tiếc là sau khi vào mùa đông, thời tiết không cho phép Tống Khải Minh mặc áo ba lỗ màu trắng nữa, Lâm Dục Thư cũng không có cách nào thưởng thức hình ảnh sửa xe ướt át kia nữa.
"Bảo bối, đưa cờ-lê bên cạnh em cho anh." Tống Khải Minh vừa tháo động cơ, vừa vươn tay về phía Lâm Dục Thư.
Lâm Dục Thư nhanh chóng nhìn ra bên ngoài phòng pit, thấy không có người chú ý bọn họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cau mày đưa cờ-lê qua: "Ở bên ngoài anh chú ý một chút được không?"
"Làm sao?" Tống Khải Minh cười, nhìn phía Lâm Dục Thư: "Em còn sợ à?"
Nếu như có thể, Lâm Dục Thư ước gì cả thế giới đều biết cậu và Tống Khải Minh bên nhau.
Nhưng hiện tại điều kiện không cho phép.
"Tập trung sửa xe đi." Cậu dựa vào bàn nhỏ, giống như giám sát, nhìn nhất cử nhất động của Tống Khải Minh.
"Anh vất vả như vậy." Tống Khải Minh thành thạo tháo động cơ xuống, dùng găng tay lau mồ hôi trên trán: "Không có phần thưởng sao?"
Nghĩ Tống Khải Minh lại muốn chơi trò mới, hai má Lâm Dục Thư hơi nóng lên: "Anh muốn thưởng gì?"
Tống Khải Minh nói: "Giúp anh viết bài phát biểu."
Lâm Dục Thư không kịp phản ứng: "Hả?"
"Tết dương lịch có một diễn đàn kinh tế châu Á đó?" Tống Khải Minh tiếp tục loay hoay với động cơ: "Hôm nay anh nhận được lời mời, bảo anh đi phát biểu."
"Anh cũng muốn đi?" Lâm Dục Thư bỗng cảm thấy bên ban tổ chức thích coi drama đây mà: "Thiệu Quang Kiệt cũng muốn đi."
"Anh biết." Tống Khải Minh nói: "Cho nên anh mới đồng ý."
"Ai đồng ý thì người đó viết." Lâm Dục Thư chép khoanh tay trước ngực, bộ dáng không liên quan đến mình: "Em lười viết cho anh."
Tống Khải Minh lập tức dừng động tác, rũ hai vai, đáng thương nhìn Lâm Dục Thư: "Bà xã."
"Đừng gọi bậy." Lâm Dục Thư nhíu mày, sợ Tống Khải Minh lại làm bậy, dứt khoát đi ra ngoài phòng pit: "Em đi tìm bọn họ nói chuyện một lát, anh từ từ mà làm."
Bên đường đua rất náo nhiệt, vừa rồi lúc đến Lâm Dục Thư cũng chú ý tới một người lái chiếc Porsche 918, rất nhiều người vây quanh tán gẫu về thông số.
Cậu thèm thuồng tiến tới, mà đúng lúc này, lối vào trường đua đột nhiên vang lên tiếng động cơ gầm rú, một chiếc Lamborghini Huracan màu trắng lái vào.
Siêu xe của Lamborghini dù là mẫu mã nào cũng cao không quá 1,2 mét, cũng không biết nó đang so kè cái gì.
Nhưng sau khi cửa xe mở ra, xuất hiện đầu tiên chính là đôi chân dài không tương xứng với chiều cao 1,2 mét của xe.
Một người đàn ông mặc quần áo đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt bước xuống xe, có lẽ vì khí chất khác thường nên mọi người đồng loạt im lặng, tò mò nhìn sang.
Người nọ nhìn trái nhìn phải, lại đi về phía trước vài bước, vừa vặn đi tới trước mặt Lâm Dục Thư.
"Tống Khải Minh ở đâu?" - Y hỏi. "Tôi nghe nói cậu ta ở đây."
Tuy rằng khẩu trang che mặt, nhưng Lâm Dục Thư liếc mắt một cái liền nhận ra, người này chính là Vũ Tu.