. Vun vút đời người
"Việc sáp nhập hai công ty là sự thống nhất của hai lực lượng. Kinh nghiệm của Vĩnh Tinh có thể giúp Tấn Tiệp tránh đi đường vòng, và công nghệ của Tấn Tiệp có thể mang lại cho Vĩnh Tinh một luồng sinh khí mới..."
Ở tầng một của tòa nhà Vĩnh Tinh, một sân khấu nhỏ được dựng ở sảnh trước rộng rãi.
Dưới sân khấu là tất cả khách mời và giới truyền thông, trong khi trên sân khấu là Lâm Dĩ Tắc đang đọc bài phát biểu hùng hồn hơn mười ngàn chữ của mình.
Tống Khải Minh ngồi ở hàng đầu tiên khoanh tay trước ngực, một tư thế ngồi nghiêm chỉnh đối mặt với sân khấu nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện đầu của hắn luôn hướng về phía trước.
Thấy Tống Khải Minh sắp ngủ gục, Lâm Dục Thư nhịn không được dùng khuỷu tay chọc chọc hắn: "Anh chú ý xem nào."
Tống Khải Minh ngồi thẳng dậy, giọng còn mang theo chút buồn ngủ: "Anh của em nói giỏi thật."
Lâm Dục Thư tự động dịch lại lời của hắn: Anh trai em nói nhảm nhiều thật.
"Anh không nhìn xem đây là sự kiện gì sao." Cậu liếc mắt nhìn Tống Khải Minh, thấy cà vạt của hắn hơi lệch liền xoay nửa người trên giúp hắn sửa lại cà vạt.
Trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng đèn flash dày đặc, Lâm Dục Thư hoảng hốt nhanh chóng thu tay lại.
Lúc này cậu mới ý thức được giới truyền thông có mặt ngày hôm nay ngoài việc chú ý đến lễ ký kết sáp nhập hai công ty, còn chú ý đến tin đồn giữa hai người.
"Tấn Tiệp đi đến được ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì. Nghĩ lại những ngày đó..."
Bài phát biểu của Lâm Dĩ Tắc không hề có dấu hiệu kết thúc, Lâm Dục Thư cũng bắt đầu thấy chán, lôi điện thoại ra giết thời gian.
Tất cả email công việc đều đã được xử lý, tin nhắn duy nhất chưa trả lời chính là lời thúc giục của Lư Tử Bác.
[Lư Tử Bác: Xe đến rồi]
[Lư Tử Bác: Anh đại khi nào tới kiểm tra?]
Lâm Dục Thư nhìn đồng hồ, rõ ràng còn lâu mới kết thúc.
[Lâm Dục Thư: Các cậu xem trước đi]
[Lâm Dục Thư: Chúng tôi đến muộn một chút]
"Có thể hợp nhất với Vĩnh Tinh cũng là duyên phận. Chiếc xe đầu tiên của tôi là mẫu cổ điển của Vĩnh Tinh..."
Vừa nghe đã biết bài phát biểu này không phải do thư ký viết, tất cả đều là quá trình tâm huyết của Lâm Dĩ Tắc.
Lâm Dục Thư nghe thấy chán nên dứt khoát mở app Tiểu Hồng Thư đã lâu không sử dụng.
Kéo xuống để làm mới trang, không có gì đáng ngạc nhiên khi Tống Khởi Minh xuất hiện trong các bài đăng bật lên —— chỉ cần duyệt các chủ đề liên quan, ứng dụng sẽ tự động đẩy nội dung tương tự.
Hình ảnh kèm theo bài post là một tấm hình cũ của Tống Khải Minh, hắn đứng bên đường đua, nhìn S-Power tham gia thi đấu.
Tuy nhiên, hình ảnh chỉ là lấy ngẫu nhiên, không liên quan gì đến caption.
"Bạn trai của Tống Khải Minh là CEO của Tấn Tiệp!!! Ai nói là nghệ sĩ trẻ thế?!"
Tống Khải Minh công khai chuyện này sau khi hai công ty quyết định sáp nhập.
Lúc ấy rất nhiều người lục tìm thông tin của Lâm Dục Thư trên mạng, nhưng cũng chỉ tìm được mấy bức ảnh chụp cậu mặc âu phục giày da đi tham gia nghi thức mở bảo tàng của gia tộc họ Thiệu.
Có người nói rằng Tống Khải Minh đã thay hai bạn trai trong khoảng thời gian ngắn, sau đó Lâm Dục Thư mặc áo hoodie, đội mũ bóng chày, dùng mũ che khuất nửa khuôn mặt và chụp ảnh thân mật với Tống Khải Minh. Tống Khải Minh đăng lên mạng kèm theo caption: Lúc vợ tôi không đi làm.
Mọi người thế mới biết được, âu phục giày da hay hoodie quần jean cũng đều là Lâm Dục Thư.
Lâm Dục Thư kéo xuống đọc bình luận dưới bài post.
—— Bây giờ không phải xe điện Tấn Tiệp nữa, mà là xe hơi Vĩnh Tinh – Tấn Tiệp.
—— Không phải đều giống nhau sao.
—— Cái trước có giá trị thị trường là 50 tỷ, cái sau có giá trị thị trường trên 100 tỷ, sao có thể giống nhau được?
Dù quá trình sáp nhập vẫn chưa hoàn tất nhưng thị trường đã ước tính giá trị kết hợp của hai công ty ít nhất sẽ tăng gấp đôi.
Tuyên bố hơn 100 tỷ đã rất khiêm tốn rồi, sau khi S-Power ra mắt ô tô sản xuất hàng loạt và xây dựng đường đua quốc tế, giá trị thị trường có thể sẽ tiếp tục tăng cao.
Ngoại trừ một ít bình luận về hai công ty, phần lớn mọi người vẫn đang thảo luận về Lâm Dục Thư.
—— Hai người rất xứng đôi, tôi cũng muốn làm CEO.
—— Đầu tiên, bạn phải có một người anh chủ tịch.
—— Hâm mộ rớt nước mắt.
Sau khi xí nghiệp hai bên sát nhập, Lâm Dĩ Tắc vẫn đảm nhiệm chức chủ tịch, Tống Khải Minh trở thành kỹ sư trưởng.
Cặp đôi trẻ đồng ý Tống Khải Minh sẽ chịu trách nhiệm về các vấn đề kỹ thuật và Lâm Dục Thư sẽ chịu trách nhiệm về khâu vận hành.
"Em đang xem gì vậy?" Tống Khải Minh nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của Lâm Dục Thư: "Lại đang hỏi ý kiến chị em khuê mật của em à?"
"Em làm gì có chị em khuê mật nào." Lâm Dục Thư cất điện thoại, nói chuyện chính: "Lư Tử Bác nói xe đến rồi."
"Vậy lát nữa anh tốc chiến tốc thắng." Tống Khải Minh nói.
Bài phát biểu của Tống Khải Minh đơn giản hơn rất nhiều nhưng đợi sau khi hai bên ký tên, trao đổi hợp đồng, chụp ảnh chung với các lãnh đạo...v. v. kết thúc một loạt quy trình cũng đã là một tiếng đồng hồ sau.
Cả hai từ chối phỏng vấn của giới truyền thông và vội vã đến bãi đậu xe, ngồi lên chiếc GTR của Tống Khải Minh. Trên xe, hai người đồng thời cởi áo vest và cà vạt, không còn dáng vẻ doanh nhân nữa.
"Bên kia đã bắt đầu rồi." Lâm Dục Thư nhìn tin nhắn Lư Tử Bác gửi tới.
"Được rồi, anh sẽ lái nhanh một chút."
Ở bên trong, giới truyền thông tập trung bên cạnh sân khấu phỏng vấn Lâm Dĩ Tắc và những người khác.
Lúc này, bên ngoài tòa nhà Vĩnh Tinh có tiếng động cơ gầm rú, người ta nhìn thấy một chiếc GTR màu xanh lam lao ra từ bãi đậu ngầm và hòa vào dòng xe cộ.
Lâm Dĩ Tắc mặt ngoài vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng nghiến răng ken két: "Hai thằng ranh, chạy trốn là nhanh."
Khi hai người chạy tới trường đua Long Mã, xe đua của mỗi đội đã bắt đầu cạnh tranh khốc liệt trên đường đua.
Lư Tử Bác gấp gáp: "Hai người làm gì giờ mới tới vậy!"
Xế chiều hôm nay là cuộc đua sức bền kéo dài 4 tiếng do Hiệp hội ô tô thành phố tổ chức, mỗi đội gồm 4 tay đua luân phiên nhau, không được đổi xe giữa chừng, chạy liên tục trong 4 tiếng, cuối cùng đoàn xe nào chạy nhiều vòng nhất thì thắng.
Lâm Dục Thư cùng Tống Khải Minh không giải thích nhiều, nhanh chóng thay đồ đua, chạy tới phòng pit của đội.
Lúc này trên màn hình hiển thị đội của bọn họ đang xếp hạng 7/13, tụt lại sau đội đầu bảng hơn 30 giây.
"A Lượng chạy bao lâu rồi?" Lâm Dục Thư hỏi.
—— A Lượng cũng là bạn thân trong giới, trận đấu cần bốn người tham gia nên Lư Tử Bác kéo cậu ta tới cho đủ nhân số.
Theo quy định của cuộc thi, mỗi tay đua không được lái xe liên tục quá 40 phút, cuộc thi đã bắt đầu được hơn một tiếng vậy là Lư Tử Bác chắc chắn đã ra sân.
"Còn một vòng nữa sẽ quay về, anh tiểu Lâm lên tiếp đi." Quản lý đội đua nói.
"Được." Lâm Dục Thư gật đầu.
"Chiếc xe kia chuyển hướng rất mềm, chắc cậu phải lái hai vòng mới quen." Lư Tử Bác nói. "Mà sao buổi lễ của các cậu lâu vậy?"
"Nhiều thủ tục lắm." Lâm Dục Thư đáp.
Lúc này trong bộ đàm của đội vang lên giọng của A Lượng, nói là đã chuẩn bị trở về, Lâm Dục Thư liền đội mũ bảo hiểm, đi ra bên ngoài phòng pit chờ.
Không lâu sau, một chiếc Honda Fit màu cam lái xe từ đường đua tới, trên xe có LOGO và tên đội được Lư Tử Bác tùy chỉnh - Đội đua Long Mã.
Đoàn đội được thành lập tạm thời, ngay cả xe cũng đi mượn thì Lâm Dục Thư không trông cậy nó sẽ có cái tên ngầu lòi gì.
"Bé cưng cố lên." Tống Khải Minh đứng bên cạnh động viên Lâm Dục Thư.
Lâm Dục Thư đáp "Ừ", sau đó ngồi vào ghế và lái xe lên đường đua, chỉ để lại đám người Lư Tử Bác bị buồn nôn thiếu chút nữa qua từ trần tại chỗ.
"Anh đại, anh khiến tụi này..."
"Sao vậy?" Tống Khải Minh rời mắt khỏi chiếc xe nơi xa, nhìn Lư Tử Bác hỏi.
"Không sao." Lư Tử Bác nuốt khan: "Hạnh phúc của hai người là quan trọng nhất."
Những chiếc xe tham gia cuộc thi đều có tiêu chuẩn thông số nghiêm ngặt, một cuộc đua sẽ gây ra nhiều hư hỏng cho xe nên đương nhiên Civic của Lâm Dục Thư hay GTR của Tống Khải Minh sẽ không đụng đến.
Honda Fit là xe được sử dụng phổ biến trong nhiều cuộc thi nhỏ, giá rẻ, bền bỉ và dễ lái.
Tuy nhiên Lâm Dục Thư chưa quen lái chúng, chỉ đành tùy cơ ứng biến, bởi vậy sau vài vòng, cậu chẳng những không có lấy lại thứ hạng mà còn lại tụt về sau.
Đội xếp hạng cao nhất hiện ra trong gương chiếu hậu và một số đội cuối cùng đã gặp phải khủng hoảng về tốc độ.
Nhưng dù sao đây chỉ là cuộc thi cấp thấp trong thành phố, trình độ của các tay đua cũng ở mức bình thường nên đôi khi sẽ xảy ra một số sai sót, ngay cả đội hạng nhất cũng không ngoại lệ.
Lâm Dục Thư dần dần tìm được cảm giác, bắt đầu thoát ly khỏi đội ngũ đếm ngược.
Thật ra trước khi lên xe, Lâm Dục Thư không quá coi trọng cuộc thi này.
Lúc đầu chỉ là Lư Tử Bác thuận miệng hỏi có muốn tham gia hay không, cậu tâm huyết dâng trào đồng ý, cũng không chuẩn bị cái gì, thậm chí thời gian thi đấu trùng với lễ ký kết, cậu vẫn cảm thấy chẳng hề gì.
Nhưng sau khi lên xe lại là cảm giác khác.
Phía trước và phía sau đều có đối thủ, ai cũng muốn vượt qua nhau, tiếng động cơ kích thích huyết mạch căng thẳng và tim đập nhanh hơn.
Giờ phút này, Lâm Dục Thư không còn để ý cái gì khác, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ —— Thắng.
Lâm Dục Thư lái xe trọn 40 phút, lúc cậu trở về đã đuổi kịp vị trí thứ tư.
Tống Khải Minh là người tiếp theo ra sân, hắn vẫn chưa quen với đường đua này như Lâm Dục Thư, cũng chưa quen với việc lái xe dẫn động cầu trước. Bởi vậy sau mấy chục vòng, hắn không thể đuổi kịp xe phía trước, chỉ lợi dụng kỹ xảo áp chế xe phía sau, tạm thời giữ vững hạng tư.
Lúc này, một nửa chặng đua đã trôi qua, sau khi bảo dưỡng đơn giản cho chiếc xe trong phòng pit, A Lượng lại lái xe vào đường đua.
Không lâu sau, đội về nhì gặp sự cố với xe, không thể đổi xe giữa chừng nên đành bỏ cuộc.
Đội đua Long Mã thoáng cái tiến vào top 3, nhưng mọi người còn chưa vui được bao lâu thì A Lượng đột nhiên trượt ở một khúc cua ba vòng liên tiếp, đâm vào hàng rào bên cạnh đường đua.
"Tôi phải về sớm." Trong bộ đàm truyền đến giọng A Lượng. "Phía sau có tiếng động lạ, không biết bị gì."
"Lái xe về xem thử." Quản lý đội đua trả lời.
Chỉ chốc lát sau, chiếc Honda Fit màu cam trở về phòng pit, âm thanh bất thường A Lượng nói thật ra đến từ thanh chắn bảo hiểm sau khi đâm hỏng, bên trái còn treo trên xe, nhưng bên phải đã rơi xuống đất.
"Làm sao vậy?" Lư Tử Bác há hốc mồm.
"Xê ra." Tống Khải Minh lười nói nhảm, hắn cùng một kỹ sư khác đi tới đuôi xe, dùng băng dính màu bạc dán lại thanh chắn bảo hiểm.
"Không phải chứ, vậy cũng được à?" Lư Tử Bác chần chờ hỏi: "Lát nữa lái rồi lại rớt thì làm sao?"
"Rớt nữa thì cậu lái xe về." Lâm Dục Thư đẩy Lư Tử Bác sang ghế lái: "Mau lên xe."
Chiếc Honda Fit rách nát lại lên đường đua, do tạm thời quay lại sửa chữa nên thứ hạng của Đội đua Long Mã lại tụt xuống cuối bảng.
Tuy nhiên theo thời gian trôi, các đội khác cũng xuất hiện vấn đề lớn nhỏ, việc thay đổi người cũng sẽ chậm trễ thời gian, bởi vậy Lư Tử Bác phấn khởi đuổi theo, khi cậu ta trở về phòng pit lần nữa, đội đua Long Mã đã trở về vị trí thứ ba.
"Chỉ cần chặn xe phía sau là được rồi." Lâm Dục Thư nói với Tống Khải Minh đang muốn lên xe: "Còn lại để em đuổi theo."
Theo sự sắp xếp của quản lý đội đua, chặng nước rút cuối cùng được giao cho Lâm Dục Thư có năng lực mạnh hơn.
Trận đấu chỉ còn lại không đến một giờ, bởi vậy Tống Khải Minh chỉ cần lên xe hai mươi phút rồi giao gậy tiếp sức cho Lâm Dục Thư là được.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, Tống Khải Minh chỉ lái hơn mười phút đã lái trở về, bởi vì chiếc xe nát lại có vấn đề.
"Nhiệt độ nước quá cao, lái nữa sẽ bị đục lỗ động cơ." Kỹ sư của đội mở nắp động cơ, sắc mặt nghiêm trọng.
Tống Khải Minh cũng xuống xe, đi tới trước mui xe.
"Còn ổn không?" Lâm Dục Thư đi tới bên cạnh Tống Khải Minh.
"Để anh xem đã." Tống Khải Minh nói.
"Nếu tiếp tục lái chắc chắn hỏng động cơ ngay." Kỹ sư của đội nói với Lâm Dục Thư. "Còn 40 phút nữa, sợ là không hoàn thành cuộc đua được đâu."
"Ý gì chứ?" Lư Tử Bác hỏi. "Chúng ta đã chạy hơn ba tiếng đồng hồ, chẳng lẽ phải bỏ cuộc ở chặng cuối cùng này sao?"
"Xe hỏng rồi, hiểu chưa? Lái nữa sẽ rất nguy hiểm."
"Vậy thì thôi đi?" A Lượng nói. "Dù sao đây cũng không phải chức nghiệp của chúng ta, đến trải nghiệm vậy là tốt rồi."
Quản lý và kỹ sư của đội đều là bạn bè Lư Tử Bác đưa đến, bản thân cũng làm nghề này, có kinh nghiệm tương đối phong phú.
Nhưng Lâm Dục Thư chưa tin kỹ sư kia ngay, mà hỏi Tống Khải Minh: "Anh cảm thấy sao?"
"Còn lái được." Tống Khải Minh đứng thẳng dậy, nói với Lâm Dục Thư: "Em hãy giữ tốc độ dưới 8000 vòng/phút, chờ nhiệt độ nước giảm xuống rồi tăng tốc. Nếu không đuổi kịp cũng không sao, an toàn là trên hết."
"Nhưng anh..." Kỹ sư còn muốn nói gì đó nhưng anh ta cũng biết thân phận của Tống Khải Minh, kỹ sư ô tô hàng đầu thế giới nói không thành vấn đề, vậy anh ta còn có ý kiến gì nữa?
"Chỉ cần không vượt qua 8000 vòng là được sao anh?" Lâm Dục Thư đội mũ bảo hiểm lên, hỏi.
"Ừ." Tống Khải Minh nói: "Ngàn vạn lần không được vượt quá, luôn luôn chú ý tốc độ."
Tốc độ động cơ và tốc độ xe không có mối tương quan thuận chiều với nhau. Miễn là thời gian tăng và giảm thích hợp, tốc độ động cơ thấp hơn cũng có thể duy trì tốc độ xe cao hơn.
Nhưng đường đua có rất nhiều khúc cua, điều này đòi hỏi kỹ năng của người lái.
Các đội khác cũng bắt đầu thay người lần lượt, Lâm Dục Thư phát huy ổn định dần dần đuổi tới vị trí thứ tư.
Lúc này nhiệt độ nước giảm xuống một chút, cậu bắt đầu lái nhanh, gần như mỗi khúc cua đều lấy tốc độ cao nhất.
Dần dần, cậu vượt qua vị trí thứ ba và tiến gần đến vị trí thứ hai. Khi trận đấu còn lại năm phút cuối cùng, phía trước là khúc cua mà cậu từng đánh bại Tống Khải Minh. Lần này cậu sử dụng chiêu cũ, giẫm lên đường vai vượt qua vị trí thứ hai.
Trong bộ đàm truyền đến tiếng hoan hô của quản lý đội đua, anh ta bảo Lâm Dục Thư duy trì thứ hạng là được. Đúng lúc động cơ lại phát ra cảnh cáo nhiệt độ cao, điều này dường như cho thấy việc tiếp tục đuổi kịp là không thực tế.
Bỏ cuộc à?
Chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, không cần phải lên top đâu.
Nhưng nhìn đít xe hạng nhất, Lâm Dục Thư thực sự khó có thể thuyết phục mình từ bỏ.
Tốc độ vượt vạch đỏ và bất ngờ tăng lên 11.000 vòng/phút.
Mui xe đã bắt đầu bốc khói, nhưng nó cũng đang tiến gần hơn đến vị trí số 1.
Đếm ngược 30 giây, hai xe chỉ chênh lệch một thân xe.
Đếm ngược 20 giây, khoảng cách giữa một thân xe rút ngắn thành nửa thân xe, nhưng khói từ khoang động cơ toát ra cũng càng lúc càng dữ dội.
Trong bộ đàm vang lên giọng nói lo lắng của Tống Khải Minh: "Lâm Dục Thư, đừng lao về trước nữa!"
Lâm Dục Thư mặc kệ, tiếp tục đạp chết chân ga.
Đếm ngược 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1......
Vào thời điểm cuối cùng vượt qua vạch, Lâm Dục Thư đã vượt qua vị trí đầu tiên với lợi thế nhỏ, cùng lúc đó, mui xe đột ngột bật lên và động cơ mất điện.
Một luồng khói dữ dội bốc lên ở phía trước, không kịp hưởng thụ niềm vui chiến thắng, Lâm Dục Thư nhanh chóng xuống xe, ba bước quay đầu lại nhìn chiếc Honda Fit hoàn thành sứ mệnh kia.
Nhưng mới đi được vài bước thì đã va phải một vòng tay mạnh mẽ.
"Lâm Dục Thư!" Trên đỉnh đầu vang lên tiếng quát lớn của Tống Khải Minh. "Sau này em không được phép lái xe nữa!"
Thế mà không được lái xe nữa?
Lâm Dục Thư buồn cười, lúc này mới thả lỏng: "Nào có nghiêm trọng như vậy? Em tự biết tính toán."
Mặc dù hành vi vừa rồi có hơi nguy hiểm, nhưng còn chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Tống Khải Minh cau mày nói: "Sao trước đây anh không phát hiện em có tính bốc đồng vậy nhỉ?"
Lâm Dục Thư nhướng mày hỏi: "Nếu là anh, anh không bốc đồng chắc?"
"Anh... " Tống Khải Minh nghẹn họng, thành thật trả lời: " Được rồi, anh cũng bốc đồng."
Còn không phải sao?
Dù hai người đã qua tuổi bốc đồng từ lâu nhưng ai nói rằng họ không được bốc đồng với sở thích của mình nữa?
Trên đường trở về, Lâm Dục Thư ôm chiếc cúp kém chất lượng trong tay, lải nhải nói về quá trình thi đấu.
"Thật ra lúc đó hạng ba có thể chặn em, nhưng anh ta phanh chậm, chắc là không muốn giảm tốc độ quá nhiều."
"Cậu kỹ sư kia vẫn chưa có kinh nghiệm bằng anh, anh nói không được vượt quá 8000 vòng, đúng là không sao."
"Nếu anh dành hết tâm trí điều hành công ty thì lãng phí quá, anh nên làm nghiên cứu phát triển cho tốt đi."
Phía trước gặp đèn đỏ, Tống Khải Minh chậm rãi dừng xe lại, buồn cười nói: "Em đúng là người họ Lâm."
"Sao cơ?" Lâm Dục Thư khó hiểu.
"Dài dòng như anh em." Tống Khải Minh cười nói.
"Tống Khải Minh. "Lâm Dục Thư nhíu mày.
Tống Khải Minh ngừng cười, hỏi: "Em có thấy đội bị loại đầu tiên không?"
"Hình như lúc đó em đang trên đường đua, không chú ý." Lâm Dục Thư hỏi: "Sao vậy?"
"Họ là một nhóm ông lão ở độ tuổi sáu mươi."
Lâm Dục Thư kinh ngạc: "Lớn tuổi vậy luôn?"
"Anh rất khâm phục họ." Tống Khải Minh nói: "Luôn kiên trì với sở thích của mình."
Lâm Dục Thư nhìn chiếc cúp trong tay, lại nhìn về phía Tống Khải Minh: "Chúng ta cũng có thể như vậy."
Tống Khải Minh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Lâm Dục Thư: "Cùng nhau lao vun vút trên cuộc đời này?"
"Sao lại không thể?" Lâm Dục Thư nói. "Chạy đến khi chúng ta chạy không nổi mới thôi."
"Được." Tống Khải Minh lại nở nụ cười. "Một lời đã định."
Đèn xanh bật lên và GTR màu xanh hòa vào dòng xe cộ màu vàng.
"Buổi tối ăn gì?"
"Anh sẽ làm pizza thịt băm ớt xanh, lần này chắc chắn là sự kết hợp hoàn mỹ giữa Trung Quốc và phương Tây."
"Được rồi, cứ để em đặt đồ ăn bên ngoài đi."
"Em không tin anh đến mức đó à?"
"......"
"......"