Sau khi Vũ Tu rời đi, Triển Dương rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn, hỏi Diệp Ngữ Thần: "Thầy Diệp, em không hiểu lắm, giữa anh và Vũ Tu thật sự là loại quan hệ đó sao?"
Diệp Ngữ Thần đang do dự có nên đuổi theo Vũ Tu không, nhưng cân nhắc đến tình trạng của mình, cho dù muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, vì thế anh nhìn bóng lưng rời đi của Vũ Tu, nói: "Không phải."
Sau khi Vũ Tu rời đi, Diệp Ngữ Thần đương nhiên sẽ không đi xem phim với Triển Dương.
Nhưng anh còn có chuyện muốn nói với Triển Dương, đúng lúc thắt lưng cũng hơi khó chịu, liền xoay người đi về phía thang máy, nói: "Lúc trước xuống núi, có hơi đau lưng, cậu xem giúp tôi xem."
"Nguyên nhân là gì?" Triển Dương đuổi theo Diệp Ngữ Thần, "Đau thế nào?"
"Tự dưng rất đau." Diệp Ngữ Thần tự động bỏ qua câu hỏi trước đó, "Nhưng mười phút sau là đỡ."
Hai người đến phòng vật lý trị liệu ở tầng hai, Diệp Ngữ Thần nằm sấp trên giường massage như mọi khi.
Triển Dương dùng ngón cái ấn hai bên cột sống Diệp Ngữ Thần, hỏi: "Nơi này có đau không?"
Đây thật ra là đụng chạm rất bình thường, đầu ngón tay Triển Dương cũng không động đến nơi nào không nên động, nhưng Diệp Ngữ Thần không muốn lại xuất hiện tình huống như lúc ăn cơm vừa rồi, liền nói: "Triển Dương."
"Thầy Diệp, có chuyện gì sao?" Triển Dương hơi cúi người xuống, chờ Diệp Ngữ Thần nói tiếp.
"Cậu có thành kiến với Vũ Tu sao?" Diệp Ngữ Thần quay mặt về phía Triển Dương.
Triển Dương mím môi, không trả lời.
"Cậu ở trên đảo bao lâu rồi?" Diệp Ngữ Thần lại hỏi.
"Cũng gần một năm rồi." Triển Dương trả lời.
"Tôi quen biết Vũ Tu gần mười tám năm."
Diệp Ngữ Thần lấy thời điểm bọn họ chụp tạp chí làm điểm khởi đầu.
"Nhưng," Triển Dương dừng một chút, "Ngày nào em cũng ở bên cạnh anh."
Diệp Ngữ Thần trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Em ấy cũng vậy."
Cho dù người không ở đây, nhưng những tấm áp phích dán đầy trên hòn đảo nhỏ vẫn được tính.
"Cho nên, thầy Diệp," Triển Dương đặt túi vật lý trị liệu lên lưng Diệp Ngữ Thần, không chắc hỏi: "Anh thích anh ấy sao?"
"Không đơn giản như vậy." Diệp Ngữ Thần trả lời rất nhanh.
"Vậy là..."
"Em ấy với tôi mà nói rất đặc biệt." Diệp Ngữ Thần nói, "Vì vậy, tôi hy vọng cậu giữ đúng vị trí của mình."
Lời này, Diệp Ngữ Thần nói đủ rõ ràng.
Triển Dương cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu nói: "Thầy Diệp, em biết rồi."
Bên này giải quyết xong, vậy chỉ còn lại người nào đó tức giận.
Suy nghĩ một chút, Diệp Ngữ Thần lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Chu Tuyền.
【Diệp Ngữ Thần: Vũ Tu giận em】
【Chu Tuyền: Bởi vì chuyên gia vật lý trị liệu?】
Trực giác của phụ nữ thật là chuẩn đến đáng sợ.
Diệp Ngữ Thần chỉ nhắn một chữ 'Ừ'.
【Chu Tuyền: Chuyên gia vật lý trị liệu của em trông như thế nào?】
【Chu Tuyền: Rất đẹp trai sao?】
Diệp Ngữ Thần không quá để ý diện mạo của Triển Dương, cũng không biết phải miêu tả như thế nào, nhưng anh nhìn hướng đối thoại này, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng là anh tìm Chu Tuyền nói về Vũ Tu, sao cô lại cảm thấy hứng thú với chuyện của chuyên gia vật lý trị liệu như vậy?
【Diệp Ngữ Thần: Em đang nói về Vũ Tu.】
【Chu Tuyền: À, cậu ấy tức giận, sau đó thì sao?】
【Diệp Ngữ Thần: Không có sau đó】
Khung chat hiển thị đối phương vẫn đang nhập, nhưng Diệp Ngữ Thần không đợi được tin nhắn mới của Chu Tuyền, mà nhận được một cuộc gọi từ cô.
"A lô." Diệp Ngữ Thần uể oải bắt máy.
"Em là muốn trưng cầu ý kiến của chị?" Chu Tuyền hỏi.
"Không." Diệp Ngữ Thần nói.
Thật ra, anh cũng không biết tại sao mình lại nói chuyện này với Chu Tuyền, giống như là có một khát khao muốn được chia sẻ.
"Em có." Chu Tuyền không cho Diệp Ngữ Thần cơ hội phản bác, "Em mong chị khuyên em đi dỗ cậu ấy, nhưng em sẽ ra vẻ dè dặt trước, nói không dỗ, chị tiếp tục khuyên em, cuối cùng em miễn cưỡng đồng ý, quyết định nghe theo lời đề nghị của chị. Quá trình này không tính là em chủ động, phải không?"
Diệp Ngữ Thần: "..."
"Em và Vũ Tu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chu Tuyền hỏi, "Em để ý cậu ấy như vậy, sao không theo đuổi cậu ấy?"
"Theo đuổi làm gì?" Diệp Ngữ Thần bình thản hỏi lại, "Để em ấy cùng em sống cuộc sống về hưu trên đảo này sao?"
Tuy bây giờ Vũ Tu rảnh rỗi, nhưng Diệp Ngữ Thần biết một ngày nào đó hắn sẽ rời đi.
Giống như mọi chuyên gia vật lý trị liệu của anh, ở vài năm liền chán, không muốn ở lại làm việc trên đảo nữa. Huống chi, Vũ Tu còn là đại minh tinh có tương lai tươi sáng, sau khi chuyện phong sát được giải quyết, hắn cũng sẽ không ở lại chỗ này nữa.
"Vậy hay là," Chu Tuyền trầm giọng nói, "Em có thể thử tiếp xúc với thế giới bên ngoài lại lần nữa xem."
"Không." Diệp Ngữ Thần không muốn tiếp tục đề tài này, thuận theo lời Chu Tuyền nói, "Cám ơn đề nghị của chị, em đi dỗ cậu ấy đây."
Triển Dương còn đang ở trong phòng, đương nhiên nghe được lời Diệp Ngữ Thần nói.
Hắn ngập ngừng hỏi: "Thầy Diệp, anh muốn dỗ ai thế?"
Đáp án không cần phải nói.
Diệp Ngữ Thần không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi nằm một lát."
Từ 'dỗ' này không phù hợp với thầy Diệp, người không bao giờ để ý tới mọi thứ.
Triển Dương dường như cuối cùng cũng nhận ra, Diệp Ngữ Thần nói người nào đó rất đặc biệt, không phải là đang nói đùa với hắn.
Hắn không hỏi thêm gì nữa, đắp một tấm chăn mỏng lên người Diệp Ngữ Thần rồi rời đi.
Chờ xung quanh yên ắng trở lại, Diệp Ngữ Thần lại nhấc điện thoại lên, nhấp vào hộp thoại WeChat của Vũ Tu, bấm gọi điện thoại.
Nhưng mà bíp một tiếng, Wechat nhắc nhở đối phương đã từ chối.
Không đến mức nóng tính như vậy chứ?
Diệp Ngữ Thần đang hoài nghi có phải Vũ Tu lại muốn kéo anh vào danh sách đen hay không, nhưng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, Vũ Tu gọi video tới.
Nghe giọng không được sao, lại còn phải video mới chịu.
Lúc này, Diệp Ngữ Thần đang nằm sấp trên giường, anh thật sự không muốn đứng dậy chỉ để nghe điện thoại, vì vậy liền tắt cuộc gọi video của Vũ Tu, gọi lại.
Lần này, thông báo cuộc gọi vang lên rất lâu, lâu đến mức Diệp Ngữ Thần cho rằng Vũ Tu sẽ không bắt máy, thì cuối cùng điện thoại cũng vang lên giọng nói lạnh lùng của hắn: "Chuyện gì?"
"Lên đây đi." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh bảo Triển Dương đi rồi."
"Lâu như vậy?" Giọng điệu của đại minh tinh nào đó vẫn lạnh lùng như cũ, hiển nhiên là bất mãn với hiệu suất của kim chủ sao lại thấp như thế.
Diệp Ngữ Thần cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Không lên thì anh cúp máy đây."
Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, lúc Vũ Tu nói không còn lạnh lùng nữa: "Đi lên làm gì?"
"Xem phim." Diệp Ngữ Thần nói.
Vũ Tu trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Ngữ Thần không hiểu ra sao nhìn màn hình điện thoại, cũng không biết Vũ Tu rốt cuộc là có ý gì.
Anh nhập một dấu chấm hỏi vào trong khung chat, nhưng còn chưa gửi qua, Vũ Tu đã gửi tới một tin nhắn:
【Vũ Tu: 20 phút】
Diệp Ngữ Thần xóa dấu chấm hỏi, đặt báo thức 18 phút, tiếp tục nằm sấp trên giường massage nhắm mắt dưỡng thần.
Màn hình chiếu trong phòng chiếu phim là 120 inch, hệ thống âm thanh sử dụng hàng triệu thiết bị, hiệu ứng xem có thể so sánh với rạp chiếu phim.
Vũ Tu đến sớm một phút, hắn dường như mới tắm xong, mặc áo thun trắng và quần dài đen, đi một đôi dép tông.
Lúc này, Diệp Ngữ Thần đã đợi sẵn trong phòng chiếu phim, thấy Vũ Tu đi vào, anh vừa chọn phim, vừa hỏi: "Xem gì?"
Vũ Tu đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Ngữ Thần, hỏi: "Có phim gì?"
Ghế sô pha trong phòng chiếu phim rất rộng và sâu, khi ngồi lên có thể duỗi thẳng hai chân, thay vì nói là ghế sô pha, không bằng nói là giường sô pha.
Bên cạnh đột nhiên lõm xuống, hơi thở của Vũ Tu phả vào mặt, Diệp Ngữ Thần phát hiện hắn thật sự là mới tắm xong, bởi vì trên người hắn có mùi thơm của sữa tắm trong sơn trang.
"Trên mạng đều có." Diệp Ngữ Thần nhìn màn hình chiếu, đột nhiên tâm huyết dâng trào, hỏi, "Nếu không thì xem 'Ba ơi, đừng đi'? "
Vũ Tu liếc xéo anh một cái, nói: "Không phải 'Ba yêu con lần nữa' sao?"
Thật ra, Diệp Ngữ Thần biết tác phẩm đầu tay của Vũ Tu là 'Ba ơi, đừng đi', nhưng mỗi lần đều nói đùa thành 'Ba yêu con lần nữa'.
Bây giờ, nhớ lại ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy buồn cười, bấm vào phim rồi cười nói: "Em còn nhớ sao."
"Em còn nhớ rất nhiều chuyện." Vũ Tu nhìn Diệp Ngữ Thần nói, "Muốn em nói cho anh nghe không?"
Nếu là Diệp Ngữ Thần thời đại học, có lẽ sẽ nói: Cậu nói đi.
Nhưng bây giờ thầy Diệp biết sợ, anh đương nhiên sẽ không nhảy hố, chuyển đề tài: "Bắt đầu rồi, anh tắt đèn đây."
Ánh đèn thông minh tối đi ngay lập tức, ánh sáng trên màn hình phản chiếu lên bọn họ, khiến xung quanh hai người lúc sáng lúc tối.
Trên màn ảnh, Vũ Tu khi còn nhỏ xuất hiện với hai má phúng phính, rất là đáng yêu.
Diệp Ngữ Thần nhìn người bên cạnh nói: "Bây giờ, em không ngại sao?"
Vũ Tu thản nhiên nói: "Mặt dày."
Diệp Ngữ Thần khẽ gật đầu: "Đúng thật."
Vũ Tu liếc nhìn anh, không tiếp lời.
Diệp Ngữ Thần đã xem bộ phim này vô số lần, ngay cả lời thoại cũng đã thuộc lòng. Đây rõ ràng là một bộ phim cảm động và bi thương, nhưng nhìn Vũ Tu khi còn bé diễn, anh không thể nhập tâm xem phim cho được.
Trong phòng cũng chỉ có phim và người, nếu phim không thể thu hút sự chú ý của Diệp Ngữ Thần, vậy anh sẽ đặt chú ý lên người Vũ Tu.
Lâu lắm rồi anh mới được ở gần Vũ Tu như vậy.
Anh hiếm khi mới được thư giãn và thoải mái như vậy, dần dần, đầu anh gật gù nhịp nhàng, chẳng bao lâu sau liền dựa vào vai Vũ Tu ngủ thiếp đi.
Cảm nhận được sức nặng trên vai, Vũ Tu rời mắt khỏi màn hình, nhìn người bên cạnh.
Cũng không biết có phải tư thế này không thoải mái hay không, ngủ không kiên định, anh khẽ nhíu mày, thỉnh thoảng sẽ nhúc nhích một chút.
Vũ Tu yên lặng nhìn một lúc, rồi dịch nửa người anh vào trong ngực mình, để anh nằm thoải mái hơn.
Người trong ngực giãn mày, ngủ sâu hơn.
Vũ Tu ngước mắt lên, tiếp tục xem phim.
Tuy da mặt đúng là dày lên, nhưng xem cảnh mình khóc lóc ầm ĩ trên màn ảnh, Vũ Tu vẫn có chút xấu hổ.
Hắn vừa ôm Diệp Ngữ Thần, vừa cầm điều khiển tắt phim, mà đúng lúc này, trái tim hắn đột nhiên có chút rung động, hắn bấm vào phần lịch sử danh sách phát.
Trong lịch sử không có thời gian xem, nhưng danh sách từ trên xuống dưới, toàn bộ đều là phim của hắn.
"Quả nhiên." Vũ Tu bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong ngực, "Em biết mà."