Hiệu Ứng Mỏ Neo

Chương 39: Chủ động come out*




Diệp Ngữ Thần thừa nhận, một trong những nguyên nhân lúc trước anh chia tay với Vũ Tu, đúng là lo lắng scandal sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.
Bây giờ nhìn lại, loại chuyện này anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết, hơn nữa với địa vị của Vũ Tu, cũng không dễ bị ảnh hưởng bởi scandal như vậy.
Nhưng lúc ấy sự nghiệp của Vũ Tu đang trên đà phát triển, Diệp Ngữ Thần không dám tưởng tượng loại chuyện này bị tung ra sẽ có hậu quả như thế nào.
Mấu chốt là, Vũ Tu còn đặc biệt nghiêm túc nói với anh, hắn muốn chủ động come out.
***
Kỳ nghỉ hè năm ba kết thúc, Diệp Ngữ Thần vô cùng bận rộn.
Sau nhiều vòng thảo luận, tên của bộ phim võ thuật cuối cùng cũng được đặt tên là Thục Tú. Mà Diệp Ngữ Thần với tư cách là nam chính, phải phong bế hai tháng ở một nơi nào đó sâu trong núi, chỉ để luyện tốt vũ khí mà nhân vật chính thường dùng – đao Trảm Mã.
Đao Trảm Mã được sử dụng trong phim đã được thiết kế lại, ngắn và nhẹ hơn đao Trảm Mã thật trong lịch sử, nhưng cũng dài 1,5 mét và nặng 5 kg.
Đặc trưng của loại đao này là lưỡi dao dài, cần dùng cả hai tay để vung dao nên sẽ có khảo nghiệm thể hiện sức mạnh chủ yếu ở thắt lưng và bụng.
Ban đầu, cơ bụng của Diệp Ngữ Thần cũng chỉ là đường cong rõ ràng, nhưng sau hai tháng, cơ bụng của anh đã luyện ra khối, mỗi lần anh nói chuyện video với Vũ Tu, đều không nhịn được lộ ra cho Vũ Tu xem.
Về phần Vũ Tu ở bên kia, sau khi kết thúc bộ phim trước, lại không ngừng tiến vào đoàn làm phim tiếp theo.
Có kinh nghiệm lén lút trốn khỏi đoàn phim lần trước, Vũ Mẫn tăng cường giám sát Vũ Tu, nhưng kể từ sau đó, Vũ Tu thành thật được một thời gian, cô cũng dần buông lỏng cảnh giác.
Vì vậy, vào ngày Diệp Ngữ Thần trở về nhà sau khi kết thúc khóa huấn luyện kín, Vũ Tu lại lén lút lẻn ra khỏi đoàn làm phim, trốn tránh sự theo dõi của cẩu tử, cực kỳ điệu thấp đáp máy bay trở về thành phố Châu Cảng, đi tới nhà Diệp Ngữ Thần ở ngoại ô.
Khu biệt thự cao cấp cấm người ngoài đi vào, lúc Vũ Tu tới đã là hơn nửa đêm, Diệp Ngữ Thần lặng lẽ đi ra ngoài đón Vũ Tu ở cổng tiểu khu.
Anh vốn định dẫn Vũ Tu về phòng mình mà thần không biết quỷ không hay, nhưng khi hai người vừa bước vào huyền quan, thì đụng phải Diệp Bính Khôn đang đi từ trên tầng xuống lấy nước.
Trong phòng khách tối om, Diệp Bính Khôn đứng ở giữa cầu thang, không chắc hỏi: "Thần Thần?"
Lúc này, giấu Vũ Tu đi đã không còn kịp nữa, Diệp Ngữ Thần chỉ có thể trả lời: "Anh, là em."
"Người bên cạnh em là ai?" Diệp Bính Khôn hỏi.
Diệp Ngữ Thần cũng biết hành vi lén lút lẻn vào nhà của anh và Vũ Tu rất khả nghi, anh lúng túng sờ gáy, nói: "Đàn em của em."
"Đàn em?" Diệp Bính Khôn đi từ trên tầng xuống, bật công tắc phòng khách, trong phòng ngay lập tức sáng lên.
Vũ Tu mặc một bộ trang phục màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen, trông không giống sinh viên chút nào, nhưng so với Diệp Ngữ Thần đang mặc đồ ngủ gấu nhỏ thì trưởng thành hơn nhiều.
"Được rồi, cũng không hoàn toàn là đàn em." Diệp Ngữ Thần hít sâu một hơi, thành thật thú nhận, "Em ấy là bạn trai của em, Vũ Tu."
Vũ Tu rõ ràng là bị sốc trong giây lát, chắc là không ngờ Diệp Ngữ Thần lại trực tiếp công khai.
Mà Diệp Ngữ Thần cũng không cho hắn thời gian để tiêu hóa, nắm tay hắn, nói với Diệp Bính Khôn: "Lúc trước không phải đã nói với anh rồi sao, có lẽ em không thích con gái."
Đó là trước khi đi lên núi bế quan, Diệp Bính Khôn thuận miệng dặn dò Diệp Ngữ Thần, sau khi ra mắt phải chú ý mối quan hệ nam nữ, mà anh lại dứt khoát ở trước mặt anh trai anh come out xu hướng tính dục của mình. Kết quả là Diệp Bính Khôn cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ đổi 'quan hệ nam nữ' thành quan hệ nam nam'.
"Em đây là dẫn bạn trai về nhà?" Diệp Bính Khôn cũng hơi kinh ngạc, nhướng mày quan sát Vũ Tu, "Còn lén lút."
Vũ Tu dường như hiểu được ẩn ý trong lời nói của Diệp Bính Khôn, cởi mũ lưỡi trai và khẩu trang ra, chào hỏi: "Xin chào."
"Vũ Tu, đúng không?" Diệp Bính Khôn nói, "Có phải cậu từng đóng..."
Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Bính Khôn cũng không nói ra được tên phim.
Diệp Ngữ Thần không muốn lãng phí thời gian tương phùng quý giá này nữa, kéo tay Vũ Tu đi lên: "Đóng phim 'Ba yêu con lần nữa', biết anh là từ nhỏ nhìn em ấy lớn lên."
Hai người lướt qua Diệp Bính Khôn, rất nhanh biến mất ở cuối hành lang.
Lúc này, Diệp Bính Khôn mới nhớ ra tên của bộ phim kia, có chút kỳ quái nói: "Không phải 'Ba ơi, đừng đi' sao?"
Trở lại phòng ngủ của mình, Diệp Ngữ Thần đóng cửa lại 'rầm' một tiếng, xoay người đè Vũ Tu lên cánh cửa, hôn lên môi hắn.
Diệp Ngữ Thần đã lâu không gặp bạn trai bảo bối của mình, anh suýt chút nữa thì nghẹn đến điên rồi, anh vô tư gặm cắn môi Vũ Tu, không chú ý chút nào, trái lại còn bị hắn đẩy về phía trước, không bao lâu sau liền đẩy anh lên giường.
"Chờ đã, sao lại là anh ở phía dưới?" Diệp Ngữ Thần bất mãn giữ lấy cái tay Vũ Tu đang cởi quần áo của anh, "Em không nhìn thấy cơ bụng của anh sao? Em không biết ngượng à?"
"Em cũng tập." Vũ Tu duỗi thẳng nửa người trên, cởi bỏ tay áo ngắn trên người, lộ ra cơ bụng sô cô la tiêu chuẩn của hắn.
Diệp Ngữ Thần nhìn mà ánh mắt đều thẳng tắp: "Em tập lúc nào?"
"Mỗi ngày sau khi quay xong, em tập ở phòng gym của khách sạn." Vũ Tu nói xong lại đè xuống, "Sao em có thể thua anh được?"
Rõ ràng lần trước hai người gặp nhau, cơ bụng của Vũ Tu không rõ như vậy.
Đây chỉ có thể là sau khi hắn nhìn thấy dáng người của anh trong video càng ngày càng đẹp, liền lặng lẽ ở sau lưng luyện tập.
Còn cố ý không nói cho anh biết, khiến anh mỗi ngày đều khoe khoang cơ bụng trông giống như một kẻ ngốc.
"Em đến mức này sao?" Diệp Ngữ Thần khó chịu nói, "Em là sợ không đè nổi anh sao?"
Vũ Tu thành thật 'Ừ' một tiếng, nói: "Em muốn đè anh cả đời, đương nhiên phải cố gắng."
Được thôi, Diệp Ngữ Thần nghĩ thầm.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, anh đã kích thích lòng cầu tiến của Vũ Tu khiến hắn nỗ lực trở nên tốt hơn, đây cũng rất tốt mà, không phải sao?
Chỉ là ở mặt khác mà nói, anh cũng phải nỗ lực hơn mới được.
Một vòng một lượt, Diệp Ngữ Thần mắt nổi đom đóm, ngã vật ra giường, thở hổn hển.
Nhưng mà dư âm còn chưa hoàn toàn rút đi, người nào đó tràn đầy tinh lực lại dán tới, anh vội vàng ngăn người lại: "Anh không được."
Vũ Tu nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn với việc Diệp Ngữ Thần làm một lần liền muốn đuổi hắn đi: "Chúng ta đã rất lâu không gặp rồi."
"Anh biết, nhưng anh thật sự không được nữa." Diệp Ngữ Thần xoa xoa thắt lưng bị Vũ Tu giày vò không chịu nổi, "Gần đây, anh luyện đao Trảm Mã, tập đến mỗi ngày đều dán thuốc cao."
Vũ Tu nghe vậy lập tức thành thật xuống dưới, hắn xoay người Diệp Ngữ Thần lại, vừa xoa thắt lưng của anh vừa nói: "Video anh gửi em, những động tác kia thật sự rất đẹp."
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy thế." Diệp Ngữ Thần yên tâm nằm sấp ở trên giường, hưởng thụ Vũ Tu xoa bóp, thoải mái rên rỉ một tiếng, "Chờ phim chiếu thì hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn."
Như vậy mới không uổng phí anh khổ sở luyện tập hai tháng.
Vũ Tu chuyên tâm ấn nửa tiếng, ấn mệt, hắn ngã xuống bên cạnh Diệp Ngữ Thần, nhìn trần nhà nói: "Em cũng muốn diễn một nhân vật đẹp trai."
Diệp Ngữ Thần nhìn sườn mặt Vũ Tu: "Em còn chưa đủ đẹp trai sao?"
"Em là nói nhân vật trưởng thành và đẹp trai." Vũ Tu quay đầu sang bắt gặp ánh mắt của Diệp Ngữ Thần, "Nhân vật hiện tại của em lại là học sinh cấp ba."
"Mẹ em giống như không muốn để em lớn lên vậy." Diệp Ngữ Thần nói, "Cô có nói khi nào thì để em chuyển mình không?"
"Không nói." Vũ Tu nói, "Hiện tại ấn tượng của mọi người với em vẫn là sao nhí, mẹ em không muốn em mất đi cái mác này."
"Vậy chẳng lẽ chờ em ba mươi tuổi cũng vẫn là sao nhí sao?" Diệp Ngữ Thần hơi tức tối bất bình, "Em đã chán ghét cái mác sao nhí này rồi, sao không biết phản kháng lại?"
"Ừ, đúng thật." Vũ Tu lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau, hắn nhìn Diệp Ngữ Thần nói, "Vậy em thẳng thắn công khai come out nhé."
"Cái gì?" Diệp Ngữ Thần bật dậy từ trên giường, "Em điên à?"
"Em không nói đang yêu đương với anh, chỉ nói em là gay thôi." Vũ Tu nghiêm túc nói, "Em sẽ cố gắng không ảnh hưởng đến anh."
"Không phải là vấn đề ảnh hưởng đến anh hay không!" Diệp Ngữ Thần nhíu mày nói, "Em không cần sự nghiệp của mình nữa sao?"
"Dù sao sau này em cũng sẽ chuyển sang làm biên kịch."
"Nhưng không phải bây giờ." Diệp Ngữ Thần nói, "Nếu sau khi come out, chiều hướng dư luận không tốt, cho dù em có chuyển sang làm biên kịch, người khác cũng sẽ cho rằng em là bị dư luận ảnh hưởng, bị ép chuyển nghề. Em cũng không hy vọng sự nghiệp mà mình thích bị gắn cái mác này, đúng không?"
"Cho nên," Vũ Tu dừng một chút, "Vậy sau khi chuyển nghề thì come out sẽ tốt hơn."
"Nói thì nói như thế, không sai," Diệp Ngữ Thần có chút sốt ruột, "Em đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc come out, bất luận là diễn viên hay là biên kịch, come out chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em."
"Biên kịch thì không sao." Vũ Tu nói, "Cho nên, bây giờ em phải mau chóng chuyển sang làm biên kịch thôi."
Diệp Ngữ Thần đau đầu: "Em cứ muốn come out như vậy sao?"
"Chủ yếu là mẹ em phiền." Vũ Tu hơi nhíu mày.
"Anh biết, em chính là muốn làm cho cô khó chịu đúng không?" Diệp Ngữ Thần nói, "Nhưng tiền đề để em come out không phải là chỉ muốn thoát khỏi cái mác sao nhí sao? Nếu bây giờ em chuyển nghề, ấn tượng em để lại cho người ta sẽ mãi mãi là sao nhí."
"...Cũng đúng." Vũ Tu ủ rũ nói.
"Với lại, chúng ta còn phải hợp tác." Diệp Ngữ Thần lại nói, "Sau này, chuyển nghề cũng không muộn."
"Vâng." Vũ Tu thở dài một hơi, buông bỏ ý nghĩ giận dỗi với Vũ Mẫn, "Dựa vào tích lũy hiện tại của em, cũng không viết được truyện gì hay."
"Cho nên, chúng ta vẫn là nên làm việc cho tốt trước." Diệp Ngữ Thần nói, "Sau này, luôn có cơ hội come out."
Vũ Tu gật đầu, im lặng trong chốc lát, đột nhiên nhìn Diệp Ngữ Thần hỏi: "Tuần sau, sinh nhật của anh định tổ chứ như thế nào?"
"Nhưng mà." Diệp Ngữ Thần nói, "Ngày hôm sau anh phải vào đoàn, còn phải thu dọn đồ đạc. Hơn nữa, hôm nay em lẻn ra ngoài gặp anh, tuần sau em còn có thể lẻn ra ngoài sao?"
Vũ Tu không trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, đáp án chắc là quá sức.
"Chờ chúng ta bận rộn xong rồi bổ sung đi." Diệp Ngữ Thần nói, "Bây giờ, em nên nghĩ cách trở về sẽ giải thích với mẹ em như thế nào đi."
"Có thể không trở về không?" Vũ Tu nghiêm túc hỏi.
"Không thể." Diệp Ngữ Thần nói.
"Vậy chúng ta có thể lại thêm một lần không?" Lần này trong mắt Vũ Tu lộ ra một chút đáng thương, giống như nếu lại từ chối hắn, sẽ khiến hắn bị tổn thương vậy.
Diệp Ngữ Thần cũng không nỡ từ chối Vũ Tu hai lần liên tiếp, anh cắn răng nói: "Không được lại làm động tác có độ khó cao nữa, anh luyện múa không phải để tiện cho em chơi anh."
Vũ Tu nở nụ cười: "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.