Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 1:




Sáng sớm lúc nào cũng tắc đường.
Ở ngã tư rẽ vào cao ốc Vĩnh Tinh, Lâm Dục Thư vịn vô lăng, nhích từng chút một giữa dòng xe cộ nườm nượp và những tiếng còi xe inh ỏi không dứt, y vẫn cố gắng duy trì sự ôn hòa nhã nhặn.
—— trong công việc đã lắm chuyện bực mình, không nên vì chuyện kẹt xe vốn ngày nào cũng xảy ra mà tự rước thêm bực dọc.
Nhích được về phía trước thêm mười mét, cuối cùng y cũng có thể quan sát được nguyên nhân kẹt xe. Một chiếc xe con húc vào đuôi một chiếc xe thương vụ. Hai người chủ xe đang xem xét mức độ thiệt hại, có lẽ sự cố phát sinh cũng chưa lâu.
Lâm Dục Thư vốn định thuận theo dòng xe cộ mà đi đường vòng qua chỗ này, nhưng khi thấy rõ chủ xe là đồng nghiệp của mình, y liền tạt vào một góc cách đó không xa rồi đỗ lại.
“Tôi muốn giải quyết riêng là vì tốt cho chị thôi,” người đàn ông trung niên nôn nóng nói, “Giờ mà gọi cho bên bảo hiểm thì sang năm phí bảo đảm của chị sẽ tăng ngay, chị không biết à?”
Cô gái mặc vest bối rối ra mặt, cau mày nhìn điện thoại: “Anh đợi tôi hỏi một chút.”
“Ai chẳng vội đi làm,” gã kia càng thêm mất kiên nhẫn, “Chị đừng có mà lằng nhằng nữa được không?”
Lâm Dục Thư đến cạnh Chiêm Đình, nhìn lướt qua chỗ hai xe va quệt, tổn hại không quá nghiêm trọng.
“Cần giúp một tay không? Chiêm quản lý.” Y chủ động hỏi.
Chiêm Đình thấy Lâm Dục Thư xuất hiện liền cười như được giải thoát, đôi mày lập tức giãn ra: “Lâm quản lý, anh đến thật đúng lúc! Anh giúp tôi nhìn xem nên xử lý như thế nào đi?”
Phần lớn những vụ va chạm vào đuôi xe đều do bên húc vào chịu trách nhiệm. Chiêm Đình không phải chiếc xe thương vụ này thì cách đơn giản nhất là để bên bảo hiểm giúp cô bồi thường thiệt hại, tuy nhiên sang năm sau phí bảo hiểm của cô sẽ bị tăng lên. Cách thứ hai là cô tự mình bỏ tiền ra đền.
Vừa rồi Lâm Dục Thư đã nghe ra được ý của gã kia, liền hỏi đối phương: “Giải quyết riêng thì muốn bao nhiêu?”
Gã nhìn cái xe, nói: “Hai ngàn.”
“Vậy gọi bảo hiểm đi.” Lâm Dục Thư nói.
“Này chờ một chút.” Gã bất mãn ra mặt, “Gọi bảo hiểm còn phải tìm cảnh sát giao thông ra can thiệp nữa, ông không thấy phiền à? Xe này của tôi giá trăm vạn, giải quyết riêng tôi chỉ lấy 2.000 cũng đâu có quá đáng.”
“Xe của ông hay là của sếp ông?” Lâm Dục Thư hỏi lại, “Năm trăm thôi, không thì gọi bảo hiểm.”
“Ông…” Không biết có phải vì bị nói trúng tim đen hay không, gã đàn ông đột nhiên có vẻ chột dạ, cắn răng nói, “Một ngàn.”
Lâm Dục Thư không chút nào lung lay: “Năm trăm.”
Đèn đỏ lại sắp chuyển sang xanh, những người vội vàng đi làm xung quanh càng lúc càng thêm gắt gỏng, tiếng còi xe vang lên âm ĩ. Dường như biết được Lâm Dục Thư không dễ lừa, cuối cùng đã đành lấy 500 rồi lên xe đi mất.
“Lâm quản lý, thật sự đội ơn anh!! Không có anh thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”
Vào thang máy trong hầm gửi xe, y lại đụng phải Chiêm Đình. Chiêm Đình lần nữa cảm tạ, y lại cảm thấy không có gì cả, nhưng nhìn vẻ mặt Chiêm Đình dường như còn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong chuyện vừa rồi.
“Thực ra cô gọi cảnh sát cũng được, tóm lại đừng máy móc làm theo ý đối phương.”
Giọng Lâm Dục Thư trong trẻo lạnh lùng nhưng không mất đi sự ôn hòa, nói cũng chậm rãi. Dù Chiêm Đình cùng cấp, tuổi lại lớn hơn, nhưng những lời này y nói ra cũng không khiến người ta cảm giác trên cơ người khác.
Chiêm Đình gật đầu, đột nhiên nhớ ra liền hỏi: “Vừa rồi chiếc xe kia thật sự trị giá một trăm vạn sao? Rõ ràng nhìn cũng không có gì sang lắm.”
“Giá đó chuẩn rồi.” Lâm Dục Thư nói, ” Toyota Elfa, ít nhất cũng phải tám chín mươi vạn. Nhưng gã đó làm tài xế, ăn phải có xưởng sửa chữa ruột, nên cùng lắm chỉ mất 500. Trông gã đó có vẻ cũng đang vội đi đón ông sếp.”
“Vậy mà còn đòi tôi hai ngàn.” Chiêm Đình bất mãn nói nhỏ, “Biết thế tôi đã báo cảnh sát cho gã sợ chết đi.”
Trên đường thì đủ hạng người. Lâm Dục Thư nói: “Chắc gã thấy phụ nữ dễ lừa, lại lái xe sang nên tính kiếm chác một phen.”
“Haiz.” Chiêm Đình đột nhiên thẹn thùng, “Xe này của tôi cũng không phải xe sang gì cả.”
Chiêm Đình lái Mercedes dòng A, hai mươi vạn, đúng là không phải xe sang. Phần lớn những người mua xe này là vì thương hiệu, chứ không thật sự cân nhắc đến tính năng.
“Aiz, Lâm quản lý.” Chiêm Đình đổi đề tài, “Làm sao anh biết ngã đó là tài xế?”
“Tôi nghe đã nói là mọi người đều vội đi làm. Hơn nữa những người lái loại xe đó chỉ đa phần đều là tài xế.”
“Thì ra là thế.” Chiêm Đình gật đầu, “Quả nhiên làm đầu tư đều phải biết nhìn người, Lâm quản lý, bảo sao những quyết sách của anh đều chuẩn như vậy.”
“Đâu có.” Lâm Dục Thư khách khí nói, “Chẳng qua tôi am hiểu về ô tô thôi.”
Lời này có thể nói là tương đối khiêm tốn. Lâm Dục Thư không phải là am hiểu, mà là vô cùng am hiểu về ô tô.
Y lái một chiếc Honda trông hết sức bình thường, còn từng có đồng nghiệp trêu chọc rằng Honda làm sao xứng với thu nhập của y, nhưng trên thực tế xe y là type R, một trong những huyền thoại đường đua F1.
Lâm Dục Thư cũng giống như chiếc xe của y, mặt ngoài thoạt nhìn khiêm tốn dễ gần, nhưng chỉ dân chuyên mới biết được sự sắc bén kinh người của y trên thị trường đầu tư vốn.
Thang máy cuối cùng dừng ở tầng 37, khu vực dành cho quản lý cấp cao của tập đoàn Vĩnh Tinh. Nói đúng ra thì y không phải CEO của Vĩnh Tinh, nhưng nơi y làm việc, văn phòng nhà họ Thiệu, lại là bộ phận trọng yếu nhất trong cơ cấu của tập đoàn này.
Vĩnh Tinh do cụ Thiệu một tay sáng lập, bây giờ đại khái có thể chia làm bốn mảng chính:
Trọng tâm nhất là mảng ô tô, chiếm hơn 60% doanh thu; thứ hai là bất động sản, thứ ba là đầu tư vốn nước ngoài, thứ tư là mảng giải trí. Văn phòng nhà họ Thiệu là bộ phận quản lý tài sản và cũng phải kiêm tất cả mọi việc to nhỏ của gia tộc. Trước kia có một thành viên trong gia tộc muốn mở công ty con, Chiêm Đình đang xử lý thuế vụ còn phải hỗ trợ bày mưu tính kế. Y cũng phụ trách đầu tư nên trong nhà ai mua tài sản gì lớn cũng đều tới hội ý.
Quy mô nhà họ Thiệu không lớn, tổng cộng chỉ hơn mười người, nhưng tất cả đều là tinh anh.
Lúc trước cụ Thiệu khi thành lập hội đồng quản trị đã mời thầy của Lâm Dục Thư làm CEO, thầy liền kéo cả y theo, dù lúc đó y chỉ mới vừa tốt nghiệp. Tới giờ y đã làm việc cho nhà họ Thiệu được ngót nghét 5 năm.
“Được rồi, mọi người đều đã đến đủ, chúng ta bắt đầu họp.”
Chủ trì cuộc họp là Thiệu Quang Kiệt, mười ngón đan nhau đặt trên một xấp tư liệu. Gã nghiêm túc nhìn đám người: “Lịch đàm phán việc thu mua đã chốt là thứ sáu. Mọi người nhìn qua phương án một lần đi, chúng ta phải đảm bảo không còn rủi ro gì cả.”
Trong lúc mọi người đang mở tài liệu ra xem, Thiệu Quang Kiệt lại nói: “Tôi nhắc lại một lần nữa, chúng ta tuyệt đối không thể để Tống Khải Minh tham gia vào việc kinh doanh của tập đoàn.”
Lâm Dục Thư biết quả nhiên là vì chuyện này, nếu không vị cháu đích tôn này đã chẳng đích thân mở cuộc họp.
Thiệu Quang Kiệt là cháu trai cả của cụ Thiệu, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của tập đoàn Vĩnh Tinh, cũng đang là CEO. Tống Khải Minh mà gã nhắc đến cũng là cháu cụ Thiệu nhưng lại là cháu bên ngoại, định cư cùng mẹ đã lâu ở Đức, hắn và Thiệu Quang Kiệt tính là anh em họ.
Lúc đầu chẳng ai so sánh hai anh em họ nhà này, vì dù sao mẹ của Tống Khải Minh đã thoát ly gia tộc từ lâu, bản thân hắn cũng không có chút hứng thú nào với việc kinh doanh của tập đoàn. Nhưng mấy năm nay, Tống Khải Minh ở nước ngoài ngày càng được chú ý đến vai trò là một kỹ sư ô tô, khó trách Thiệu Quang Kiệt đề phòng hắn như vậy.
Tống Khải Minh mấy năm trước thi đấu giải F1 Monaco đạt được giải thưởng lớn, từ đó hắn bắt đầu được báo chí chú ý, nhất là sau này hắn còn có lần bị chụp được trong lúc đang đi du lịch Châu Âu cùng một nam diễn viên điện ảnh nào đó.
Có người đào ra thông tin hắn là người sáng lập xưởng độ xe S-power. Những chiếc xe đi ra từ xưởng này đều có thành tích đặc biệt tốt tại các giải đua quốc tế.
Về sau, có người phát hiện ra quan hệ giữa hắn và tập đoàn Vĩnh Tinh.
Điều thú vị hơn cả chính là toàn bộ xe được xưởng này cải tiến đều là xe Vĩnh Tinh sản xuất, khiến người ta càng có cảm giác “Xe Vĩnh Tinh rơi vài tay hắn ưu tú hơn hẳn nguyên bản”. Điều này quả thực đáng nghiền ngẫm.
Vĩnh Tinh là doanh nghiệp uy tín lâu năm trong mảng ô tô nội địa, với thế mạnh về định vị khách hàng VIP và trải nghiệm dễ chịu. Trong tình trạng thị trường bão hòa những năm gần đây và cạnh tranh khốc liệt trước những hãng xe mới, tình hình tiêu thụ của Vĩnh Tinh đã dần dần đi xuống.
Không biết là để tạo nét trước mặt cụ Thiệu hay là để chèn ép người em họ đang ở đỉnh cao danh tiếng này mà gần đây Thiệu Quang Kiệt đã ra một quyết định: thu mua S-power.
Xưa nay vốn không hiếm gì những trường hợp xưởng độ xe chuyên “trị” dòng xe át chủ bài của một hãng nào đó, có thành tích tốt ở các giải đua, rồi lại bị chính hãng đó mua lại.
Phần bị thu mua sẽ trở thành dòng cao cấp của công ty mẹ, giá cao hơn mấy lần so với dòng phổ thông của công ty mẹ. Mà Vĩnh Tinh hiện giờ quả thực thiếu loại xe có tính năng nâng cấp thế này. Bởi vậy thu mua xưởng độ của Tống Khải Minh sẽ vừa vặn bổ khuyết cho Vĩnh Tinh.
Nếu như thu mua thành công, cả hai bên sẽ cùng có lợi. Vĩnh Tinh thêm làn gió mới, giá cổ phiếu ắt tăng. Còn với Tống Khải Minh mà nói, những chiếc xe hắn độ nếu được sản xuất hàng loạt, được thị trường công nhận thì không còn gì bằng.
Nhưng vấn đề là …
Thiệu Quang Kiệt chỉ muốn muốn cái xưởng, không muốn Tống Khải Minh.
Cái này rất khó.
Nếu Tống Khải Minh đủ ngu ngốc thì dễ.
Lâm Dục Thư đau đầu nhìn điều khoản thu mua không khác gì đưa ra để thương lượng với trẻ ba tuổi, trong lòng âm thầm tính toán xác suất Tống Khải Minh đột nhiên bị thiểu năng trí tuệ.
“Lâm quản lý.”
Sau cuộc họp, Thiệu Quang Kiệt gọi lại Lâm Dục Thư vốn đang chuẩn bị đi về, “Cậu thấy phương án này thế nào?”
“Phương án hiện tại, ” Lâm Dục Thư rất uyển chuyển nói, “có lẽ cần không ít thời gian mới thoả thuận được.”
Ngụ ý là, Tống Khải Minh chắc chắn sẽ không hài lòng.
“Tôi tin tưởng năng của cậu.” Thiệu Quang Kiệt cười, không còn nghiêm túc như vừa rồi, “Cuối tuần này rảnh không?”
Lâm Dục Thư âm thầm có dự cảm xấu. Chẳng ông sếp nào bỗng dưng để ý đời sống cá nhân của nhân viên cả. Mắt thấy ngày mai là ngày nghỉ mà lại hỏi câu này, e là sẽ chẳng còn cuối tuần gì nữa.
“Sếp Thiệu có sắp xếp gì sao?” Y hỏi.
“Cậu ngày mai theo tôi đi Singapore.” Thiệu Quang Kiệt nói như lẽ đương nhiên.
Lâm Dục Thư nghĩ kỹ, đi Singapore làm gì, lại còn chọn ngày này… trong lòng y lập tức có đáp án: “Đi xem giải đua F1 sao?”
“Đúng.” Thiệu Quang Kiệt nói, “Tiện thể đi gặp mấy anh em.”
Lâm Dục Thư không lập tức tỏ thái độ.
Y đương nhiên biết Thiệu Quang Kiệt dẫn y đi Singapore tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là để xem đua xe như vậy, nhưng tính chất công việc của y chính là phụng sự người nhà họ Thiệu, vậy nên từ chối cũng không tiện.
Huống hồ từ khi thầy sinh bệnh, Lâm Dục Thư đã gần như CEO lâm thời. Các sếp nhà họ Thiệu không có việc gì cũng thích tìm đến y, mà công việc của y cũng từ phân tích đầu tư biến thành cùng các sếp đi dự tiệc đấu giá từ thiện v.v.
Có điều, Lâm Dục Thư vẫn không muốn đi riêng với Thiệu Quang Kiệt cho lắm.
Y đang nghĩ cớ để từ chối thì Thiệu Quang Kiệt lại nói: “Không muốn đi ư? Vé của tôi là vé khán đài khu vực vạch xuất phát đó.”
... Được thôi.
Làm một thanh niên ghiền xe, Lâm Dục Thư chỉ đành mỉm cười đúng chuẩn nghề nghiệp, “Đương nhiên là đi rồi, sếp Thiệu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.