Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 18:




Bên tai vang lên tiếng búng tay tạch tạch, Lâm Dục Thư mới định thần lại.
Y thầm than một tiếng “Không xong!”, vội tập trung nhìn vào mặt hắn. Tống Khải Minh như cười như không nhìn y.
“Nhìn được không?” Hắn hỏi.
Đây đã không phải là lần đầu tiên y sơ sẩy trước mặt Tống Khải Minh, chẳng hiểu sao lại có cảm giác hố mãi thành quen… Y hất cằm lên, che giấu vẻ chột dạ: “Tôi tìm anh có việc.”
—— chỉ cần bản thân không xấu hổ, kẻ lúng túng sẽ là đối phương.
Có lẽ là không thấy y phản ứng như trong dự đoán, Tống Khải Minh lập tức có chút chán nản, xoay người nói: “Vào đi.”
Dép lê của nhà mình vẫn còn đặt ở cửa trước, Lâm Dục Thư đi vào chân, theo sau Tống Khải Minh: “Anh xem tin tức chưa?”
“Tin tức gì?” Tống Khải Minh tiếp tục đi về phía phòng ngủ.
“Thiệu Chấn Húc sắp ly hôn.” Lâm Dục Thư theo sát hắn, “Đừng nói là anh còn chưa biết.”
Tống Khải Minh đi vào phòng ngủ, không nhanh không chậm cầm lấy chiếc áo cộc ném ở cuối giường, tròng lên người: “Nghe nói chú hai còn có cả con riêng.”
Dáng người gây mất tập trung vừa bị che đi, Lâm Dục Thư cuối cùng không cần khống chế ánh mắt của mình nữa: “Anh biết đấy không phải cái cần nói.”
Tống Khải Minh không thể nào đoán không ra giá cổ phiếu sẽ giảm, nhưng hắn né tránh chủ đề này, chỉ mải hóng hớt chuyện nhà chú hai. Phản ứng này gián tiếp chứng minh suy đoán của Lâm Dục Thư là đúng – Tống Khải Minh quả nhiên sẽ không từ bi hỉ xả, chủ động giúp Vĩnh Tinh vượt qua cửa ải này.
“Cậu thực sự còn muốn đứng đó à??” Tống Khải Minh tùy tiện đút hai tay bên hông, nhìn y.
“Tôi còn chưa nói tới chuyện chính sự —— “
Còn chưa nói xong, Lâm Dục Thư đột nhiên trừng lớn hai mắt, vội vàng xoay người đi.
Bởi vì… Tống Khải Minh đột nhiên kéo khăn tắm trên hông ra.
“Ý tôi là, cậu còn định đứng đó xem tôi thay quần sao?”
Ốc Ốc tất nhiên nghe không hiểu, khẽ gặm gặm tay y chơi đùa.
Một lát sau, Tống Khải Minh từ trong phòng ngủ đi ra, nửa người dưới mặc một cái quần dài màu xám rộng rãi.
Hắn mở tủ lạnh lấy ra hai bình soda, đưa một bình cho y: “Nói đi, chuyện chính sự gì?”
“Vụ thu mua.” Lâm Dục Thư nhận lon nước, “Ngày mai có thể ký không?”
“Không thể.” Tống Khải Minh đuổi Ốc Ốc xuống khỏi sofa, ngồi xuống bên cạnh y.
Câu trả lời của hắn không có chút nào cho phép thương lượng. Lâm Dục Thư đoán hắn sẽ từ chối, lại không ngờ sẽ tuyệt tình như thế.
“Điều kiện.” Y nói.
“Còn chưa nghĩ ra.” Không gấp gáp như Lâm Dục Thư, Tống Khải Minh nhàn nhã thong dong đổi kênh trên TV, như thể đang nghĩ xem ngày mai ăn gì.
Lâm Dục Thư đành phải chủ động ra điều kiện: “Công ty con sẽ để anh toàn quyền phụ trách, Thiệu Quang Kiệt sẽ không nhúng tay.”
Tống Khải Minh vẫn không có phản ứng gì: “Rồi sao?”
TV nhảy sang kênh bóng đá, tiếng hò hét cổ vũ khiến phòng khách tức thì ồn ào. Lâm Dục Thư nhíu mày, nhẫn nại nói: “Những quyết định có liên quan tới S-power, anh cũng sẽ có một phiếu quyền phủ quyết.”
Tống Khải Minh tỏ ra có chút xíu hứng thú: “Nói cách khác, tôi có thể hoàn toàn làm chủ chuyện của S-power, đúng không?”
“Đúng.” Lâm Dục Thư bị tiếng TV làm cho đau đầu, liền lấy đi điều khiển từ tay Tống Khải Minh, ấn nút tắt tiếng, “Anh còn điều kiện gì không?”
Trong phòng khách nháy mắt yên tĩnh, nhưng Tống Khải Minh lại cướp lại điều khiển, một lần nữa mở tiếng lên: “5000 vạn đôla không được.”
“Vậy anh muốn bao nhiêu?”
“Hai trăm triệu.” Tống Khải Minh lười biếng nói, “Ngoài ra Vĩnh Tinh hàng năm chi 20% doanh thu cho tôi làm kinh phí nghiên cứu.”
“Cái gì?” Lâm Dục Thư cướp lại điều khiển TV, “Tống Khải Minh, đừng có quá đáng!”
“Cậu ngồi trong nhà tôi, giật điều khiển của tôi”, Tống Khải Minh buồn cười nắm cổ tay Lâm Dục Thư, “Rốt cuộc ai quá đáng?”
“Như vậy là anh nhân lúc cháy nhà đi hôi của, biết không?” Lâm Dục Thư dứt khoát ấn tắt TV, “Vĩnh Tinh bên này đã nhượng bộ hết cỡ rồi, anh đừng không biết tốt xấu.”
“Tôi không biết tốt xấu?” Tống Khải Minh nhướn mày, giơ bàn tay lên, “Tôi đếm đến ba, trả lại điều khiển cho tôi.”
Lâm Dục Thư không trả: “Ký hợp đồng thu mua cho tôi.”
“Cậu định đàm phán với tôi bằng thái độ này?” Tống Khải Minh dùng chút sức lực, nghiêng người qua muốn đoạt lại, “Tôi không ký thì cậu định làm…”
Lâm Dục Thư giấu điều khiển ra sau lưng, lúc đầu Tống Khải Minh cũng không chồm lên nhiều, nhưng lúc này Ốc Ốc không biết lên cơn gì, đột nhiên vọt lên sô pha rồi nhảy lên lưng hắn. Thế là hắn bị dúi cả người về phía Lâm Dục Thư, tình thế suýt thì hỏng mất.
Cũng may hắn phản ứng kịp, dùng tay chống lên tay vịn sofa mới tránh cho hai người khỏi đập trán vào nhau.
“Ốc Ốc!” Tống Khải Minh quát lớn một tiếng, con chó lớn đang hưng phấn bừng bừng lập tức chạy xịt khói về phía ban công.
Lâm Dục Thư dựa vào tay vịn ngồi dậy, cũng không muốn tiếp tục giương cung bạt kiếm. Y đưa điều khiển về phía Tống Khải Minh, nhận sai trước: “Giá thu mua có thể theo anh, kinh phí nghiên cứu với những cái khác thì từ từ, anh cứ ký hợp đồng trước đã.”
Tống Khải Minh miễn cưỡng co lại hai chân, một lần nữa mở ti vi: “Tôi đâu nói là sẽ không ký.”
“Ngày mai ký.” Lâm Dục Thư nói, “Anh kéo dài thêm ngày nào là tổn thất của Vĩnh Tinh lại tăng thêm ngày đó.”
“Ngày mai ký thì tôi được cái gì?” Lần này Tống Khải Minh chủ động tắt tiếng, nhìn y.
“Coi như anh giúp tôi một chuyện.” Lâm Dục Thư nói, “Tôi nợ anh một lần.”
Tống Khải Minh không nói tiếp, nhìn đăm đăm vào cái TV đã tắt tiếng, cũng không biết đang tính toán gì.
“Tống Khải Minh.” Lâm Dục Thư đợi mãi không thấy trả lời, nhịn không được thúc giục, “Mai tới công ty, chúng ta ký trước bản thương thảo hợp đồng.”
“Được.” Tống Khải Minh rốt cục nhả ra, nhưng trọng điểm của hắn lại không đặt trên hợp đồng, “Cậu nợ tôi một lần, vậy tôi muốn cậu làm gì cũng được sao?”
“Được.” Lâm Dục Thư căn bản không để ý quá nhiều, chỉ đành đồng ý trước, “Ngày mai mấy giờ anh tới?”
“Mai rồi nói.” Tống Khải Minh nhìn đồng hồ, tỏ vẻ không muốn bàn nữa, “Không về sao? Gần mười một giờ rồi.”
Chỉ còn cách cổng thiên đường một bước, Lâm Dục Thư không cam tâm trở về: “Ngày mai 10h được chứ?”
“Còn xem tâm trạng tôi thế nào đã.” Tống Khải Minh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống y, “Cậu không về là định qua đêm ở chỗ tôi đó à?”
“Anh chốt một lời chính xác đã.” Lâm Dục Thư đi theo.
“Đã nói là để xem tâm trạng tôi thế nào đã.” Tống Khải Minh hiển nhiên không muốn tiếp tục, hắn đi về phía phòng ngủ.
“Anh nói như vậy, ” Lâm Dục Thư ngoan cường đi theo, “Tôi trở về biết giải thích với sếp thế nào?”
Tống Khải Minh không nói tiếp, đi vào trong phòng ngủ, Lâm Dục Thư hai ba bước tiến lên, bắt lấy cổ tay hắn, “10h, OK?”
“Không OK.” Tống Khải Minh trở tay túm lấy y, đè y lên vách tường phòng ngủ, giọng nói có chút mất kiên nhẫn, “Cậu còn không chịu về thì đêm nay cũng đừng về.”
Lâm Dục Thư trong đầu toàn là công việc, mãi đến khi hơi thở của Tống Khải Minh phả vào tai mới ý thức được đi theo hắn vào phòng ngủ là có chút không ổn.
Y mím môi, nghênh tiếp ánh mắt hắn: “Mai tôi sẽ chờ anh tới.”
“Hừ.” Tống Khải Minh buông ra, bất đắc dĩ nói, “Đồ cuồng công việc.”
“Mai anh nhất định phải đến, nói rồi đó.”
“Còn nói thêm một câu nữa…” Tống Khải Minh lăn ra giường, “là tôi thật sự sẽ không để cho cậu đi đó.”
“Ngày mai gặp.” Nói xong Lâm Dục Thư nhanh chóng đánh bài chuồn.
Sáng ngày thứ hai, giá cổ phiếu quả nhiên bắt đầu sụt giảm.
Càng thêm khốn nạn là, đến 10h, Tống Khải Minh vẫn không xuất hiện.
Thiệu Quang Kiệt nôn nóng xoay bút, hỏi Lâm Dục Thư: “Cậu chắc chắn đã bàn bạc ổn thoả với nó rồi sao?”
“Anh ta đã đồng ý sẽ mau chóng ký hợp đồng.” Nhìn giá cổ phiếu rớt không ngừng, Lâm Dục Thư cũng nôn nóng, cầm điện thoại lên, “Để tôi đi gọi cho anh ta.”
Suốt nửa tiếng, Lâm Dục Thư gọi vô số cuộc mới được một lần bắt máy. Tống Khải Minh lười biếng nói: “Vừa mới dậy, sao đó?”
Lâm Dục Thư kiềm chế đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán: “Anh chừng nào thì tới?”
“Buổi chiều đi.”
Lâm Dục Thư khó có thể tin nổi mà nhìn điện thoại đã bị cúp. Y nghĩ thầm, lúc trước sao không phát hiện ra tên Tống Khải Minh này khó chơi như vậy chứ?
Thiệu Quang Kiệt quả nhiên nổi trận lôi đình: “Nó đang trêu đùa chúng ta đấy à?”
Lâm Dục Thư cũng không biết nên làm thế nào cho phải, “Chờ một chút vậy, hay sếp làm việc khác trước đi?”
“Cậu nói cho nó biết. Hôm nay mà không đến thì khỏi thu mua gì nữa.” Thiệu Quang Kiệt cau mày, giọng nói bất thiện, “Tôi vừa rồi đã xem giá cổ phiếu, đã ổn định lại rồi, nó thật sự tưởng rằng Vĩnh Tinh không có nó thì không được chắc?”
… Ổn định?
Lâm Dục Thư trong lòng lộp bộp… Y vội xem laptop. Cổ phiếu Vĩnh Tinh vừa bắt đầu phiên giao dịch đã giảm 8%, nhưng sau hơn một tiếng, hiện tại vậy mà đã dần dần ổn định lại.
Số người bán tháo ngày càng nhiều nhưng cùng lúc đó, lượng mua vào cũng rất lớn, nói cách khác, có người đang bắt đáy cổ phiếu của Vĩnh Tinh.
Trạng thái này cứ thế duy trì tới 3:00 chiều, cuối cùng giá cổ phiếu vẫn giảm 7%.
Tống Khải Minh rốt cục xuất hiện, lần này ngay cả luật sư cũng không buồn mang, tùy tiện hơn cả 2 lần trước.
“Kính phí nghiên cứu sẽ điều chỉnh hàng năm, chúng ta ký trước bản thương thảo, giá thu mua 180 triệu đôla, Khải Minh, cháu thấy sao?”
Vòng đàm phán chiều nay, Thiệu Chấn Đông và Thiệu Chấn Húc đích thân tham dự, Tống Khải Minh cũng hơi nhượng bộ, bản thân hắn tự xem như đã giảm giá thu mua cho Vĩnh Tinh tới 90% rồi.
Sau hơn một tháng bàn bạc, dù còn một số chi tiết chưa quyết định, nhưng ít ra trước tiên đã ký được bản thương thảo hợp đồng.
Trong lúc chờ hợp đồng in ra, điện thoại di động của Lâm Dục Thư đột nhiên rung lên.
Y tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện tin nhắn là do kẻ nào đó đang ngồi đối diện trên bàn đàm phán gửi tới.
Tống Khải Minh: Tối nay lên núi một chuyến không?
Lâm Dục Thư chưa reply, tắt màn hình điện thoại, tiếp tục chỉnh lý tài liệu.
Nhưng điện thoại lại liên tục rung rung mấy lần, ngay cả hai vị sếp cũng nhìn về phía này.
Lâm Dục Thư mở khoá máy, trong Wechat toàn là tin nhắn Tống Khải Minh gửi tới.
Tống Khải Minh: Cậu bơ tôi
Tống Khải Minh: Ốc Ốc thương tâm. jpg
Tống Khải Minh: Tôi hôm nay đến ký tá rồi đây, cậu còn chưa hài lòng?
Tống Khải Minh: Tối nay lên núi một chuyến đi
Tống Khải Minh: Không thì tôi không ký nữa
Lâm Dục Thư hít sâu một hơi, vẻ mặt vẫn không lộ ra cái gì khác thường, ngón tay bấm chữ lại súyt bấm nát cả màn hình:
Lâm Dục Thư: Tôi phải tăng ca!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.