Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 26:




Gần cuối năm, Lâm Dục Thư rất bận, cuối tuần cũng tăng ca.
Nhưng hôm nay có chút khác. Tống Khải Minh hẹn y tới trường đua độ xe. 10h y mới ngủ nướng dậy, rời giường.
Y ăn mặc tùy ý với áo khoác mỏng, quần ka-ki và ủng ngắn, khác hẳn bộ dạng tinh anh khi đi làm. Tống Khải Minh mặc một chiếc áo bomber rộng với quần ống thẳng, nhìn như tùy ý chọn bừa, nhưng nhìn kiểu tóc tỉ mỉ vuốt gọn mới biết “tùy ý” chỉ là giả vờ giả vịt.
Áo của lão Tống Khải Minh chắc là kiểu này
“Anh đổi nước hoa khác sao?” Trong lúc chờ thang máy, Lâm Dục Thư ngửi được mùi hương như có như không thoảng tới. Hôm nay không phải mùi trầm đen mà là một mùi xạ trắng thanh nhã, tinh xảo.
“Ừm.” Tống Khải Minh nói, đột nhiên chạm vào sau lưng y, sán lại gần cổ y mà nhẹ nhàng hít hà, “Cậu cũng xịt nước hoa sao?”
Lâm Dục Thư hơi nghiêng đầu né tránh hơi thở của hắn, “Cologne mà thôi.”
Một mùi cologne hết sức phổ thông, không có ý gì đặc biệt. Nhưng bình thường Lâm Dục Thư không xài nước hoa, vậy nên hôm nay có thể nổi hứng xịt thì cũng đã có vẻ đặc biệt.
“Dễ ngửi.” Tống Khải Minh cười cười, bỏ tay ra khỏi lưng y.
Một đỏ một xanh, hai chiếc xe độ hết sức bắt mắt song song phi trên đường, chỉ riêng tiếng động cơ đã đủ gây chú ý. Đã vậy, hai chiếc xe còn có tiết tấu giống nhau.
Tại trường đua Long Mã ở vùng ngoại ô.
“Anh Lâm, hôm nay tới chơi sao?” Có người quen chào hỏi Lâm Dục Thư, “Sao lại đi cùng lão đại vậy?”
“Lão đại” tất nhiên là chỉ Tống Khải Minh.
Lâm Dục Thư hôm nay tâm trạng không tệ, hùa theo: “Lão đại giúp tôi độ xe.”
“Móa, chỉ biết ước!”
“Lão đại” từ trên chiếc GTR bước xuống, dường như tâm trạng cũng không tệ, buồn cười hỏi Lâm Dục Thư: “Sao cậu cũng lại gọi tôi như thế?”
“Chẳng lẽ không phải nên gọi vậy sao?” y hất cằm về phía chiếc Civic, “Mau tới giúp tôi thử xe.”
Lâm Dục Thư ngồi vào ghế phó lái. Bọn họ chạy thử vài vòng, mặc dù y đã quen với chiếc Civic này, nhưng Tống Khải Minh càng lái càng nhíu mày.
“Mã lực chỉ có 200, tình trạng động cơ không tốt lắm.”
Lâm Dục Thư đứng bên cạnh, một tay chống lên bàn, một tay vịn lên chiếc ghế Tống Khải Minh đang ngồi, hỏi: “Đổi được không?”
“Có thể đổi thành 500 mã lực, tăng áp, tăng cường động cơ.” Tống Khải Minh nói, “Nhưng cần nới rộng thể tích, cậu có chấp nhận không?”
Mở rộng thể tích cần phải phá bỏ thân xe, nếu là người khác đề xuất, y chưa chắc đồng ý, nhưng nếu là Tống Khải Minh…
Y đương nhiên phó thác vô điều kiện.
“Được.” Lâm Dục Thư nói.
“Vậy hôm nay giải quyết trước bộ chuyển hướng, cái khác phải chờ linh kiện về.”
Sau khi cho nâng chiếc Civic lên, hắn cởi áo khoác bomber, đeo găng tay vải màu trắng, cầm dụng cụ bắt đầu tháo lốp xe.
Lâm Dục Thư lúc này mới phát hiện hắn mặc áo màu trắng ở bên trong. Xương quai xanh và đường cong bắp tay phô bày ra hết, vô cùng hút mắt.
Mỗi lần hắn vặn cờ lê, cơ bắp căng lên rồi thả lỏng. Chẳng bao lâu sau chiếc áo trắng đã bám kha khá bụi và dầu máy, có lẽ hắn không để ý. Trên cổ hắn cũng dính vài vết bẩn, hòa vào những giọt mồ hôi vừa rịn ra.
Thật bẩn…
Nhưng thật gợi cảm.
Lâm Dục Thư căn bản không thể rời mắt. Trước kia giấc mộng của hắn là được Tống Khải Minh độ xe giúp mình. Nhưng y chưa từng nghĩ tới, bộ dáng của hắn khi sửa xe sẽ hương diễm như vậy.
Không sai, quả là hương diễm.
Nhìn mà máu của y sôi lên.
Tống Khải Minh ném chiếc lốp mới thay sang một bên, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, kỳ quái hỏi Lâm Dục Thư: “Cậu nóng à?”
“Có chút.” Lâm Dục Thư vội vàng quay mặt đi, đưa tay quạt gió, “Đưa chìa khóa đây, tôi đi tạm một vòng.”
Không thể ở lại chỗ này. Lâm Dục Thư sợ sẽ bị ánh mắt tham lam của chính mình bán đứng.
“Được.” Tống Khải Minh dùng răng lột găng tay, tìm kiếm trong túi quần rồi móc ra một cái chìa khóa xe, ném cho y.
Lâm Dục Thư lái chiếc GTR phóng đi như đang chạy trốn, trong lòng như có một ngọn lửa không tên đang bùng cháy, chỉ có thể đạp ga mà ph.át tiết. Thế là… Y lại lập kỷ lục trên trường đua Long Mã.
Tống Khải Minh sửa xong, Lâm Dục Thư vừa lái thử đã cảm thấy không tầm thường. Cả cỗ xe như linh động hẳn lên, cảm giác chuyển hướng nhạy bén tới mức y có chút không quen.
“Hài lòng chưa?”
“Hài lòng.” Giọng nói của Lâm Dục Thư bình tĩnh gấp 10 lần so với tâm trạng thực sự của y, “Lão đại quả nhiên không hổ danh là lão đại.”
“Hài lòng thì tốt.” Nghe y tán thưởng, Tống Khải Minh cười khẽ, “Bây giờ đi về sao?”
“Được.” Lâm Dục Thư lái về bên cạnh chiếc GTR cho Tống Khải Minh xuống xe.
Hắn đột nhiên quay đầu nói: “Đi theo tôi, tôi mang cậu tới một chỗ.”
Vùng ngoại ô về đêm cực kỳ yên tĩnh, trên đường không có nhiều xe ô tô, đi qua đa số là xe tải lớn. Lâm Dục Thư thong thả đi theo Tống Khải Minh, lái qua quốc lộ, lái qua đường quê, xuyên qua khu công nghiệp vắng vẻ, cuối cùng đến một vùng hoang vắng.
Chiếc GTR cuối cùng đỗ bên cạnh một bãi cỏ mọc um tùm, không có đèn đường, chỉ có ánh sáng hắt lại từ đèn pha của hai chiếc ô tô.
“Tới đây làm gì?”
Dưới chân hai người là một vùng đất trũng đầy nước đọng, giống như một tấm gương phản chiếu ánh trăng, xung quanh tiếng dế kêu ran ran, lộ ra vẻ u tĩnh của nơi này.
“Cậu biết chỗ này không?” Tống Khải Minh hỏi.
“Bất động sản của Vĩnh Tinh.”
Lúc đầu Lâm Dục Thư còn không rõ Tống Khải Minh vì sao phải đưa y “tới một nơi”, còn tưởng là một đoạn đường phù hợp để dẫm ga, nhưng hiện tại xem ra đến đây hoàn toàn là vì Công việc.
“Tôi muốn mảnh đất này.” Tống Khải Minh đi thẳng vào vấn đề.
“Anh muốn?” Lâm Dục Thư nhíu mày, thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh y lại cảm thấy hợp lý — còn có cái gì mà Tống Khải Minh không dám muốn?
“Anh biết mảnh đất này phức tạp tới mức nào không?” Y hỏi.
“Biết.” Tống Khải Minh nói, “Cho nên mới cần cậu giúp tôi.”
Tập đoàn Vĩnh Tinh lúc đầu không kinh doanh bất động sản, chỉ sau khi Thiệu Hòa Húc cưới Phương Lan, nhờ thế mạnh của công ty thông gia nên mới hình thành nên công ty bất động sản của Vĩnh Tinh.
Trong những năm đầu, bất động sản Vĩnh Tinh phát triển nhanh chóng, phát triển nhiều dự án nhà ở và thương mại, kéo theo cả rạp chiếu phim, vậy nên Thiệu Hòa Húc bắt đầu dấn thân vào ngành giải trí, thành lập Vĩnh Tinh Entertainment và các công ty con khác.
Mấy năm gần đây, quy định thắt chặt khiến ngành bất động sản khó khăn, đất của Vĩnh Tinh không tài nào đạt được tiêu chuẩn đề ra nên không thể xây dựng. Thế là Thiệu Hòa Húc thế chấp những khu đất trống để lấy tiền đầu tư tiền vào ngành công nghiệp giải trí. Lúc đầu Phương Lan không có ý kiến, nhưng từ khi phát hiện Thiệu Hòa Húc có con riêng —— lại còn là diễn viên, bà ta liền không còn rộng lượng đến vậy, đòi lấy những miếng đất này về để công ty bất động sản Phương Thiên nhà bà ta khai phát.
Cổ đông vừa và nhỏ không có ý kiến gì, cuối cùng người tổn thất sẽ chỉ là Thiệu Hòa Húc. Ông ta là bên có lỗi trước nên không có ý tranh giành với Phương Lan. Sau khi thủ tục ly hôn giữa hai người hoàn tất, mảnh đất sẽ rơi vào tay Bất Động Sản Phương Thiên.
“Muốn mảnh đất này làm gì?” Lâm Dục Thư hỏi.
“Xây dựng đường đua.” Tống Khải Minh nói rất nhanh, trong giọng hắn không che giấu sự hưng phấn, “Ở Trung Quốc hầu như không có cuộc đua cấp quốc tế nào. Hãy nghĩ đến Le-Man, New Berger Forest, nếu đường đua của Vĩnh Tinh có thể tổ chức ở đẳng cấp đó, tiếng tăm sẽ lan khắp toàn thế giới.”
Lâm Dục Thư lại một lần nữa kinh ngạc trước tham vọng của Tống Khải Minh.
Tư duy của Thiệu Quang Kiệt chỉ giới hạn trong kinh doanh, có lẽ nếu ứng dụng ở một ngành khác thì sẽ hiệu quả. Nhưng Tống Khải Minh lại hoàn toàn nhìn từ góc độ ngành công nghiệp ô tô, liền đưa ra nhận định hoàn toàn khác.
“Anh,” Lâm Dục Thư dừng lại, cố gắng tiêu hóa đề nghị của Tống Khải Minh, “Chắc chắn có thể tổ chức loại sự kiện này sao?”
“Tôi có mạng lưới của riêng mình,” Tống Khải Minh nói, “Miễn là có thể xây dựng đường đua, tôi có thể tổ chức giải đua.”
Lâm Dục Thư không có gì để nghi ngờ về mạng lưới các mối quan hệ của hắn. Rốt cuộc, không phải ai cũng có thể vay hàng tỷ đô la một cách nhẹ nhàng nhanh gọn như vậy.
Nhưng ——
Thật sự không dễ dàng để lấy được đất.
Phương Lan muốn những vùng đất hoang vu này là vì ân oán cá nhân với Thiệu Hòa Húc, Lâm Dục Thư làm sao can thiệp? Y không có tư cách nhảy vào.
Còn nữa, Lâm Dục Thư bình thường cũng không tiếp xúc gì với Phương Lan, khả năng thuyết phục được bà ta gần như bằng không.
“Vậy cậu sẽ giúp tôi chứ?” Tống Khải Minh hỏi.
Lâm Dục Thư cau mày, “Không phải là giúp hay không, mà là có thể giúp hay không.”
Phải thừa nhận rằng từ quan điểm đầu tư, ý tưởng của Tống Khải Minh thực sự có thể mang lại lợi nhuận cao. Nhưng để hiện thực hóa cũng rất khó.
“Chúng ta có thể cùng nghĩ biện pháp.” Tống Khải Minh lại nói.
… Vậy thì cũng rất khó. Lâm Dục Thư nghĩ thầm.
Nếu chuyện này không liên quan đến việc ly hôn thì có lẽ có thể thuyết phục Phương Lan bằng lợi ích. Nhưng Phương Lan thà rằng để giá cổ phiếu sụt giảm cũng đòi ly hôn bằng được, đủ thấy bà ta căn bản không cần suy xét lợi ích.
Tống Khải Minh yên lặng nhìn Lâm Dục Thư, lẳng lặng chờ y ra quyết định. Lâm Dục Thư thực sự không thể hứa, liền tạm thời đổi chủ đề.
“Không soi gương à?” Y lấy khăn tay từ trong áo khoác ra, chùi lên cổ Tống Khải Minh, “Anh dính đầy dầu máy kìa, sao không lau đi?”
Khăn tay quệt tới quệt lui mấy lần, lau đi những vết bẩn.
Trong lúc đó Tống Khải Minh cứ yên lặng nhìn Lâm Dục Thư như vậy. Ánh đèn từ phía sau hắt tới, khiến cho cặp mắt của hắn ẩn trong bóng tối, nhìn không ra là cảm xúc gì.
“Hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi sửa xe.” Lâm Dục Thư nói sang chủ đề dễ chịu hơn, đang định rút tay lại thì Tống Khải Minh lại đột nhiên giữ lấy mu bàn tay y.
“Còn chưa độ xong.” Tống Khải Minh rũ mắt, nhìn lướt qua chiếc khăn đang đặt trên ngực y, “Ở Singapore cậu cũng dùng cái khăn này.”
“Ừ.” Lâm Dục Thư xoay cổ tay, lại không giãy ra được.
“Dầu máy không dễ giặt.” Tống Khải Minh giữ lấy khăn của y, bỏ vào túi áo khoác, “Để tôi giặt rồi trả lại cậu sau.”
Đột nhiên không còn chiếc khăn ngăn ở giữa, chỉ còn hai bàn tay nắm chặt. Không biết vì sao, bóng dáng Tống Khải Minh lúc sửa xe đột nhiên hiện lên trong đầu Lâm Dục Thư, lỗ tai y liền có chút nóng lên.
“Cậu không trả lời câu hỏi của tôi,” Tống Khải Minh nhìn y, “Tôi liền xem như cậu đồng ý.”
Aiz.
Lâm Dục Thư thầm thở dài sườn sượt. Y quả thật đã quá coi thường Tống Khải Minh.
Giúp y một phen rồi mới nhờ vả, đủ khiến y khó từ chối, đã vậy lúc độ xe còn độ tới mức gợi cảm như vậy, liền càng khiến y khó từ chối.
Lâm Dục Thư mất tự nhiên rút tay về, cam chịu nói: “Để tôi thử xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.