Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 37:




“Một thỏi vàng, hai thỏi vàng, ba thỏi vàng…”
“Mười bốn thỏi vàng, mười lăm thỏi vàng, mười sáu thỏi vàng…”
“… Vừa đếm đến bao nhiêu rồi?”
Trong két chỉ có hai mươi chín thỏi vàng, Lâm Dục Thư hốt hoảng đêm cả đêm vẫn chưa xong.
Dường như không cam tâm lúc nãy cãi vã chưa phát huy hết công lực, giờ y hồi tưởng lại, quả thực càng nghĩ càng ức chế.
Y nói cảm ơn, hắn trả lời một câu không có gì, chẳng phải đây mới là lẽ thường tình trong văn hóa Trung Quốc sao? Thế quái nào y vừa cảm ơn, Tống Khải Minh liền đàng hoàng đòi quà tạ lễ?
Mấu chốt là lúc ấy y còn chưa kịp phản ứng, còn cảm thấy tạ lễ là đương nhiên, có đi có lại mới công bằng, không phải sao?
Ngay cả khi đầu tư thua lỗ y cũng chưa từng ảo não như thế. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Dục Thư chưa từng bị hố thế này.
Sáng hôm sau đi làm, dù vẻ ngoài của y không hề có dấu vết của một đêm thức trắng, nhưng khi cô lễ tân chào hỏi, y lại không hề có phản ứng, mặt mũi lạnh lùng đi qua.
“Trờ, các cô nhìn thấy phản ứng của quản lý Lâm chưa?”
Cô lễ tân nhỏ giọng xì xầm.
“Chẳng lẽ là đầu tư thua lỗ rồi?”
“Chắc chắn là nghiêm trọng hơn thế, xưa nay làm gì có lúc nào anh ấy nghiêm túc như vậy chứ?”
“Tôi thề là sắp có chuyện lớn cho mà xem!”
“Mau bán cổ phiếu đi. Chắc lại sắp sụt giá rồi đấy!”
Lâm Dục Thư ngồi trong phòng làm việc hoàn toàn không thấy cơn xôn xao trong forum kinh tế – bởi vì y lúc này không vui. Mãi tới khi xuất phát đi resort trên núi, y vẫn chưa nghĩ ra cớ gì để từ chối Thiệu Chấn Bang.
Nếu không cứ đổ hết lên đầu ông anh? Chỉ cần nói trong nhà không đồng ý?
Nhưng như vậy, Thiệu Chấn Bang có lẽ sẽ nói vẫn có thể thương lượng, rồi đưa Thiệu Trân Nhuế đến nhà họ Lâm. Đến lúc đó, y liền không còn đường lui nào, bởi vì từ chối chẳng khác nào chê bai Thiệu Trân Nhuế.
Mà theo logic này, dù Lâm Dục Thư lấy cớ dạng gì thì cũng chỉ cần Thiệu Chấn Bang một mực nhượng bộ, cuối cùng kết quả đều như nhau, y đều sẽ bị đẩy đến giới hạn, sau đó phải từ chối thẳng mặt.
Cho nên, vẫn không thể kiếm cớ từ phía bên mình. Phải có vấn đề từ phía người khác mới được.
Khi y đi vào sân, dì quét dọn nói ông cụ đang chờ ở thư phòng. Sửa sang suy nghĩ, y tiến vào lầu hai. Y đang định nói trước một vài câu về tiến độ sản xuất phim thì Thiệu Chấn Bang đi thẳng vào vấn đề: “Cháu tính thế nào?”
Giọng điệu của ông cụ không còn thong dong như hôm thứ bảy, mà thoáng có vẻ lo nghĩ. Lâm Dục Thư cũng không biết vì sao.
“Cháu cảm thấy,” Lâm Dục Thư chậm rãi nói, “Chuyện này cần suy nghĩ thật kỹ.”
—— cháu tính thế nào?
—— cháu cảm thấy chuyện này cần suy nghĩ thật kỹ.
Nếu như Tống Khải Minh là bậc thầy lươn lẹo thì Lâm Dục Thư cũng không kém bao nhiêu, hẳn phải tự phong là “bậc thầy văn vở”.
“Cháu không muốn làm thông gia.” Thiệu Chấn Bang thở dài một hơi, hai tay đặt lên hai bên tựa của xe lăn. Lâm Dục Thư lập tức tiến đến giúp ông đẩy xe lăn.
“Chẳng qua là cháu thấy chuyện này không đơn giản như vậy.” Lâm Dục Thư giải thích, “Thiệu tiểu thư và cháu có muốn hay không chỉ là thứ yếu. Chủ yếu là phải xem mọi người nhà họ Thiệu có ý kiến gì.”
Hai người tới trước cửa sổ sát đất. Bầu trời u ám, thảm thực vật bị gió núi mãnh liệt thổi cho tiêu điều, nhưng vẫn đang ra sức chống chọi.
“Đã có ai tìm cháu để bàn chuyện này rồi sao?”
“Tổng giám đốc Thiệu ạ.” Lâm Dục Thư lập tức đẩy Thiệu Quang Kiệt ra đỡ đòn. Thay vì hắt nồi nước bẩn này lên đầu anh trai mình, sao không hắt thẳng lên đầu cháu ruột của Thiệu Chấn Bang chứ?
Dù sao với cương vị hiện giờ của y, nếu làm con rể Thiệu Chấn Húc, bên Thiệu Hòa Đông sao có thể chịu đứng nhìn? Thiệu Chấn Bang chỉ nghĩ tới tương lai của tập đoàn, mà xem nhẹ những tính toán đấu đá trong nội bộ con cháu, Lâm Dục Thư muốn đánh vào điểm này.
Nếu y thật làm rể nhà họ Thiệu, vậy thì tác động cũng không kém gì việc Tống Khải Minh tranh gia sản. Chuyện này sẽ chỉ khiến nội bộ lục đục thêm. Thiệu Chấn Bang vô cùng đặt nặng sự hòa thuận trong gia đình.
“Tổng giám đốc Thiệu rất phản đối việc liên hôn.” Lâm Dục Thư còn chưa chờ hắn nói xong, Thiệu Chấn Bang đã ngắt lời.
“Ông biết rồi. Nó có tới tìm ông.”
Lâm Dục Thư thoáng kinh ngạc.
“Đúng, không chỉ nó, còn vợ chồng Chấn Đông, Nhuế Nhuế, Khải Minh đều đến tìm ông.” Thiệu Chấn Bang có chút bất đắc dĩ nói, “Tất cả đều phản đối.”
Lâm Dục Thư càng thêm kinh ngạc: “Sếp Tống cũng tới tìm ông ạ?”
“Sáng sớm hôm nay đã đến.” Thiệu Chấn Bang nói, “Không biết nó mù dở thế nào mà can thiệp vào đây, chuyện này thì liên quan gì tới nó chứ?”
Việc tranh giành tài sản thực tế chỉ xoay quanh Thiệu Chấn Đông và Thiệu Chấn Húc, quả thực không liên quan gì tới Tống Khải Minh. Y đang muốn hỏi Tống Khải Minh đã nói gì, nhưng hỏi vậy sẽ có vẻ rất kỳ quái, y liền thuận theo mà nói: “Nhiều người phản đối như vậy, cháu cũng rất áp lực.”
Thiệu Chấn Bang trầm mặc, xem ra cũng biết chuyện này khó thành. Lâm Dục Thư đột nhiên hiểu vì sao vừa rồi lúc Thiệu Chấn Bang hỏi y lại có vẻ lo nghĩ như thế. Hơn phân nửa là y phải có câu trả lời đồng ý chắc chắn thì ông cụ mới có thể cật lực phản bác người nhà.
Nhưng Lâm Dục Thư và Thiệu Trân Nhuế cũng không thích, một mình ông già chẳng còn được lưu được mấy hơi mấy sức thế này thì có thể làm được gì đây?
Ngoài cửa sổ, thảm thực vật lay lắt trong gió, nhìn qua có chút ủ dột.
Lâm Dục Thư bỗng nhiên ý thức được, có lẽ kẻ đang thực sự phải đối mặt với nan đề không phải là y mà là Thiệu Chấn Bang.
“Bọn họ không chịu từ bỏ lợi ích trước mắt.” Thiệu Chấn Bang thu lại tầm mắt, nghiêng cằm nói với Lâm Dục Thư đang đứng sau lưng, “Cháu biết vì sao ông muốn cháu làm rể khôn?”
Lúc này mà Lâm Dục Thư còn muốn giả bộ hồ đồ thì liền có chút không thích hợp. Y đáp: “Tàu điện Tấn Tiệp.”
“Quang Kiệt và bố mẹ nó đều biết, nhưng bọn nó luôn có đủ loại lý do để phản bác.” Thiệu Chấn Bang thở dài, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, “Suy cho cùng, bọn họ căn bản không quan tâm đến tương lai của tập đoàn, chỉ để ý đến lợi ích trước mắt mình.”
Lâm Dục Thư không tiện đánh giá, chỉ có thể yên lặng nghe.
“Khải Minh thì ngược lại. Nó tán thành ý của tôi, nhưng nó cho rằng hiện tại trọng tâm của công ty là S-power, nếu có thêm Tấn Tiệp thì S-power không thể phát huy được gì, bất lợi cho sự phát triển của công ty.”
Xem ra Tống Khải Minh thật đúng là tìm một lý do đường hoàng, Lâm Dục Thư nghĩ thầm.
“Tầm nhìn của nó vẫn còn quá nông cạn.” Thiệu Chấn Bang thở dài, “Khả năng vẫn là vì ích lợi của mình thôi, dù sao S-power là bộ phận nó phụ trách.”
Tống Khải Minh bị Thiệu Chấn Bang nói là “tầm nhìn nông cạn”.
Nếu đang tranh tài sản mà bị đánh giá như vậy thì tuyệt đối là tối kỵ, bởi vì Thiệu Chấn Bang cảm thấy Tống Khải Minh không có năng lực, từ đó sẽ giảm bớt tỷ lệ tài sản chia cho hắn.
Mà Tống Khải Minh hẳn cũng biết, hắn dùng một lý lẽ “thiển cận” như thế để ngăn cản chuyện này sẽ khiến Thiệu Chấn Bang sinh ra đánh giá thấp về hắn, nhưng Tống Khải Minh vẫn cứ chọn như vậy.
Bởi vì không muốn Lâm Dục Thư cùng người khác kết hôn.
Suy nghĩ của y nhất thời hỗn loạn.
Nghĩ tới nụ hôn sâu tối qua, lại nghĩ tới “dấu hiệu” mà hắn nói tới lúc hai xem phim của Vũ Tu.
Trước đó, không phải y chưa từng cảm thấy bản thân mình và Tống Khải Minh quan hệ quá gần gũi, nhưng y chưa từng nghĩ theo hướng mập mờ.
Một là không có thói quen này, hai là y cũng không nhạy cảm như vậy.
Nhưng bây giờ Tống Khải Minh vì ngăn cản liên hôn mà không tiếc tổn hại ích lợi của chính mình, Lâm Dục Thư liền không thể không nghĩ nhiều. (*)
“Không biết Vĩnh Tinh còn có thể đi bao xa.” Lời Thiệu Chấn Bang kéo về suy nghĩ của y, “Nếu như ông còn có thể sống thêm mấy năm thì…”
Trong giọng nói tràn đầy không cam lòng và tiếc nuối, Lâm Dục Thư cũng không nhịn được có chút tiếc hận. Thiệu Chấn Bang mấy chục năm bôn ba dốc sức xây dựng một phen giang sơn, con cái lại không biết trân quý. Vào những ngày cuối đời mình, dù vẫn còn muốn có một lần kiến thiết, nhưng ông cụ vẫn chỉ có thể từ bỏ… Thực sự có chút đáng buồn.
Trên đường lái xe trở về nội thành, nhìn những biển quảng cáo to to nhỏ nhỏ dọc đường, y phát hiện một sự thay đổi rõ ràng. Từ sau khi trở thành ảnh đế, Vũ Tu tựa như trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người chỉ sau một đêm. Mở điện thoại là thấy tin tức của cậu ta, đóng điện thoại là thấy biển quảng cáo của cậu tal. Trên biển cửa hàng, trên xe buýt, hình ảnh cậu ta xuất hiện khắp mọi nơi. Ngay cả cao ốc bên cạnh Vĩnh Tinh cũng có hình cậu ta trên tấm biển quảng cáo điện tử bắt mắt nhất. Quả thật là “bạo hồng”. (bạo hồng = vô cùng nổi tiếng)
Trở lại trong văn phòng, y nhìn lướt qua những biển quảng cáo bên ngoài, vừa vặn nghĩ đến vụ ly hôn… Phương Lan cũng đúng lúc này gọi điện tới.
“Tổng giám đốc Phương?”
“Nghe nói cậu từ chối kết hôn cùng Nhuế Nhuế.” Phương Lan bình thản nói, Lâm Dục Thư cũng đoán không ra bà ta gọi tới làm gì.
“Tôi không từ chối,” Lâm Dục Thư cân nhắc kỹ, lựa lời đáp, “Chỉ là tạm thời gác lại.”
“Lần trước cậu tới tìm tôi, nói Thiệu Chấn Húc muốn mấy miếng đất kia.”
Phương Lan đổi chủ đề xoành xoạch, Lâm Dục Thư lập tức ý thức được chuyện liên hôn chỉ là lời xã giao mào đầu, còn đây mới là mục đích chính của Phương Lan.
“Phải,” y nói, “Sao vậy?”
“Cho hắn cũng được thôi. Nhưng tôi có một điều kiện.”
Trên trời quả nhiên sẽ không tự dưng rớt xuống một cái bánh. Lâm Dục Thư nghĩ, chẳng lẽ có liên quan gì tới chuyện liên hôn?
“Xin bà cứ nói.”
“Hắn phong sát Vũ Tu.” Phương Lan lạnh lùng nói, “Tôi không muốn nhìn thấy mặt người này tại bất kỳ nơi công cộng nào nữa, cũng không muốn đời này còn phải nghe thấy tên cậu ta.”
“Chuyện này…”, Lâm Dục Thư có chút khó xử, “Chỉ sợ không dễ làm…”
“Khi nào hắn suy nghĩ thông suốt rồi có thể đến tìm tôi.” Ném lại câu này, Phương Lan trực tiếp cúp máy.
Lâm Dục Thư quả thực bất đắc dĩ, điều kiện như vậy làm sao mà suy xét? Y cũng không dám mở lời với Thiệu Chấn Húc.
Xem ra lúc trước y phân tích phải không sai, Phương Lan căn bản không quan tâm đến lợi ích, chỉ muốn hả giận. Nhưng bây giờ Vũ Tu là ảnh đế, khiến bà ta càng thêm sôi máu. Tự mình gọi điện thoại tới thay vì thông qua luật sự, điều này đã đủ nói rõ bà ta tự biết yêu cầu thế này rất thiếu lý trí – đổi vài mảnh đất để đi phong sát một ảnh đế. Hiển nhiên bà ta đã khó chịu tới cực hạn.
Lâm Dục Thư nhìn poster có hình ảnh Vũ Tu nhan nhản ngoài cửa sổ, nghĩ thầm phải làm sao mới ổn đây? Lúc này, điện thoại đột nhiên bắt đầu rung, Tống Khải Minh gọi tới.
“Ông ngoại của tôi nói thế nào?”
“Không có gì.”
Lâm Dục Thư đang mải cân nhắc chuyện Vũ Tu, Tống Khải Minh lại nói: “Vậy tốt rồi, ban đêm đi xem phim mới của Vũ Tu đi.”
“Không phải thứ sáu mới khởi chiếu phim đó sao?”
“Tôi sai người xử lý rồi, đêm nay có thể xem trước.” Tống Khải Minh nói.
… Sai người?
Loại chuyện này cũng không dễ dàng như vậy. Có lẽ phải quen biết tới cả nhà sản xuất phim mới may ra xem được trước lịch công chiếu… Chẳng lẽ Tống Khải Minh tự mình đi tìm Thiệu Chấn Húc?
Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm.
“Bây giờ sao?” Tống Khải Minh thoáng kinh ngạc, “Còn nửa giờ nữa mới tan tầm.”
“Ừm, trốn việc.”
Thường ngày tan tầm, Tống Khải Minh sẽ xuống trước, trong lúc chờ thang máy sẽ nhắn cho y. Hôm nay hai người đồng thời từ văn phòng đi ra, bỗng dưng đụng mặt ngay tại cửa thang máy. Tống Khải Minh nhìn lướt qua cô lễ tân sau lưng, nhíu mày nhìn y, dùng ánh mắt hỏi: Cùng lúc trốn việc không sợ kiêng kị sao?
Lâm Dục Thư chỉ làm như không thấy, thản nhiên nhìn số tầng trên biển điện tử thang máy. Trên đường xuống lầu, trong thang máy ra ra vào vào không ít người, từ đầu đến cuối y không mở miệng.
Xuống tới tầng hầm, trong thang máy chỉ còn lại hai người, Lâm Dục Thư mới nhìn Tống Khải Minh, nhàn nhạt hỏi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.