Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 7:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ra khỏi phòng họp, Lâm Dục Thư đến thẳng phòng trà. Nơi này có view biển xanh vô tận, thích hợp để thư giãn, cũng thích hợp để suy nghĩ.
Vốn trong phòng trà còn có hai người đang tán gẫu, nhưng thấy Lâm Dục Thư tới, họ đều tự giác rời khỏi nơi này.
Lâm Dục Thư đi tới bên cạnh máy pha cà phê, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói của Thiệu Quang Kiệt: “Cậu cảm thấy Tống Khải Minh muốn bán tới mức nào? ”
Đến phòng trà để thư giãn một lát, ai ngờ còn bị sếp đi theo.
“Có lẽ không phải là rất muốn.” Lâm Dục Thư bưng ly cà phê, xoay người lại, “Anh ta chắc chắn không cần thương vụ này nhiều như chúng ta. ”
Dù việc mua lại có thất bại, nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến Tống Khải Minh. Hắn chỉ mất một cơ hội để đưa S-Power ra trước mắt công chúng, còn nếu Vĩnh Tinh không thể hoàn thành việc thu mua, vậy ảnh hưởng lên giá cổ phiếu sẽ rất lớn.
Thị trường chứng khoán xưa nay chỉ chú ý đến hai chữ “niềm tin”, Vĩnh Tinh sẽ không chịu nổi thêm một lần trọng thương nữa.
“Nhưng tôi vốn tưởng cậu ta rất muốn thương vụ này.” Thiệu Quang Kiệt đi đến bên cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn Lâm Dục Thư, “Lúc trước trao đổi qua điện thoại, tôi cảm thấy cậu ta rất muốn được Vĩnh Tinh thu mua. ”
Lâm Dục Thư bưng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, trong lòng thầm nghĩ: Đó chỉ là tự anh cảm thấy thế…
Nhưng Lâm Dục Thư đột nhiên hiểu được vì sao lúc đầu Thiệu Quang Kiệt lại đưa ra những yêu sách hà khắc như vậy, thì ra hắn cảm thấy Tống Khải Minh mới là bên “vã”.
“Cậu ngẫm mà xem, “Thiệu Quang Kiệt đút hai tay vào túi quần âu, quay đầu nhìn bờ biển xa xa, “Vì sao S-Power của cậu ta chỉ cải tiến xe của Vĩnh Tinh? Chẳng lẽ không phải là muốn đấu với tôi à? Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác. ”
Điểm này thì Lâm Dục Thư đồng ý.
Với sự hiểu biết nông cạn của hắn về Tống Khải Minh, chắc hẳn hắn là một người thích cạnh tranh và rất hiếu thắng, bằng không đã không có được thành tích chói mắt như vậy ở độ tuổi trẻ thế này.
“Hiện tại Vĩnh Tinh rốt cục cũng công nhận cậu ta.” Thiệu Quang Kiệt thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Lâm Dục Thư, “Sao cậu ta không nắm lấy cơ hội này? ”
Một xưởng độ xe nhỏ muốn thương mại hóa, có hai con đường: một là thiết lập thương hiệu riêng của họ, hai là bước lên vai các công ty xe hơi khổng lồ.
Tống Khải Minh ngay từ đầu đã không nghĩ tới việc sáng lập thương hiệu riêng, mà lại để mắt tới Vĩnh Tinh, như vậy xem ra, phân tích của Thiệu Quang Kiệt tựa hồ cũng có lý phần nào.
Ngày hôm sau là cuối tuần, khi Lâm Dục Thư ở nhà xem tin tức tài chính, càng khẳng định quan điểm của Thiệu Quang Kiệt.
Các báo tài chính lớn đều đang suy đoán về lần thu mua này, còn nói Vĩnh Tinh đưa ra giá thu mua khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Nhân viên bên Vĩnh Tinh không đời nào tiết lộ kiểu tin tức này cho truyền thông, người mua chuộc cánh báo chí theo hướng này chắc chắn chỉ có thể là Tống Khải Minh.
Hắn làm như vậy, đơn giản là để ép Vĩnh Tinh nâng cao giá thu mua.
“Xem ra anh cũng không ngốc như vậy nhỉ.” Lâm Dục Thư kéo chuột, lẩm bẩm.
Vậy còn cần y nhắc nhở Tống Khải Minh nữa không đây?
Ngay khi Lâm Dục Thư đang rối rắm, đột nhiên ngoài hành lang vang lên tiếng đóng cửa và tiếng chó sủa.
Có vẻ như hàng xóm mới đã chuyển đến đây.
Lâm Dục Thư đứng dậy đi vào tủ rượu, lấy ra chai rượu đã chọn, nhưng khi y mở cửa ra, lại thấy thang máy vừa lúc đóng lại, số liệu trên màn hình hiển thị cho thấy vị hàng xóm kia đã đi xuống lầu.
Chắc là dắt chó đi dạo.
Lâm Dục Thư đợi một hồi không thấy đối phương trở về, ngày hôm sau gõ cửa lại không ai trả lời, y liền tạm thời gạt chuyện này ra khỏi đầu.
Chiều thứ hai, Lâm Dục Thư lại đến resort trên núi.
Hôm nay tâm tình Thiệu Chấn Bang có vẻ không tệ, câu có câu không cùng người giúp việc tán gẫu.
Lâm Dục Thư đi tới, hỏi: “Có chuyện gì vui vẻ sao?”
Người hầu chủ động tiếp lời: “Cuối tuần cậu Tống tới thăm lão gia. ”
“Thằng nhóc thúi kia càng lớn càng giống mẹ nó.” Thiệu Chấn Bang phất tay, để người giúp việc rời đi, “Ai cũng không bảo được. ”
Tuy rằng ngoài miệng oán giận, nhưng trên mặt Thiệu Chấn Bang không có chút tức giận nào.
Cứ như vậy, ba chữ “tiểu tử thúi”, nghe ra lại có ý vị cưng chiều.
“Ông à,” Lâm Dục Thư mím môi, nhịn không được hỏi, “Tống Khải Minh… thiếu gia đến thăm, là để nói về chuyện thu mua này sao? ”
Gọi Tống Khải Minh là thiếu gia thì y có chút không quen, nhưng gọi thẳng tên cũng không tốt lắm.
“Chứ gì nữa?” Thiệu Chấn Bang hừ nhẹ một tiếng, “Nó tới tìm ông đòi công bằng. ”
“Chắc anh ta không hài lòng về giá cả.” Lâm Dục Thư cơ hồ có thể tưởng tượng Tống Khải Minh hùng hổ đến đây gặp Thiệu Chấn Bang như thế nào, “Còn tìm người đăng nhiều bài báo trên mạng như vậy. ”
“Bởi vì ông nói ông không nhúng tay vào, để cho nó tự mình chiến đấu.” Thiệu Chấn Bang nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiếp tục nói, “Nếu ông thiên vị giúp nó thì Quang Kiệt lại muốn tìm ông đòi công bằng. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, cháu bảo ông phải làm gì? ”
Lâm Dục Thư nói: “Quả là khó xử.”
Đây cũng là lý do vì sao Thiệu Chấn Bang muốn y âm thầm khống chế phương hướng đàm phán, bởi vì nếu để Thiệu Quang Kiệt biết, hắn nhất định sẽ đi tìm Thiệu Chấn Bang đòi giải thích.
Một trận gió núi thổi tới, Lâm Dục Thư giúp Thiệu Chấn Bang mở chăn: “Đàm phán hôm thứ Sáu, cháu phát hiện luật sư của thiếu gia Tống Khải Minh có chút vấn đề. ”
Cuối cùng cũng nhắc tới chuyện rối rắm mấy ngày, Lâm Dục Thư hơi thấp thỏm hỏi: “Ông có muốn cháu đi nhắc nhở anh ta một chút không? ”
Thiệu Chấn Bang không thích người khác hỏi mình nên làm gì, ở trong mắt ông ta, cấp dưới ưu tú có thể tự mình đoán được ý sếp.
Nhưng chuyện này Lâm Dục Thư thật sự không quyết định được, bởi vì y làm như vậy chẳng khác nào chọn nghiêng hẳn về một phe, mà y lại không biết lựa chọn này có đúng hay không.
“Tiểu Lâm à.” Thiệu Chấn Bang ý vị thâm thúy nói, “So với thầy cháu, cháu vẫn còn kém quá xa. ”
Thần kinh Lâm Dục Thư như bị vỗ mạnh một cái, quả nhiên Thiệu Chấn Bang không thích bị hỏi như vậy. Biết rõ còn cố tình nói ra, thật sự là không nên.
“Cháu phải tự mình quyết định.” Thiệu Chấn Bang lại nói, “Nếu ngay cả loại chuyện này cũng đến hỏi ông, thì chẳng phải là người khác cũng có thể đảm nhiệm công việc của cháu sao? ”
Lâm Dục Thư giật giật khoé miệng, nói: “Dạ rõ, thưa ông.”
Y hiếm khi bị chỉ trích trong công việc, vậy là tốt, nhưng mặt khác, một khi bị chỉ trích, y sẽ có gánh nặng tâm lý nặng nề hơn những người khác.
Dù sao trước mắt đã sắp thăng chức, chút sai sót đều có thể bị phóng đại vô hạn.
Trở về công ty tăng ca đến bảy tám giờ tối, lại không có hiệu quả gì lắm. Thật sự không muốn tinh thần hao tổn nữa, y quyết định đi thư giãn một chút.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Dục Thư có hai sở thích, một là kiếm tiền, hai là đua xe.
Mặc dù y đã từ bỏ ước mơ trở thành một tay đua chuyên nghiệp từ lâu, y vẫn coi đua xe là một sở thích.
Lâm Dục Thư lúc này mới phát hiện, đêm nay trong trường đua náo nhiệt khác thường. Những người có tên tuổi trong giới đều ở đây, bên ngoài đường đua đậu đầy xe độ đủ loại.
Lái xe rời khỏi thành phố, Lâm Dục Thư đi tới trường đua Long Mã cách trung tâm 30km.
Y vừa xuất hiện bên ngoài đường đua, Lư Tử Bác đã ầm ĩ: “Cậu cũng đến xem trò hay à?”
Lâm Dục Thư không hiểu gì, “Trò hay gì?”
Trường đua Long Mã là sản nghiệp của nhà Lư Tử Bác, ban ngày mở cửa kinh doanh, nhận đặt lịch trước, buổi tối thì đóng cửa, cho bạn bè trong giới xe vào chơi.
“Tiểu Lâm, đã lâu không gặp, gần đây bận vậy sao?”
Lâm Dục Thư liên tục giữ kỷ lục tốc độ của giải nghiệp dư ở trường đua Long Mã, trong giới cũng coi như là một người có tên tuổi, không ít người đến chào hỏi y.
Lâm Dục Thư càng khó hiểu, những người này sao lại tụ tập hết vào đây mà tán gẫu vậy, không ai vào đua sao?
… Thì ra là kẻ làm cho y đau đầu mấy ngày nay.
Gần đây Lâm Dục Thư bận sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian lên nhóm chat của hội đua xe?
Cũng khó trách Lư Tử Bác lại nói là “xem trò hay”. Trong giới này, Tống Khải Minh là nhân vật cấp đại thần. Hắn lái chiếc xe chính hắn độ tới trường đua, ai lại không muốn hóng một chút chứ?
Âm thanh gầm rú từ xa dội vào tai từng đợt, nghe mà nhiệt huyết sôi trào. Không biết có phải cảm giác được khoảng cách rõ rệt giữa mình và “đại thần” hay không, các “công tử” vây xem bên đường đua đều sửng sốt, không ai dám lên đường đua.
Lâm Dục Thư cũng không ngờ, Tống Khải Minh sinh ra ở Đức, đất nước của những chiếc xe tăng, nhưng sau khi về nước lại lái một chiếc xe Nhật.
Nước hoa hắn sử dụng thì ngược lại, rất phù hợp với hắn, mang đầy phong vị phương Đông.
Lâm Dục Thư mở cửa xe mình ra, lấy ra một cái mũ bảo hiểm màu đỏ rực. Lư Tử Bác liền đè lại cánh tay y, mặt mũi khiếp sợ hỏi: “Cậu tính làm cái gì đấy?”
Y chỉnh lại quai mũ, bình thản nói: “Chơi hắn.”
“Cậu xài Honda Civic để chơi với GTR sao? Cậu có điên không?”
Lư Tử Bác rất to mồm, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn qua, bắt đầu ồn ào.
Hình ảnh Bayside Blue R34 Nissan Skyline GTR đây nhé các bác!!!
Còn đây là em Honda Civic Type R của Lâm Dục Thư
“Tiểu Lâm muốn lên chưa?”
“Tiểu Lâm chơi hắn đi! Cho chúng ta chút mặt mũi coi! ”
Lư Tử Bác dùng khuỷu tay huých huých Lâm Dục Thư, nhỏ giọng hỏi: “Á à, cậu có khúc mắc gì với Tống Khải Minh phải không?”
Theo lý mà nói, trong giới hiếm khi xuất hiện gương mặt mới, không nên chưa chi đã thị uy phủ đầu.
Còn nữa, Tống Khải Minh là ai chứ? Dù hắn có vênh váo hơn đi chăng nữa, người khác có gì mà đòi khó chịu?
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Lâm Dục Thư đội mũ bảo hiểm, ngồi vào ghế lái, thản nhiên nói, “Tôi có tư cách gì mà đòi khúc mắc với hắn chứ?”
Tôi còn bị ông ngoại hắn lên lớp đây này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.