Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 84:




Bình tĩnh mà xem xét, Lâm Dục Thư vẫn tương đối vừa lòng. Có lẽ người duy nhất bất mãn với kết cục này chỉ có Thiệu Chấn Bang.
Trừ hai bố con Thiệu Chấn Đông ra thì trong nhà không một ai muốn đấu với Tống Khải Minh, họ đều chỉ muốn bảo vệ quyền lợi của mình, căn bản không ôm hùng tâm tráng chí.
Nhưng Tống Khải Minh cũng không làm theo di nguyện của Thiệu Chấn Bang mà thu mua Tấn Tiệp.
“Đúng rồi,” Tống Khải Minh còn nói thêm, “Thực ra việc tách mảng ô tô là do anh vợ mách nước đó.”
“Anh hai muốn thu mua ngược lại sao?” Lâm Dục Thư hỏi.
“Phải. Vĩnh Tinh quá lớn, không thể nào sáp nhập cùng Tấn Tiệp được. Nhưng nếu tách riêng mảng ô tô ra thì tình huống lại khác ngay.”
“Ừm.” Lâm Dục Thư tán thành, “Thực ra em vốn dự đoán rằng dù thắng hay thua thì cũng sẽ không có chuyện sáp nhập với tập đoàn Vĩnh Tinh, mà sẽ thương lượng để hợp tác cùng mảng ô tô của nó.”
Hết thảy đều vừa vặn.
Lò nướng “tinh” một tiếng, Tống Khải Minh mang bao tay cách nhiệt rồi mở lò nướng, sau đó bưng ra một vật thể cháy đen thui.
“…… kết hợp hoàn mỹ giữa ẩm thực Trung Quốc và phương Tây?” Lâm Dục Thư có chút buồn cười.
“Ôi, thôi, lại gọi cơm hộp vậy.”
Tống Khải Minh vừa dứt lời, chuông cửa đột nhiên reo lên. Lâm Dục Thư ra mở cửa rồi nhận một đống đồ ăn mang vào.
Hôm nay là 1/4, một ngày đặc biệt- sinh nhật 30 tuổi của Tống Khải Minh.
“Còn tưởng em không định tổ chức sinh nhật cho anh chứ.” Tống Khải Minh giấu không được ý cười.
“Vậy sao được?” Lâm Dục Thư đặt bánh kem và đồ ăn xuống bàn rồi quay đầu đi lấy một chai vang.
Ánh mắt Tống Khải Minh nhìn theo sang trái rồi lại sang phải, Lâm Dục Thư cảm thấy kỳ quái, vừa rót rượu vừa hỏi: “Tìm cái gì vậy?”
“Không có quà tặng gì sao?” Tống Khải Minh ngồi vào bàn ăn, “Hay là em giấu nhẫn cưới trong bánh gato?”
“Không có quà.” Lâm Dục Thư nói xong, như thể nhìn thấy hai cái tai trên đầu người nào đó sụp xuống, “Nhưng em đã chuẩn bị cho anh cái khác.”
Nghe được lời này, hai cái tai lập tức lại dựng lên.
Lâm Dục Thư đi tới chỗ máy in, sau đó đóng dấu hai bản hợp đồng mang tới.
“Nhìn xem điều khoản có vấn đề gì không, không có thì ký tên.”
“Muốn ký thì ký đi.” Lâm Dục Thư có chút mất tự nhiên mà uống một ngụm rượu, “Nhũng nhiễu vừa thôi.”
“Có phải em nên sửa luôn hai chữ ‘yêu đương’ thành ‘hôn nhân’ không?” Tống Khải Minh roẹt roẹt ký xong, “Thật ra nếu muốn cầu hôn anh thì có thể nói thẳng mà.”
“Ai muốn cầu hôn anh?” Lâm Dục Thư nhíu mày, “Đây chỉ là quà sinh nhật mà thôi.”
So với việc giấu nhẫn trong bánh kem, soạn một hợp đồng càng đúng với kiểu “lãng mạn” của Lâm Dục Thư hơn.
“Sao vừa rồi nói là không có quà cơ mà?” Tống Khải Minh cũng không thèm để ý y nói thế nào, dù sao hắn đã nhận định đây chính là một bản hợp đồng hôn nhân.
Hắn yêu thích không buông tay tờ giấy kia: “Cảm ơn bà xã, anh rất thích.”
“Vậy là tốt rồi. Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.