Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 88: Hoàn




2 năm sau, một buổi sáng cuối tuần.
Lâm Dục Thư một tay bưng cà phê, một tay cầm di động, vẻ mặt nghiêm khắc: “Nếu đã chốt giờ giấc, thì các anh phải đúng giờ, lát nữa chúng tôi còn có hẹn khác, nếu mười phút sau không đến thì khỏi cần ship nữa.”
Vừa lúc dắt chó trở về, Tống Khải Minh lau móng vuốt cho Ốc Ốc, nhìn y mà hỏi: “Còn chưa tới sao?”
“Nói là còn 10 phút.” Lâm Dục Thư cúp điện thoại, có chút bực tức.
“Đừng tức giận vì mấy việc nhỏ nhặt này, bảo bối.” Tống Khải Minh nói, “Em mà còn nóng như vậy thì cả công ty không ai dám nói chuyện với em mất.”
Gần đây Lâm Dục Thư quả thực có chút nóng nảy.
S-power bắt đầu tung ra dòng xe SUV cao cấp, bán chạy dị thường, kéo theo thật nhiều khiếu nại về dịch vụ chăm sóc khách hàng không chu toàn; xe điện bắt đầu tiến quân ra vài thành phố mới, cũng nhận được những đơn đặt hàng lớn của các doanh nghiệp, nhưng lại có vấn đề khâu bàn giao hàng hóa; trường đua sắp sửa nghênh đón giải đấu cấp quốc tế đầu tiên nhưng công tác chuẩn bị còn chưa xong.
Gần đây Lâm Dục Thư đang ở trạng thái hơi chút liền phát nổ, ngay cả trợ lý nói năng với y cũng phải nơm nớp khép nép.
“Em cũng không muốn như vậy.” Lâm Dục Thư hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Qua một lát, két sắt rốt cuộc được ship tới. Nhìn phòng để quần áo đã kết nạp thêm một “thành viên mới”, tâm trạng y tức khắc thoải mái hẳn ra.
—— Cái két cũ đã không còn đủ dùng, phải đổi cái mới to hơn.
“Một thỏi vàng, hai thỏi vàng, ba thỏi vàng…”
Tống Khải Minh ngồi cạnh nhìn, “Nhất định phải đếm lại từng thỏi sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Dục Thư dừng lại, giải thích, “Đây là bí quyết để làm cho tâm trạng tốt lên đó.”
Nói xong, y nhìn thỏi vàng đang cầm, nhíu mày: “Em đếm tới mấy rồi?”
“Kiểu gì mà tổng chẳng là 39.” Tống Khải Minh lật xem hợp đồng yêu đương của bọn họ, trang giấy thi thoảng xẹt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn.
“Anh đang cướp đi niềm vui đếm vàng của em đó.” Lâm Dục Thư rút lại tờ hợp đồng trong tay hắn, nhét vào két sắt, “Cho nên anh cũng khỏi xem.”
Tống Khải Minh cười cười: “Ok ok.”
Lâm Dục Thư nhìn đồng hồ, hỏi: “Bây giờ xuất phát sao?”
“Đi thôi.” Tống Khải Minh đứng dậy, lấy ra hai bộ tây trang may đo, “10p nứa xuất phát.”
GTR không có ghế sau, bởi vậy mỗi khi đưa Ốc Ốc đi cùng họ đều lái Civic. Hôm nay Ốc Ốc cũng mặc một cây vest. Dù đã bị thắt đai an toàn nhưng nó vẫn không ngừng lay cửa sổ, hưng phấn không chịu nổi.
“Mày đã là chó trưởng thành rồi đó.” Tống Khải Minh xoay người, xoa xoa đầu chó, “Đừng có bày ra cái vẻ chưa trải sự đời như thế.”
Ốc Ốc tất nhiên nghe không hiểu, lại hưng phấn “gâu gâu” hai tiếng.
Không bao lâu, một nhà ba người đi tới một tiệm ảnh thú cưng có tiếng. Hôm nay là sinh nhật 5 tuổi của Ốc Ốc. Lâm Dục Thư hẹn trước tiệm này để chụp một album ảnh gia đình.
Cửa hàng trưởng là một cô nàng rất thành thạo, đã chờ sẵn ở cửa, thấy hai người liền ra đón ngay: “Lâm tiên sinh, Tống tiên sinh xin chào, đây là Ốc Ốc sao?”
Cô ngồi xổm xuống, thử thăm dò vươn tay phải, Ốc Ốc đầu tiên ngửi ngửi, thấy không có tính uy hiếp mới buông lỏng cảnh giác.
“Hi! Chú mày đẹp trai ghê nha.” Cửa hàng trưởng gãi gãi cằm nó, Ốc Ốc tựa như nghe hiểu, vẻ mặt thỏa mãn thè lưỡi ra.
Lâm Dục Thư đột nhiên phát hiện kỳ quặc, nói Ốc Ốc chưa trải sự đời thì nó liền làm bộ điếc, mà khen nó đẹp trai thì nó đắc ý vênh váo không thèm che giấu.
“Con anh thành tinh hay sao ấy.” Lâm Dục Thư nói với Tống Khải Minh.
“Toàn là học theo em.” Tống Khải Minh ôm eo y, nhỏ giọng ghé vào tai y, “Em mà còn cho nó lên giường, nhất định sau này nó sẽ phá bĩnh chúng ta giữa chừng cho xem…”
Thấy cửa hàng trưởng đột nhiên đứng lên, Lâm Dục Thư vội dùng khuỷu tay húych hắn, sau đó hỏi cô gái: “Giờ bắt đầu chụp sao?”
“Được rồi. Đồ ăn vặt các anh mang theo chứ?”
Ốc Ốc từ nhỏ đã nghịch, đứng im không bao giờ được quá 2 phút. Sau nửa tiếng vật lộn, tốn không biết bao nhiêu đồ ăn để dụ nó, lại chụp mấy trăm bức ảnh mới có vài bức dùng được.
Thật vất vả mới có thể khiến Ốc Ốc nhìn về phía camera, lúc này di động của Lâm Dục Thư đột nhiên réo.
Y đi qua một bên nghe máy: “Chuyện gì?”
“Sếp Lâm,” trợ lý nói, “Tôi vừa gửi bản thảo đã sửa của giải đấu vào WeChat, nhưng mà… Ban thiết kế hình như sửa không nhiều lắm.”
Lâm Dục Thư nhíu mày, click mở file liền cảm giác lửa bốc lê.n đỉnh đầu.
“Kêu hắn sửa lại. Sửa không nổi thì đổi người khác!”
Bực bội cúp máy xong, bên cạnh vang lên tiếng Tống Khải Minh: “Bảo bối, lại tức giận à?”
Lâm Dục Thư thở hắt ra một hơi, cũng biết trợ lý có chút đáng thương, liền đổi giọng: “Xin lỗi.”
“Hay là em nghỉ làm mấy hôm?” Tống Khải Minh nói, “Dù sao Hi Hi cũng thi đại học xong rồi, không phải anh vợ rất rảnh sao? Hay cứ giao bớt việc cho anh ấy đi?”
“Anh hai đã muốn về hưu sớm rồi.” Lâm Dục Thư trở lại sô pha ngồi xuống, mệt mỏi xoa xoa hốc mắt, “Không có gì, em sẽ tự cân bằng.”
“Đừng tự áp lực quá.” Tống Khải Minh ngồi vào bên cạnh, ôm vai y, “Mai chúng ta đến trường đua nhé?”
Lâm Dục Thư định nói mai nhiều việc phải làm, nhưng lời đến bên miệng lại sửa thành: “Được rồi.”
Dù có bận đến đâu, đam mê vẫn không thể buông bỏ. Bọn họ đã ước định như vậy.
Hơn nữa cả hai có cùng đam mê quả thực là có lợi cho việc giải tỏa stress. Lâm Dục Thư thả lỏng tựa vào vai hắn, “Anh xem tin tức chưa? Vũ Tu ở nước ngoài đoạt giải thưởng.”
“Có thấy. Nhưng Phương Lan không tới tìm anh, xem chừng cũng chẳng quan tâm.”
“Bà ấy mới có bạn trai phi công, đang bận rải cơm chó khắp nơi, hơi đâu quản chuyện Vũ Tu nữa?”
Để ý đến Vũ Tu, nói trắng ra là vì còn để ý đến Thiệu Chấn Húc. Mà khi thực sự không còn bận tâm tới lão chồng cũ thì rất nhiều chuyện chẳng còn quan trọng nữa.
Cửa hàng trưởng cùng Ốc Ốc chơi một hồi, nó không còn chạy như điên khắp nơi nữa, thành thật ngồi im chụp vài bức chân dung.
Cuối cùng là ảnh một nhà ba “người”. Trong ảnh, hai vị tinh anh ưu nhã sóng vai đứng thẳng, ở giữa Ốc Ốc oai phong lẫm liệt vênh mặt ngồi xổm.
Nhiếp ảnh gia hô, “OK, giỏi lắm!” Sau đó vội chớp nháy không ngừng.
Đèn flash chói mắt phảng phất như đưa Lâm Dục Thư ngược dòng ký ức trở lại một buổi chiều nhiều năm về trước.
Trong khu học đường yên tĩnh, y gõ cửa phòng Chu Hiền, “Thầy Chu, thầy tìm em ạ?”
“Là như vậy…,” Chu Hiền hòa ái nói, “Thầy nhận được một offer không tệ, trò muốn cùng đi với thầy không?”
Thật ra lúc ấy Lâm Dục Thư đã có định hướng nghề nghiệp sau này, nhưng nghe xong offer của Chu Hiền liền không do dự đồng ý ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.