Sáng hôm sau, Nam cùng với bẩy đứa này đến diện kiến Lân Trâu. Bước vàođến nơi, Nam nhìn Lân Trâu với một ánh mắt đầy khinh bỉ. Lân Trâu thấyNam và đàn em tới, lần này hắn cũng chẳng thèm đuổi hai con điếm mọi khi ra. Lân Trâu một tay đang thọc vào trong áo của một con, một tay giơlên vẫy Nam ra vẻ thân thiện lắm và nói:
- Chú Nam đây rồi, anh đợi chú mãi.
Rồi hắn thấy trên tay Nam cầm một vật gì được bọc bằng tấm vảitrắng. Lân Trâu cười nụ cười nham nhở, hắn nhéo mạnh con nhỏ mà tay mình đang thọc vô áo, khiến con nhỏ kêu lên khe khẽ. Hắn nói với Nam giọnghớn hở:
- Chú chắc có tin tốt lành cho anh chứ hả?
Nam ném mạnh cái bọc trong tay lên bàn nghe cái "phịch". LânTrâu thấy vậy thì đổi sắc mặt, bây giờ hắn mới để ý thì thấy trên cổ vàtay Nam có nhiều hình xăm chữ Hán cổ. Hắn lườm Nam và hỏi:
- Chú mày mới đi xăm hả?
Nam nhìn Lân Trâu không thèm trả lời, mấy thằng đàn em của LânTrâu thấy Nam thái độ hỗn láo, tính nhảy vào đập cho Nam một trận thìLân Trâu ra hiệu khoan. Lân Trâu bỏ cái tấm vải bọc vật đó ra thì thấymột cuốn sách với tựa đề "Những điều cần biết khi chuẩn bị tang lễ". Lân Trâu đập bàn giận dữ, hắn đứng lên chỉ tay về phía Nam quát lớn:
- Cái *** con mẹ thằng chó này! Mày nhờn với tao à?
Nam đứng đó cười khểnh mà nói:
- Tao nghĩ mày nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa?
Lân Trâu như không nuốt nổi cái cục ức, hắn quát lớn:
- Chúng mày đâu! Băm nó ra cho tao!
Vừa dứt lời, cả bọn đàn em của Lân Trâu tay lăm lăm kiếm với dao với gậy tiến về phía Nam. Mấy thằng đàn em của Nam không đợi ra lệnhcũng tay không nhảy vô đập nhau với chúng nó. Có một thằng cầm dao laothẳng tới chố Nam, nó chém Nam tới tấp vào người. Nhưng chém xong nó vôcùng kinh hãi khi mà thấy Nam không hề né, hơn thế nữa sau bao nhiêunhát chém mà Nam vẫn đứng vững. Điên tiết, nó cầm con dao đâm thẳng vàotim Nam. Nhưng rồi Nam mỉm cười, tay trái bẻ gẫy cổ tay thằng kia, tayphải tự dút dao ra khỏi người mình rồi cắm dọc cằm nó. Chỉ thấy thằngđàn em kêu lên mấy tiếng be bé, rồi ngã lăn xuống đất với con dao cắm từ dưới cằm lên đầu. Nam ung dung tiến về phía Lân Trâu, để mặc đàn emmình đánh nhau với mấy thằng kia. Lân Trâu kinh hãi khi thấy Nam máu mebe bét như vậy mà vẫn bước đi được. Hắn điên tiết rút súng ra nã mấyviên thẳng vào người Nam. Nhưng khi mà sau mấy phát đạn trúng người, Nam vẫn đứng vững, tự tay móc đạn ra khỏi người rồi ném xuống đất. Lân Trâu đánh rơi khẩu súng, hắn ngồi phịch xuống ghế, miệng há ra mà không nóilên lời.
... Hơn một tiếng sau ...
Xác của mấy thằng đàn em của Lân Trâu được đặt giữa buồng, cònLân Trâu bị Nam bẻ gãy hết tay chân rồi bịt mồm lại, bên cạnh hai conđiếm của hắn đã cũng bị trói và bịt mồm. Ngồi trên vị trí của Lân Trâugiờ là Nam, đang phì phèo điếu thuốc. Tất cả bọn đàn em trong bang hộisau khi thấy được sức mạnh của Nam đã vội cúi đầu, và nguyện phục vụ Nam cho đến chết. Nam phì phèo điếu thuốc nhìn về phía Lân Trâu và hai conđiếm của hắn. Chợt Nam cầm điếu thuốc di di lên cánh tay trái của mình,rồi hắn tiến lại phía Lân Trâu, ngồi xuống nhìn vào mặt Lân Trâu mà nói:
- Món ăn thích nhất của tao là thịt bò tái, nhưng không biết thịt người sống liệu có ngon không nhỉ?
Tên Lân Trâu nghe đến đây thì rùng mình giẫy giụa, hắn khóc lócvan xin Nam tha mạng. Nam rút con dao găm có khắc hình rồng ra rồi nhìnquanh người Lân Trâu nói:
- Thịt mày thì chỗ nào là ngon nhất nhỉ?
Ân đứng từ xa, nghe thấy những lời nói đó mà nổi da gà, Ân tựhỏi lòng mình rằng không biết cái người kia liệu còn có phải là anh Namngày nào nữa hay không. Nam một tay giữ vai phải của thằng Lân Trâu, tay một tay bắt đầu khoét thịt. Chỉ thấy Lân Trâu rên lên từng hồi, rồingười dẫy dụa. Cắt xong miếng thịt, Nam bảo thằng đàn em mang ấm nướcsôi dưới bếp lên, Nam một tay cầm miếng thịt, một tay tưới nước sôithẳng lên đó. Xong Năm đưa cả miếng thịt vào mồm, bọn đàn em và Ân nhìnthấy cảnh đó mà rùng mình hãi hùng, Nam không còn nuốt chửng như trướckia. Nam nhai đi nhai lại, khuôn mặt biểu lộ cảm nhận của cái mùi vịtanh tưởi của thịt người đó, rồi nuốt cái ực. Sau đó hắn đưa con dao lên liếm sạch máu của Lân Trâu trên con dao. Xong xuôi, Nam cúi khom ngườixuống gần một con điếm, đưa tay lên sờ vào cái cặp đùi nõn nà cúa nó,Nam nở một nụ cười man rợ và nói:
- Mùi nước hoa thơm thật, làn da lại mềm, và trắng chẻo, chắc thịt phải mềm và máu ngọt lắm.
Nói xong Nam giữ đùi con nhỏ đó, rồi lấy dao khoét một miếngthịt bé. Lần này Nam không rửa, mà ăn trực tiếp. nuốt xong miếng thịt,Nam quay qua bảo bọn đàn em:
- Thịt con nhỏ này ngon lắm, máu lại ngọt nữa.
Xong rồi Nam đưa dao lên liếm sạch máu trên lưỡi dao. Nam tiến lại phía Ân, dơ con dao ra và nói:
- Đến lượt các chú, Ân phân chia thịt cho sáu người còn lại nhé.
Ân nhìn vào mắt Nam, vẻ mặt nó thực sự sợ hãi. Rồi nó nhìn quacon nhỏ vừa bị Nam xẻo thịt đang khóc lóc, ghào thét, và dãy dụa trongđau đớn. Ân nhìn Nam vẻ mặt sợ sệt nói lí nhí:
- Có cần thiết không anh? Anh đã giả nợ rồi còn gì ạ.
Nam trợn mắt, ném con dao thẳng xuống bàn cái "phập", hắn nói giọng giận dữ với Ân:
- Nhưng trong sách đã nói rõ! Ai thừa hưởng sức mạnh cũng phải giả nợ hết. Nếu em muốn ma quỷ đòi mạng thì đừng ăn.
Rồi Nam quay về ghế, ngồi phịch xuống vẻ mặt dận giữ. Một thằngđàn em khác cầm con dao lên và lấy tay vỗ vỗ vào người Ân ý bảo đừng làm phật lòng anh cả nữa, nếu vậy cũng là phá lời thề. Ân nhìn Nam với ánhmắt buồn rầu, nhưng Nam không thèm để ý, quay đi chỗ khác. Thế rồi thằng này ra hiệu cho năm đứa kia tiến lên, nó cầm tay Ân kéo đi theo. Đứngtrước ba người, thằng cầm dao thấy con nhỏ bị khoét thì thương lắm,không nỡ ra tay. Nhìn con nhỏ đó đã khóc hết nước mắt, người thỉnhthoảng lại run lên. Rồi nó quay qua con nhỏ còn nguyên vẹn kia, con nhỏnày thấy thằng cầm dao nhìn mình thì vội gào thét ầm ỹ. Rồi thằng nàyđưa dao cho một thằng khác, nó ngồi xuống dựng con nhỏ này lên, nhìnthẳng vào nhỏ đó nói lí nhí:
- Hôm nay quả không phải là ngày may mắn của mày.
Rồi nó điểm huyệt mạnh vào cổ nhỏ này, khiến cho nhỏ ngất lịmđi. Thằng đó lấy dao cắt một miếng thịt ở bụng nhỏ này to tầm lòng bàntay. Rồi nó chia ra đủ sau phần, mỗi đứa cầm một miếng bé cố mà nuốt cho hết. Rồi mỗi thằng liếm con dao một ít. Khi đứa cho Ân miếng thịt bebé, Ân cứ đứng thừ ra mà nhìn vô cái miếng thịt người kinh tởm đó. Mấythắng khác phải lấy tay đập vào người ra hiệu cho Ân như cố mà nuốt đi.Cuối cùng Ân cũng cầm cái miếng thịt đó cho vào mồm nuốt chửng. Nuốtxong thì Ân không ngăn nổi dòng nước mắt của mình đang tuôn rơi, cáidòng nước mắt kinh sợ trước cái cảnh dã man, tàn bạo này. Rồi Ân cầm con dao liếm một chút máu cho có lệ. Xong xuôi đâu đó, một thằng đàn emquay ra phía Nam mà nói:
- Anh cả, đã trả nợ xong.
Nam gật đầu hài lòng rồi nói:
- Mấy đứa kia vào mang cái xác này ra bãi đất hoang đằng sau mà chôn hết đi.
Nghe vậy, mấy thằng đàn em vội hì hục lôi xác ra ngoài để đem chôn.
Kể từ cái ngày hôm đó, Hắc Phong hội đã thuộc toàn quyền quản lý của Nam, hắn còn gọi ông Mười Họa hôm nào, nhờ ông ta xăm lên đầu những thằng đàn em mới một chữ binh để biết đâu là lính của mình, và cũng coi như để đề phòng nếu thằng nào tạo phản là sẽ bị chết ngay. Nam sau khiđã làm chủ đảng Hắc Phong rồi, hắn vẫn chưa thỏa mãn mà còn muốn thâutóm cả cái Hà Nội này. Và nếu được sẽ là từ Bắc vào đến Nam. Tất cả băng đảng trên cái đất Việt Nam này phải quy thuận hắn.
Còn Ân thì sao? Nói về nó, sau cái ngày giết Lân Trâu, Ân dườngnhư đã không còn giữ được niềm tin của nó vào Nam như lúc đầu rồi. Ânbắt đầu nghi ngờ về cuốn Họa Bì Kinh, liệu có đúng là nó mang lại chongười ta sức mạnh không thôi? Hay còn làm cho con người ta trở thành một con quỷ dữ khát máu nữa? Ân cứ nhớ lại cái hồi mà còn dưới trướng củaLân Trâu, Nam hiền từ lắm. Tuy là người băng đảng, nhưng chỉ làm nhữngviệc đáng làm, không bao giờ hãm hiếp kẻ yếu cả. Vậy mà giờ đây Nam quálạnh lùng, quá bạo tàn, không còn là Nam của ngày xưa nữa. Nói đên đây,Ân mới nghĩ lại rằng cái đêm hồm khắc chữ lên tay, nó cũng chưa kể choNam nghe việc mình bị âm binh đuổi chém. Có lẽ, cũng tại vì giờ đây Ânvới Nam không còn được như trước nữa rồi, đã không còn là anh em cùngquê nữa, mà đơn thuần chỉ là binh với tướng mà thôi. Rồi thằng Ân nó lại nhớ đến cái hôm đi ngang qua mộ mẹ nó, nó bắt đầu tuôn rơi nước mắt.
Buổi chiều hôm đó, nó và mấy thằng khác đi ngang qua cái nghĩatrang mà mẹ nó được chôn. Do Ân là cấp trên, nên lúc nó ra lệnh ngừng xe là thằng lái xe ngưng lại ngay. Ân nhảy xuống xe lao về phía mộ mẹ nó,chợt có ngay thằng khác kéo tay nó lại. Thằng Ân quay ra nhìn thằng đànem mặt ngơ ngác, lúc này thằng đàn em mới nói:
- Anh hai làm cái gì vậy? bộ quên lời thề rồi sao?
Thằng Ân quát:
- Mày buông tao ra, mộ mẹ tao ở kia, tao đéo được đi thăm à?
Rồi Ân cố dằng tay thằng đàng em ra, nhưng thằng này cố nắm chặt hơn giọng cầu khẩn:
- Anh hai hiểu cho, anh mà có làm sao thì tui em biết nói sao với anh cả.
Ân không nghe cứ dằng co một lúc, rồi bất ngờ Ân đấm mạnh vào mặt thằng đàn em đó nó hét lên:
- Cái *** con mẹ thằng này! buông tao ra mau! Tao phải đi thăm mẹ tao.
Thằng đàn em vẫn nhất quyết không buông, thấy ầm ỉ quá, mấythằng khác cũng vội nhảy xuống xe ôm lấy Ân mà lôi lại lên. Mặc cho Ânđánh đập, dãy dụa, gào thét. Lúc lôi được Ân lên xe rồi, chúng nó khóacửa, phóng đi luôn, mặc cho Ân ngồi trên xe đập cửa khóc lóc nhìn vềphía mộ mẹ nó. Đã hơn một tháng rồi, Ân chưa có lần nào ra mộ thăm mẹ nó cả, nó nhớ mẹ nó lắm. Hồi trước, ngày nào nó cũng ra thăm, nhưng giờđây thì không như thế được nữa. Có mấy lần nó tính lẻn ra mộ một mình,nhưng khi vừa chuẩn bị bước vào nghĩa trang, nó cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhìn xa xa còn thấy ba cái bóng đen, làm nó liên tưởng đến ba tên âmbinh hồm nào. Rồi thằng Ân cũng chỉ đứng từ đường cái, nhìn về phía mộmẹ nó, quỳ xuống mà ôm mắt khóc, gọi tên mẹ nó trong nước mắt.
Đang nằm nghĩ ngợi, chợt một thằng đàn em vào kêu :
- Anh hai ơi, anh cả bảo chuẩn bị để đi đến nhà thằng Ngọc Long.
Ân vội lau nước mắt nói:
- Được, anh ra ngay đây.
Ngọc Long là một tên trùm buôn ma tủy ở Hà Nội, băng đảng củahắn đã nhiều lần chèn ép, ăn hiếp băng đảng Hắc Phong. Hôm nay, Namquyết định sẽ đến tận nhà thằng này để trừ khử nó và thâu tóm toàn bộbăng đảng này luôn. Ân ra xe ngồi, thằng đàn em nổ máy chạy qua chỗ ẩnnáu chính của Nam. Trên đường đi, thằng Ân bắt đầu dối lòng mình, nónghĩ rằng có lẽ Nam ác độc với Lân Trâu như vậy vì Nam ghét nó từ lâu,oán hận chồng chất mà thôi, chứ với Ngọc Long chắc sẽ nương tay hơn. Vàvới cái ý nghĩ đó, Ân đã tự dối lòng mình, để lại đặt niềm tin vào Nammột lần nữa, một người anh cùng quê từ bé.