- Anh đúng là phiền phức.
Hàn Thấm đứng lên.
- Hạ Thiên, ra tay nhẹ thôi.
Tôn Hinh Hinh vội vàng nói
Ra tay nhẹ thôi sao?
Mọi ngươi nghe được lời này của Tôn Hinh Hinh thì cảm thấy quỷ dị, chẳng lẽ Tôn Hinh Hinh cảm thấy Hạ Thiên lợi hại hơn Trần Chí Cương?
Nhưng sự thật đã được chứng minh ngay lập tức, Tôn Hinh Hinh nói ra những lời vừa rồi đúng là có nguyên nhân. Chỉ thấy Hạ Thiên vội vàng đi đến trước mặt Trần Chí Cương, sau đó hắn dùng một tay chụp cổ Trần Chí Cương, cũng không thấy dùng sức mà Trần Chí Cương với thân thể cao lớn bị ném ra ngoài. Cửa phòng không khóa, Trần Chí Cương trực tiếp phóng ra ngoài phòng rồi đập xuống đất phát ra một tiếng động nặng nề.
Mọi người trợn mắt há mồm, Hạ Thiên nhìn có vẻ nhỏ con, nhưn dù sao cũng khó tưởng hắn có thể ném Trần Chí Cương ra ngoài như vậy được.
- Này, tôi đã nói với cô rồi, Trần Chí Cương này không có tương lai, cô cũng đừng tiếp tục đi với hắn, nên sớm quyết định đi.
Hạ Thiên ném Trần Chí Cương ra ngoài rồi quay sang nói với Giai Giai.
- Anh đẹp trai, em đến với anh thì thế nào?
Giai Giai nở nụ cười nịnh nọt.
- Có tin tôi ném cô ra không?
Hạ Thiên rất mất hứng, hắn không biết thưởng thức như vậy sao?
- Tôi...Tôi sẽ đi.
Giai Giai thấy tình huống không đúng thì vội vàng chạy ra ngoài.
- Trần Chí Cương, anh đừng để tôi gặp lại lần nữa, nếu không gặp mặt sẽ bị đòn.
Hạ Thiên đi đến cửa nói một câu, sau đó hắn đóng cửa phòng lại rồi thản nhiên đến ngồi xuống bên cạnh Tôn Hinh Hinh, cuối cùng lại cảm khái:
- Cuối cùng cũng đuổi ruồi bọ đi.
- Này, Tôn Hinh Hinh, sao bạn tìm được một người đàn ông cực phẩm như vậy?
Khổng Mính ngây người một lúc lâu, sau đó mới dùng giọng ghen tị hỏi dò.
Tôn Hinh Hinh cười thản nhiên:
- Chính cậu ấy đi đến cửa.
- Này người anh em, anh đừng nói mình là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết đấy nhé?
Đoạn Phi cũng dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Hạ Thiên.
- À, đúng vậy, tôi là võ lâm cao thủ.
Hạ Thiên gật đầu rất chuyên chú.
Mọi người lại không nói gì, người này đúng là không biết khiêm tốn, nhưng bây giờ không còn ai dám nói hắn khoác lác.
- Được rồi, mọi người đều đến đây vui chơi, không cần vì tôi và Hạ Thiên mà làm cho mọi người mất vui, ai muốn hát thì cứ hát, muốn uống thì cứ uống đi.
Tôn Hinh Hinh lên tiếng.
- Đúng, hát, Tôn Hinh Hinh, hay bạn và Hạ Thiên song ca một bài nhé?
Khổng Mính giật dây.
- Mọi người cứ hát, Hạ Thiên không biết hát.
Tôn Hinh Hinh dùng giọng bất đắc dĩ nói.
Khổng Mính chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng lại vỗ vai Tôn Hinh Hinh:
- Chị em tốt, đúng là chị em tốt, Lam Trạch kia cũng không hát hò gì.
- Thôi thì tôi hát, dù sao tôi cũng là ca lẻ.
Đoạn Phi cầm lấy micro rồi bắt đầu cùng bạn gái hát tình ca, mà hai người này hát cũng khá hay.
Những người khác thì có chơi xúc xắc, có uống rượu, bây giờ không có Trần Chí Cương quấy rối, tất nhiên bầu không khí cũng khôi phục lại như thường.
- Hạ Thiên, em có chuyện cần thương lượng.
Khổng Mính ghé đầu vào người Tôn Hinh Hinh, sau đó nàng lại thò đầu sang dò xét.
- Chuyện gì?
Ấn tượng của Hạ Thiên với Khổng Mính là rất tốt.
- Điều này...Chuyện vay tiền.
Khổng Mính có chút ngượng ngùng.
- À, em yên tâm, ngày mai sẽ đưa cho.
Hạ Thiên còn cho rằng Khổng Mính lo lắng không được mượn tiền.
- À, Hạ Thiên, không phải là vậy, là thế này. Thật ra em và Lam Trạch đều không có tiền, nếu công ty làm ăn có lãi thì chúng em sẽ trả lại cho anh, mà chúng em cảm thấy mình không có tiền vốn, rõ ràng là dùng tiền của anh mở công ty, nếu kiếm được tiền thì cũng phải có phần của anh. Vì vậy em nghĩ an có thể coi số tiền này như dùng để đầu tư, chúng em sẽ mở công ty cổ phần, còn cho anh làm ông chủ, hai chúng em coi như làm công cho anh, anh thấy thế nào?
Khổng Mính nhanh chóng nói ra ý đồ thật sự:
- Anh cho mượn rất hùng hồn, nhưng em cũng không giấu anh, sợ rằng chúng em sẽ phải chịu thiệt, chỉ sợ mười năm tám năm cũng còn chưa kiếm được nhiều tiền lời.
- Anh thì không sao, dù sao cũng chỉ có một triệu mà thôi, dù làm ăn thua lỗ cũng chẳng sao.
Hạ Thiên cũng không quan tâm vấn đề này, người kiếm tiền quá dễ thường xài tiền rất nhanh, vì những người này căn bản không nếm trải cảm giác kiếm tiền khổ sở thế nào, tất nhiên chẳng cảm thấy có gì không đúng khi tiêu tiền như nước.
- Khổng Mính, các bạn định mở công ty gì?
Tôn Hinh Hinh không nhịn được phải hỏi một câu.
- Một công ty công nghệ, Lam Trạch rất có thiên phú ở phương diện này, anh ấy muốn làm phần mềm để bán, mình cũng thấy như vậy là rất tốt. Anh ấy là thiên tài, nếu cứ tiếp tục làm công thì sợ rằng sẽ không có cơ hội phát huy.
Khổng Mính có chút tức giận:
- Thói đời bây giờ thường là như vậy, người thật sự có bản lĩnh thường bị chèn ép, quá không công bằng.
- À, hai người cũng học về máy tính sao?
Tôn Hinh Hinh có chút bất ngờ, nàng biết tên mập học công nghệ thông tin, mà tên mập cũng tự xưng là thiên tài, nhưng tên mập cũng chỉ có thể lập web mà thôi.
- Đúng vậy, Tôn Hinh Hinh, bạn cũng đừng thấy Lam Trạch thành thật mà xem thường, anh ấy thật ra rất lợi hại. Này, nói nhỏ bạn biết, Lam Trạch là hacker, cũng rất có danh tiếng.
Khổng Mính nói với vẻ mặt kiêu ngạo, tất nhiên nói về bạn trai của mình thì phải có chút tự hào.
- Hacker sao?
Hạ Thiên nghe như vậy thì chợt hứng thú:
- Lam Trạch, cậu có thể giúp mình hac máy tính người khác được không?
Lam Trạch cũng quay đầu lại:
- Anh muốn hack máy ai?
- Một Tiểu Yêu Tinh rất chán ghét, thường xuyên hack máy tính của tôi, tôi chỉ cần lên mạng là bị hack, lần trước điện thoại cũng bị hack.
Hạ Thiên tức giận nói, hắn vừa nói thì điện thoại vang lên, nhìn vào thì thấy một dãy số lạ.
- Người đẹp, đêm nay có "lên hàng" không?
Điện thoại vừa được nối thông thi bên kia vang lên một giọng đàn ông.
- Cút.
Hạ Thiên mắng một câu, sau đó hắn cúp điện thoại rồi nói với Lam Trạch:
- Tiểu Yêu Tinh chết tiệt kia làm tôi bây giờ còn phải liên tục nhận điện thoại quấy phá.
- Hạ Thiên, người hack máy của anh tên là Tiểu Yêu Tinh sao?
Lam Trạch vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, tên trên QQ của cô ấy cũng là Tiểu Yêu Tinh.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt tức giận:
- Sau này tôi gặp được thì nhất định phải đánh, phải đánh làm sao cho sau này hết dùng được máy tính.
- Tiểu Yêu Tinh, chẳng lẽ là Tiểu Yêu Tinh kia?
Lam Trạch có chút kích động.
- Cái gì mà Tiểu Yêu Tinh kia?
Hạ Thiên có chút mê hoặc, người này nói gì mà khó hiểu như vậy.
Lam Trạch nhìn Hạ Thiên rồi vội hỏi:
- Hạ Thiên, Tiểu Yêu Tinh kia đã hack máy anh rồi sao?
- Nói nhảm tất nhiên là đã hack rồi, lần trước tôi còn muốn hack ngược lại, đáng tiếc là không thành công.
Hạ Thiên tức giận nói.
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh cũng dở khóc dở cười:
- Hạ Thiên không biết gì về máy tính, sao cậu còn muốn hack người khác?
- Tiểu Yêu Tinh dạy tôi, cô ấy gửi cho tôi một công cụ hack, tên là Yêu Tinh Bom, vì vậy tôi cầm thứ đó hack lại cô ấy nhưng vô dụng, ngược lại cô ấy còn hack đen màn hình của tôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hạ Thiên căm giận nói.
Tôn Hinh Hinh không biết nói gì, nào có loại người như vậy, dùng biện pháp mà người ta chỉ dạy để hack ngược lại, người ta không tức tối và hack lại mới lạ.
- Yêu Tinh Bom, đúng vậy, chính là cô ấy, cô ấy chính là Tiểu Yêu Tinh.
Lam Trạch có chút kích động.
- Tiểu Yêu Tinh gì?
Hạ Thiên không khỏi mở miệng hỏi.
- Cô ấy chính là hacker giỏi trong khu vực châu Á, có thể nói là xếp hạng ba toàn cầu, là thần tượng của haker Trung Quốc, là siêu cấp hacker Tiểu Yêu Tinh.
Lam Trạch càng nói càng kích động:
- Hạ Thiên, anh biết Tiểu Yêu Tinh sao? Anh đúng là may mắn, tôi thật sự hâm mộ anh.
- Này, thứ này mà gọi là may mắn sao? Sau khi tôi biết Tiểu Yêu Tinh chết tiệt kia thì bị hack rất nhiều lần, nếu không phải cô ấy liên tục trốn tránh thì tôi nhất định phải đánh đòn, phải làm cô ấy sau này không hack được nữa.
Hạ Thiên tức giận nói.
Lam Trạch nghe nói như vậy cũng sững sờ, ngay sau đó lại vui mừng:
- Hạ Thiên, anh nói, anh cũng biết Tiểu Yêu Tinh ngoài đời sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu:
- Này, không nói nhảm nữa, tôi hỏi anh, anh có thể hack máy tính của cô ấy không?
Gương mặt Lam Trạch giống như ăn quả đắng:
- Hạ Thiên, anh đừng nói đùa, tôi chỉ có chút danh quèn trong giới hacker, anh bảo tôi đi hack máy của Tiểu Yêu Tinh, như vậy không khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
Hạ Thiên có chút thất vọng:
- Hừ, nếu anh đã không có biện pháp thì sau này tôi gặp được cô ấy sẽ tính sổ sau.
- Hạ Thiên, anh có thể nói số QQ của Tiểu Yêu Tinh cho tôi được không?
Lam Trạch vẫn rất kích động.
- Anh không hack được máy của cô ấy, nói cho anh làm gì?
Hạ Thiên cũng không có tâm tình gì.
- Khụ khụ, điều này, Hạ Thiên, nếu anh nói số QQ của Tiểu Yêu Tinh cho Lam Trạch, nói không chừng Lam Trạch có thể hack được cô ấy.
Khổng Mính ở bên cạnh xen lời:
- Em thấy thôi thì thế này, anh đầu tư vào công ty công nghệ, sau đó em và Lam Trạch sẽ tuyển dụng vài hacker cao thủ, nếu tìm được cơ hội tốt sẽ hack máy của Tiểu Yêu Tinh, ý kiến này hay đấy chứ?
- Như vậy có thể hack được Tiểu Yêu Tinh sao?
Hạ Thiên có chút nghi ngờ.
- Hạ Thiên, Tiểu Yêu Tinh là hacker siêu cấp, Lam Trạch chỉ một mình khó thể đối phó được cô ấy. Nhưng người ta hay nói ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Lam Trạch làm một mình không được, nhưng nếu anh ấy liên hợp với những người khác, mười hay một trăm hacker cùng tấn công Tiểu Yêu Tinh, như vậy có thể thắng, anh thấy có đúng không?
Khổng Mính nhanh chóng nói.
Hạ Thiên suy nghĩ, hắn cảm thấy khá đúng, vì vậy gật đầu:
- Được rồi, tôi đầu tư cho công ty công nghệ của hai người, chỉ cần có thể hack được Tiểu Yêu Tinh, tiền không là vấn đề.
Hạ Thiên không quan tâm đến tiền, bây giờ hắn rất bức bối, Tiểu Yêu Tinh chết tiệt kia cứ ức hiếp hắn, điều này làm hắn khó thể nhịn.
- À, vậy thì coi như quyết định, sau này anh là ông chủ của tôi, hì hì.
Khổng Mính rất vui, sau đó nàng quay sang nói với Tôn Hinh Hinh:
- Bà chủ, sau này đừng ngược đãi nhân viên như tôi đấy nhé?
Tôn Hinh Hinh có chút dở khóc dở cười, Hạ Thiên đầu tư một công ty chỉ vì báo thù một hacker sao? Đây đúng là trò đùa.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy Hạ Thiên đùa mà Khổng Mính và Lam Trạch lại thật tình muốn lập công ty, nếu như vậy thì cũng chẳng sao.