- Tôi cảm thấy người có nhiều thứ đáng chết, bắt cóc chị Hinh, cướp cảnh sát tỷ tỷ, chỉ tùy tiện là một trong số đó cũng đủ cho hắn chết vài lần.
Hạ Thiên đã có ý nghĩ của mình:
- Người này có lẽ cũng có chút bản lĩnh, miễn cưỡng cũng đủ làm tiểu đệ của tôi, nhưng nếu cứ tiếp nhận một tiểu đệ có ý với vợ mình, như vậy là không an toàn.
Diệp Thiếu Hùng thở dài, hắn phát hiện muốn thay đổi ý nghĩ của Hạ Thiên thật sự rất khó, nhưng hắn cũng không muốn sự việc phát triển đến mức không chết không thôi. Lôi Quân không đáng chết chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất chính là không muốn Hạ Thiên kết oán với Lôi gia.
Ngay sau đó Diệp Thiếu Hùng cũng không tiếp tục thuyết phục Hạ Thiên thay đổi ý kiến, mười phút sau xe chạy vào quân khu, sau đó chạy thêm vài phút, qua vài trạm kiểm soát, cuối cùng đi đến một trường bắn lộ thiên.
Hạ Thiên xuống xe và lập tức phát hiện trường bắn rất rộng nhưng bây giờ còn rất quạnh quẽ, một trường bắn rộng rãi chỉ có vài người. Nếu nói một cách cụ thể thì bên trong tổng cộng có sáu người, trong đó có năm người hắn đã từng gặp, là Lôi Quân hôm nay sẽ luận võ, là Tần Phong và Tần Viêm tối qua đến quấy rầy bữa tối của Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng, còn có Lôi Đình bị đánh như đá bóng ở cửa hàng hoa Hinh Hinh, cuối cùng là Lôi Vũ phải chịu trừng phạt đau đớn.
- Quái lạ, không phải anh đang lăn lộn trong đau đớn à? Sao lại xuất hiện ở đây?
Hạ Thiên phóng lên đi đến trước mặt Lôi Vũ, hắn dùng giọng kinh ngạc hỏi.
Lôi Vũ vô thức lui về phía sau một bước, những đau đớn ngày hôm qua vẫn được hắn khắc cốt ghi tâm, bây giờ vẫn rất mới mẻ, vì vậy hắn cực kỳ sợ hãi với kẻ khởi xướng là Hạ Thiên.
- Cậu là Hạ Thiên sao?
Một âm thanh hùng hậu truyền đến.
Hạ Thiên quay đầu nhìn lại, hắn nhìn về phía một ông lão râu tóc bạc trắng duy nhất không quen mặt trong sáu người, hắn khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
- Tôi là Lôi Chấn Thiên, tên của chúng ta cùng có chữ thiên, ngược lại coi như có duyên phận.
Giọng nói của ông lão rất trầm bổng:
- Lôi Quân là cháu của tôi, lúc này tôi xin lỗi về những chuyện Lôi Quân đã làm vào tối qua.
- À, thế thì không cần, Lôi Quân làm chuyện ngu ngốc không liên quang gì đến ông, vì vậy ông cần xin lỗi cho anh ấy.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Hạ Thiên, cậu nói ai ngu ngốc?
Lôi Quân rất căm tức.
- Nói anh, anh không nghe thấy sao?
Hạ Thiên rất buồn bực:
- Lỗ tai của anh có vấn đề à?
- Cậu... ....
Lôi Quân muốn nói thêm điều gì đó, đúng lúc này Lôi Chấn Thiên đột nhiên quát lên:
- Lôi Quân, cháu câm mồm ngay, bây giờ không đến lượt cháu nói chuyện.
Lôi Quân ngoan ngoãn im lặng, dù hắn không sợ trời sợ đất nhưng lại sợ Lôi Chấn Thiên.
- Lôi lão.
Diệp Thiếu Hùng lúc này mới đến chào hỏi Lôi Chấn Thiên.
- Chào Lôi lão.
Lãnh Băng Băng cũng tiến lên bắt chuyện với Lôi Chấn Thiên.
Lôi Chấn Thiên lộ ra nụ cười ôn hòa, lão nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cô là tiểu cô nương Lãnh Băng Băng sao? Có gan lớn, đúng vậy, rất tốt, đáng tiếc lại làm cảnh sát, nếu tham gia quân ngũ thì chắc chắn có tương lai.
- Lôi lão, bây giờ là thời bình, làm cảnh sát sẽ phục vụ nhân dân tốt hơn.
Diệp Thiếu Hùng ở bên cạnh nói.
Lôi Chấn Thiên gật đầu:
- Thiếu Hùng nói đúng, rõ ràng ông lão như tôi nhìn quá hẹp.
- Hạ Thiên, cậu làm gì vậy.
Lôi Quân đột nhiên quát lên chói tai, cũng vì vậy mà hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn về phía hạ thiên. Khi mọi người nhìn thì thấy Hạ Thiên đang cầm tay Lôi Vũ, vẻ mặt Lôi Vũ cực kỳ hoảng sợ.
Vẻ mặt Lôi Chấn Thiên trở nên khó coi, lão không khỏi nhớ lại lời nói của Lâm Tử Hào, chẳng lẽ Hạ Thiên thật sự không buông tha Lôi Vũ, bây giờ muốn ra tay với Lôi Vũ sao?
Nhưng Lôi Chấn Thiên là người gặp qua nhiều sóng to gió lớn, vì vậy lúc này lão rất trấn định, tỏ ý để Lôi Quân không nên có hành động thiếu suy nghĩ. Lôi Chấn Thiên chậm rãi mở miệng nói:
- Hạ Thiên, tôi biết rõ Lôi Vũ đắc tội với cậu, nhưng nó cũng đã nếm qua hương vị khổ sở, cậu cũng nên rộng lượng một chút, bỏ qua những mâu thuẫn trước đây được không?
- Tên khốn kia lại xuất hiện.
Hạ Thiên buông lỏng tay Lôi Vũ, hắn tức giận mắng một câu.
- Hạ Thiên, cậu nói người nào?
Diệp Thiếu Hùng cảm thấy rất khó hiểu.
- Diệp đại ca, là tên khốn kiếp Âm Y môn trước kia đã thiếu chút nữa hại chết ông nội của anh.
Hạ Thiên rất tức tối:
- Người này chuyên phá hoại chuyện tốt của tôi, lần này nếu tìm được hắn thì lập tức xử lý.
Vẻ mặt Diệp Thiếu Hùng không khỏi biến đổi:
- Hạ Thiên, cậu nói tên trước đó hại ông nội của tôi bây giờ lại hại Lôi Vũ sao?
- Cũng không phải là hại.
Hạ Thiên nhìn Lôi Vũ, hắn có chút mất hứng:
- Người này vốn phải chịu đau đớn nhưng bây giờ bị tên kia phá hoại, không thể nào tiếp tục chịu đau đớn được nữa.
Diệp Thiếu Hùng lại sững sờ:
- Hạ Thiên, ý của cậu là, tên hại ông nội tôi đã cứu Lôi Vũ?
- Cũng không tính là cứu.
Hạ Thiên nhìn Lôi Vũ:
- Này, tôi hỏi anh, có phải một tên khốn họ Âm đã châm cứu cho anh không?
- Sao, sao cậu biết?
Gương mặt ngăm đen của Lôi Vũ giống như lại càng đen hơn.
Tần Phong và Tần Viêm cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai nhìn về phía Lôi Chấn Thiên.
- Hạ Thiên, y thuật của cậu rất cao, tối qua Lôi Quân bị thương nặng nhưng bây giờ đã khôi phục lại, điều này tôi chưa từng thấy ai làm được.
Lôi Chấn Thiên chậm rãi nói:
- Nhưng y học nên dùng để cứu người, không phải dùng để hại người, điều này người dạy cho cậu cũng phải nói rồi chứ?
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó hắn lắc đầu:
- Đại sư phụ của tôi không nói điều này, ông ấy chỉ nói học y có thể kiếm tiền, cũng có thể tán gái.
Lãnh Băng Băng ở bên cạnh lập tức giật mình, thì ra đám sư phụ của tên lưu manh không có kẻ nào tốt, hèn gì dạy ra một tên khốn không ra gì như thế này.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến Lôi Chấn Thiên, hắn tiếp tục nhìn Lôi Vũ:
- Này, anh biết tên họ Âm kia ở đâu không?
- Tôi sẽ không nói.
Lôi Vũ cắn răng.
Diệp Thiếu Hùng lúc này xen vào một câu:
- Hạ Thiên, không bằng đợi một lát nữa rồi nói, trước tiên cậu luận võ với Lôi Quân đi đã.
- Không được, tôi phải hỏi sớm một chút, nếu không một lát nữa hắn chết, tôi sao có thể hỏi được.
Hạ Thiên lắc đầu nói.
Diệp Thiếu Hùng chợt sững sờ:
- Hạ Thiên, cậu nói vậy có ý gì?
- Hạ Thiên, mày dám chơi lén em tao sao?
Lôi Đình cũng không nhịn được nữa mà mở miệng mắng.
- Này, đừng đổ oan cho người khác chứ? Tôi chỉ muốn anh ta phải đau đớn, không muốn anh ta chết.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Lôi Đình:
- Nhưng người này bị tên Âm Y môn kia đâm cho vài châm, bây giờ tuy không sao nhưng cũng có thể chết ngay lập tức, vì vậy không có gì liên quan đến tôi.
- Điều này...Hạ Thiên, cậu chắc chắn sao?
Vẻ mặt Diệp Thiếu Hùng chợt trở nên khó coi, nếu Lôi Vũ chết thì tội danh sẽ không đổ lên đầu Hạ Thiên.
- Tất nhiên là xác định, người này chỉ còn sống được một giờ, sau đó sẽ chết. Này, theo tính toán của tôi thì người này được tên khốn Âm Y môn kia châm kia vào lúc mười giờ tối qua.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Vẻ mặt Tần Phong và Tần Viêm lập tức biến đổi, khoảnh khắc này bọn họ đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, vì Hạ Thiên nói rất đúng.
- Hạ Thiên, cậu nói đến Âm Y môn, đó là địa phương nào?
Lôi Chấn Thiên đột nhiên mở miệng hỏi.
- Là một nơi chuyên nghiên cứu y thuật để hại người.
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu, sau đó hắn nhìn Lôi Vũ:
- Này, dù sao anh cũng chết, không bằng nói cho tôi biết tên Âm Y môn kia đang ở đâu được không?
- Cậu...Cậu đừng làm tôi sợ, bây giờ tôi đang sống tốt, sao có thể chết được.
Giọng nói của Lôi Vũ có chút mất tự nhiên, rõ ràng đã bị Hạ Thiên hù dọa.
- Không nói cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng có thể tự mình tìm được tên kia.
Hạ Thiên căm giận nói:
- Tên khốn kia làm xấu chuyện của tôi, đến khi tôi tìm được thì sẽ cho hắn sống không bằng chết.
Hạ Thiên không quan tâm đến Lôi Vũ mà quay sang Lôi Quân:
- Này, luận võ thôi, làm nhanh một chút, anh cũng chuẩn bị lên dĩa là vừa.
Diệp Thiếu Hùng không biết nói thêm điều gì, những lời nói của Hạ Thiên đúng là quá mức khó nghe.
- Này, chưa biết ai chết đâu.
Lôi Quân hừ lạnh một tiếng:
- Hạ Thiên, thực lực một người không giới hạn trong công phu quyền cước, vì vậy chúng ta luận võ được chia làm ba hạng mục.
- Ba hạng mục gì?
Hạ Thiên cũng không quan tâm.
- Đấu súng, võ công, sức chịu đựng.
Lôi Quân đã sớm có chuẩn bị:
- Trước tiên là đấu súng, bên kia có năm bia ngắm di động, chúng ta bắn mỗi người năm phát súng, phải bắn trúng năm mục tiêu kia, nếu ai điểm cao hơn sẽ thắng.
- Không có vấn đề, bắt đầu đi.
Hạ Thiên không quan tâm:
- Tôi rất bận rộn, làm nhanh thắng nhanh.
- Cậu biết bắn súng sao?
Lãnh Băng Băng nhịn không được phải hỏi một câu.
- Cảnh sát tỷ tỷ, có thứ gì tôi làm không được?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Hạ Thiên, đến chọn súng, nơi đây có các loại súng ngắn, cậu có thể chọn loại phù hợp, để miễn nói không công bằng.
Lôi Quân chỉ thùng súng ở bên cạnh.
Hạ Thiên đi đến, hắn tùy tiện cầm lấy một khẩu súng, sau đó tháo rời rồi ráp lại cực nhanh, động tác liên tục, cực kỳ lưu loát.
Lãnh Băng Băng thấy vậy mà ngây người, chỉ cần nhìn động tác cũng thấy mức độ làm quen với súng của Hạ Thiên còn vượt qua nàng.
Ánh mắt Lôi Quân cũng trở nên nóng bỏng, chỉ cần dùng ánh mắt phán đoán thì biết Hạ Thiên tuyệt đối là cao thủ dùng súng.
- Cậu trước hay tôi trước.
Lôi Quân đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.
- Anh bắn trước đi.
Hạ Thiên khiêm nhướng.
Lôi Quân không trì hoãn, hắn khẽ gật đầu với Tần Phong, tỏ ý có thể bắt đầu.
Tần Phong gật đầu, hắn ấn xuống một nút điện tử, năm bia ngắm nhanh chóng di động, Lôi Quân giơ súng và bóp cò.
- Đùng đùng đùng đùng đùng!
Năm tiếng súng vang lên, năm viên đạn gào thét phóng ra, Lôi Quân không dừng lại chứng tỏ rất tự tin vào tài bắn súng của mình.
Bia ngắm dừng lại, tất cả năm viên đạn đều trúng hồng tâm.
- Hạ Thiên, đến lượt cậu.
Lôi Quân nhìn thành tích của mình mà có chút đắc ý, mà vẻ mặt Lôi Chấn Thiên cũng rất thỏa mãn, dù là Diệp Thiếu Hùng cũng rất kính nể Lôi Quân.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
- Không xong, lưu manh này có tám phần sẽ thua.
Lãnh Băng Băng đột nhiên phát hiện mình có chút căng thẳng.