Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 239: Đái ra quần





Người này vẫy tay, có ba người chạy đến, sau đó đám người bắt đầu ồn ào.

- Tất nhiên là thấy, này anh em, lực hấp dẫn của chú là quá lớn, người đẹp rõ ràng đụng vào người chú.

- Đúng vậy, tôi cũng thấy rất rõ ràng, người đẹp này đụng vào người cậu.

- Này người anh em, được người đẹp đụng vào người, số cậu đúng là may mắn.

Ba người này hát đệm làm tên kia càng thêm đắc ý, hắn nhìn về phía Mộc Hàm, bộ dạng cợt nhả:

- Người đẹp, nhiều người như vậy nhìn thấy rõ ràng, anh không oan uổng cho em đấy chứ?

Bên cạnh có một đám người đến vây quanh xem náo nhiệt, nhưng cũng không ai như bốn tên này, cũng không chỏ miệng vào, chỉ vây quanh xem náo nhiệt mà thôi.
Mộc Hàm khẽ nhíu mày, nàng thản nhiên nói:

- Các em còn bé lắm, chị không muốn so đo, tranh thủ thời gian tránh đường cho chị hai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn

Đám người này rõ ràng không lớn tuổi, nhìn qua cũng chỉ mười lăm mười sáu, đều mặc sơ mi hoa hòe, tướng mạo không tệ nhưng làm người khác sinh ra cảm giác lưu manh.

- Người đẹp, chưa thử sao biết của anh còn nhỏ?

- Đúng vậy, người đẹp, hay là em thử một lần, chúng anh tuyệt đối không nhỏ.

- Không những không nhỏ, hơn nữa lại rất dài.

- Không những rất dài mà thật dài, hì hì.

Bốn tên cười hô hố nói lời ngả ngớn, mà đám đàn ông vây quanh cũng nở nụ cười mập mờ, rõ ràng bọn họ nghe rõ ý nghĩ lời nói của đám choai choai này.

- Chị đã cho các chú em một cơ hội, do các người không biết quý trọng.

Mộc Hàm cười nhạt một tiếng, nàng đột nhiên nhấc chân đạp tên đứng gần nhất ngã xuống đất, sau đó tiến lên cho một tên khác ăn một chỏ, cuối cùng nhảy dựng lên dùng liên hoàn cước đá ngã hai tên còn lại xuống đất.
Đám người vây quanh xem náo nhiệt phải trợn mắt há mồm, thì ra người đẹp này có võ công.
Mộc Hàm khẽ rơi xuống đất rồi giẫm chân lên ngực tên thiếu niên nói:

- Bây giờ, các chú muốn tự mình cút đi hay thích được ăn giày cao gót?

- Điều này, người đẹp, hiểu lầm, là hiểu lầm... ....

Vẻ mặt tên thiếu niên bị giẫm chân lên ngực chợt tái nhợt, ba tên còn lại cũng bò lên và chuẩn bị bỏ chạy.

- Cút.

Mộc Hàm thu chân lại rồi quát lên.
Tên thiếu niên vội vàng đứng lên, hắn bắt chuyện với ba tên còn lại rồi quay đầu bỏ chạy. Đùa giỡn người đẹp không thành, bây giờ còn bị đánh một trận, tất nhiên đám người này đã mất sạch thể diện, bọn họ cũng không cần người ta phải mời, chạy đi mới là thượng sách.

- Này, đứng lại đã.

Đúng lúc này Hạ Thiên mở miệng.
Đám người đứng xem náo nhiệt thấy Hạ Thiên nói như vậy thì biết rõ tình cảnh còn chưa kết thúc.
Bốn tên xui xẻo nghe thấy như vậy thì xoay đầu lại nhì Hạ Thiên, tên cầm đầu dùng giọng tức giận nói:

- Người đẹp đã không so đo, mày còn muốn gì?

- Vợ anh không so đo nhưng không có nghĩa là anh bỏ qua, các chú dám đùa giỡn vợ anh, anh bỏ qua thì còn là đàn ông sao?

Hạ Thiên có vẻ rất bất mãn:

- Vừa rồi vợ anh dạy bảo các chú nên anh không quan tâm, bây giờ vợ anh đã dạy bảo xong, tất nhiên đến lượt anh dạy bảo các chú.

Đám người cả nam lẫn nữ đang vây xung quanh xem náo nhiệt đều cảm thấy Hạ Thiên nói rất đúng, ghẹ của mình bị đùa giỡn, sao hắn không quan tâm cho được? Tất nhiên đám đàn ông nghe thấy như vậy thì càng thêm ghen ghét Hạ Thiên, tên này bộ là chó hình người mà có được một người vợ quá đẹp, ông trời dạo này không có thiên lý. Vì sao những năm gần đây luôn có tình cảnh hoa lài cắm bãi *** trâu? Chẳng lẽ có *** trâu tưới tắm thì hoa sẽ càng thêm sáng lạn sao?

- Này, đừng tưởng có vợ giỏi võ là ngon, có ngon thì đừng cho vợ hỗ trợ, chúng ta tay đôi.

Tên cầm đầu tức giận nói.
Với thân thể dạng chó hình người thì Hạ Thiên tất nhiên sẽ làm người ta nghĩ rằng mình không có võ công, mà đám người kia cũng không tin mình xui xẻo gặp phải hai người có võ công. Những năm nay người biết võ cũng không nhiều, hơn nữa chỉ là vung tay múa chân mà thôi, căn bản chẳng có hiệu quả gì.

- Tốt, anh đấu với chú.

Hạ Thiên ngoắc ngón tay với tên kia:

- Chú em, ra tay đi.

Tên kia vung tay:

- Anh em, lên!

- Không phải chơi tay đôi sao?

Đám người đứng bên ngoài chợt cảm thấy khó chịu, đám tiểu tử kia chơi trò gì vậy? Vừa nói đấu tay đôi, bây giờ chơi hội đồng.

- Chúng tôi và hắn, như vậy mới gọi là tay đôi.

Tên kia mở lời rất hùng hồn.

- Thật ra anh cũng thích đánh số lượng đông.

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Nhanh lên, anh đang muốn đánh người.

- Thằng này kiêu ngạo quá, có vợ đẹp giỏi võ thì ngon sao? Đánh chết mẹ nó đi.

Tên cầm đầu mắng một câu cực kỳ ghen ghét, sau đó hắn vọt lên, ba tên kia cũng đồng loạt ra tay, chuẩn bị đánh cho tên khốn Hạ Thiên mang vợ đẹp đi khoe một trận kêu cha gọi mẹ.
Mộc Hàm không khỏi lắc đầu, nàng dứt khoát xích người ra một chút, tạo không gian cho mấy người kia phóng lên.

- Bốp, bốp, bốp, bốp... ....

Mọi người chỉ nghe thấy những tiếng bạt tay cực kỳ trong trẻo, sau đó đám người thấy Hạ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ mà bốn tên kia đã xếp thành hàng dài như học trò chờ được dạy bảo. Hạ Thiên đang liên tục vung tay, mỗi đứa một tát, cứ liên tục tuần hoàn. Chỉ trong nháy mắt tên nào cũng được ăn mười mấy tát, mà tiếng tát tai vẫn còn vang lên không ngớt.

- Đại ca, em sai rồi, đừng đánh nữa... ....

- Đại ca, tha cho chúng em, chúng em không dám đùa với vợ anh nữa... ....

- Đại ca, đại ca, anh coi như em đánh rắm, tha cho em... ....

- Đại ca, em van anh, em chịu hết nổi rồi, răng sắp long ra... ....

- Đúng là mất hứng.

Hạ Thiên cuối cùng cũng ngừng tay, hắn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bốn người:

- Da mặt các chú không thể mỏng thêm một chút được sao? Nói vậy cũng được à?

Bốn người này chợt sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, nếu da mặt không dày thì sao có thể đùa giỡn người đẹp trên đường được?

- Chồng, thôi bỏ, chúng ta đi dạo phố.

Mộc Hàm cuối cùng cũng nói.
Bốn người kia lập tức dùng ánh mắt cảm động nhìn Mộc Hàm, đây đúng là đức mẹ Maria tái thế.

- Dám đùa giỡn với vợ anh, sao có thể thả được.

Hạ Thiên lại có ý nghĩ khác, bốn người kia lập tức nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt hình viên đạn, thằng này đúng là Satan tái thế.
Hạ Thiên thấy ly cola trên mặt đất, hơn nữa lại thấy cách đó không xa có máy bán nước giải khát, vì vậy ánh mắt xoay chuyển, hắn lập tức có ý nghĩ mới.

- Này, các chú muốn đi phải không?

Hạ Thiên mở miệng hỏi.
Bốn người liên tục gật đầu, nói nhảm, tất nhiên bọn họ muốn đi, không đúng, phải là muốn chạy, đi quá chậm.

- Các chú sang kia mua cho anh mỗi đứa một ly cola.

Hạ Thiên nói.

- Mua cola sao?

Bốn tên đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ người này khát nước muốn uống cola?

- Này, ngây người làm gì? Không muốn sao?

Hạ Thiên bất mãn.
Vì vậy bốn tên tranh thủ chạy đến máy bán nước, chưa đến một phút sau, bốn tên đã quay lại với một ly cola trên tay. Bọn họ cũng không lợi dụng cơ hội để bỏ chạy, vì máy mua cola ở quá gần, bọn họ tin Hạ Thiên có thể đuổi theo bất cứ lúc nào.
Đám người ở bên cạnh xem náo nhiệt phải dùng ánh mắt không giải thích được nhìn Hạ Thiên, người này muốn mua cola làm gì? Không riêng gì bọn họ, ngay cả Mộc Hàm cũng không nghĩ ra, dù sắc lang muốn uống cola cũng không đến mức uống bốn ly chứ?
Hạ Thiên tiến lên cầm lấy hai ly cola trên tay hai tên, ngay sau đó giội nước bên trong vào người hai tên khác, đúng lúc hai tên này chưa kịp phản ứng thì hắn tiến lên lấy cola giội vào hai tên đầu tiên.
Mộc Hàm thấy tình như vậy mà chợt dở khóc dở cười, người vây quanh xem náo nhiệt lại thấy Hạ Thiên rất sáng ý, đúng là tài tình, ngay cả ý nghĩ như vậy cũng áp dụng được.
Những tình cảnh đổ rượu hay nước ép trái cây lên người thường hay xuất hiện trên ti vi, trong hiện thực cũng ít khi thấy được. Nếu Hạ Thiên giội cola lên mặt bốn tên kia, tất nhiên mọi người sẽ chẳng thấy sáng ý, nhưng Hạ Thiên lại giội nước xuống đũng quần.
Hiệu quả là rất rõ ràng, đũng quần ướt sũng, đi trên đường nhất định bị người ta cho là đái ra quần, mà lúc này đám người vây quanh xem náo nhiệt cũng bật cười.
Khóe miệng Mộc Hàm cũng không nhịn được phải cong lên thành đường, sắc lang này đúng là lắm trò.
Bốn tên đáng thương vẫn còn ngơ ngác đứng đờ tại chỗ, nếu không phải gương mặt đã bị Hạ Thiên tát cho đỏ rực thì bây giờ ánh mắt chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Hạ Thiên khá thỏa mãn vì kiệt tác của mình, hắn phất tay:

- Tốt lắm, bốn chú có thể đi được rồi.

Hạ Thiên vừa thốt ra những lời này thì bốn kẻ đáng thương mới kịp phản ứng, đám người dùng ánh mắt oán độc nhìn Hạ Thiên, ngay sau đó cũng không nói lời nào mà bỏ chạy, đám người vây quanh chợt cười thành tiếng.

- Vợ, chúng ta tiếp tục đi dạo phố.

Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo của Mộc Hàm, hắn không quan tâm đến đám người vây quanh mà nghênh ngang bước đi.
Nhưng vừa đi được vài chục mét thì Mộc Hàm cảm thấy điện thoại chấn động, nàng lấy điện thoại ra, khi thấy dãy số quen thuộc kia thì vẻ mặt không khỏi thay đổi.

- Chồng, em phải nhận điện thoại.

Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên, nàng vùng người thoát khỏi cái ôm của hắn, ngay sau đó đi vào một cửa hàng. Nàng thuận tay cầm lấy một bộ quần áo, sau đó đi vào phòng thử đồ, đóng cửa lại và nghe điện thoại.

- Cô định ra tay khi nào?

Điện thoại được chuyển, đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông.

- Ông đã nói cho tôi ba ngày.

Mộc Hàm khẽ nói, nàng cảm thấy người này đang thúc dục mình, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

- Tình huống bây giờ thay đổi, Lý Minh Nhân chỉ cho cô bốn mươi tám giờ, bây giờ là mười một giờ, mười một giờ sau nếu Hạ Thiên còn sống thì Lý Minh Nhân sẽ đích thân ra tay.

Đầu bên kia vang lên giọng không vui:

- Tôi hy vọng cô có thể ra tay vào tối nay, với quan hệ giữa hai bên vào lúc này, cô giết hắn dễ như trở bàn tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.