Kiều Tiểu Kiều ngồi gõ bàn phím hai giờ cuối cùng cũng dừng lại, nàng khẽ ưỡn người tựa lưng lên ghế, sau đó nhắm mắt mà chậm rãi xoa hai huyệt thái dương, đầu nàng có hơi đau.
Thiên tài thường sử dụng đầu óc quá độ, Kiều Tiểu Kiều là như vậy, tuy nàng không làm công việc nặng nhọc nhưng đầu óc rất mệt mỏi.
Đột nhiên một mùi hương thơm ngát quen thuộc truyền vào mũi, Kiều Tiểu Kiều không tự chủ được phải hít hít vài hơi, sau đó nàng mở to mắt, xoay đầu, gương mặt xinh đẹp trở nên vui sướng:
- Chồng, anh về khi nào? Còn nũa, anh lấy đâu ra Kiều quả vậy?
- Mua trên đường.
Hạ Thiên nhanh chóng đưa giỏ trái cây màu đỏ cho Kiều Tiểu Kiều:
- Anh mua xong thì dùng tốc độ nhanh nhất về cho em ăn.
Kiều Tiểu Kiều cầm lấy một quả nhét vào miệng, nàng khẽ nhai nuốt, một mùi hương chua ngọt chảy xuống cuống họng, thấm đẫm ruột gan. Lúc này đầu óc đau nhức cũng giống như biến mất sạch.
Khi hưởng thụ cảm giác quen thuộc thì Kiều Tiểu Kiều cũng nghĩ đến tình cảnh ba năm trước, khi đó nàng mắc bệnh nguy kịch, nàng đến một ngọn núi cao rất thần bí. Sau đó nàng nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến mức làm cho chính mình cảm thấy tự ti và một thiếu niên cùng tuổi.
Thiếu niên kia nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều thì rất vui sướng, vì hắn đã ở trên núi từ rất lâu, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp một người cùng tuổi. Nhưng lúc đó bệnh tình của nàng quá nguy kịch và rất tuyệt vọng, tâm tình không thể nào tốt đẹp. Thiếu niên kia luôn tìm cách trêu chọc nàng, hái cho nàng hoa tuyết liên, nói là tuyết liên ngàn năm. Khi nàng nói muốn ăn gì đó thì thiếu niên kia hái cho một loại trái rừng, quả dại này không có tên, nhưng sau này nàng dùng tên của mình đặt cho loại quả dại kia, vì thế nó có tên là Kiều quả.
Sau khi Kiều Tiểu Kiều ăn một quả Kiều quả thì cực kỳ yêu thích, sau đó hầu như lúc nào nàng cũng muốn ăn, mà thiếu niên kia cũng đi hái cho nàng. Dù là ban ngày hay đêm tối, dù là trời mưa gió sấm sét, chỉ cần nàng mở miệng là hắn sẽ đi hái về.
Có một ngày Kiều Tiểu Kiều muốn đi hái cùng với tên thiếu niên, khi nàng cùng hắn đi đến một vị trí dưới vách đá và ngẩng đầu lên, nàng phát hiện thân cây sinh trưởng trên vách đá. Lúc đó nàng mới biết, mỗi lần hắn hái quả cho nàng cũng không dễ dàng gì.
Tuy sau này tên thiếu niên nói cho Kiều Tiểu Kiều biết, vách đá kia chẳng là gì với hắn, hắn lên hái rất đơn giản, đồng thời cũng cho nàng tận mắt nhìn thấy quá trình. Nhưng lúc đó trong lòng nàng chợt sinh ra một cảm giác xúc động.
- Cũng không biết bây giờ vườn cây kia thế nào rồi.
Kiều Tiểu Kiều lẩm bẩm nói.
- Khi anh xuống núi thì trái cây vẫn còn chưa chín.
Hạ Thiên nói:
- Nhưng hôm nay anh may mắn mua được rất nhiều, dù là vườn cây của chúng ta ở trên núi kết quả cũng không có được nhiều thế này.
- Đúng vậy, chồng, sao anh lại mua được? Sau khi em xuống núi cũng tìm mua nhưng không ai bán.
Kiều Tiểu Kiều phục hồi tinh thần lại, nàng dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Có một cô gái bán ven đường, vì vậy anh đến mua.
Hạ Thiên gãi đầu:
- Nhưng anh vội vàng đưa về cho em ăn, cũng quên hỏi cô ấy xem hái ở đâu.
Kiều Tiểu Kiều cầm một quả bỏ vào miệng, nàng không nói gì thêm, ba năm không được ăn, bây giờ được hưởng thụ mùi vị quen thuộc làm nàng rất hoài niệm.
- Chồng, anh đưa một ít đi đến cho mọi người cùng ăn.
Kiều Tiểu Kiều nói:
- Loại trái cây này rất hiếm có, nên đưa đến cho mọi người dùng thử.
- Vậy thì được, trước tiên anh đưa đến một ít cho cảnh sát tỷ tỷ, chị ấy mất ngủ, ăn quả này thì tốt hơn.
Hạ Thiên xuống lầu tìm một mâm đựng trái cây, sau đó hắn san vào đó một ít rồi nhanh chóng rời khỏi cửa.
Hạ Thiên trước đó đã từng đến phân cục quận Đông, vì vậy cũng coi như khá quen thuộc, hơn nữa có nhiều người trong phân cục cũng biết mặt hắn, vì thế hắn đi vào rất thông suốt, chỉ một lát sau đã đến tầng lầu có phòng làm việc của Lãnh Băng Băng.
- Đồng ca, các anh nhất định phải giúp tôi tìm được tên cuồng vọng kia... ....
Trước cổng của đội cảnh sát hình sự có hai người đang nói chuyện với Đồng Giang, cũng chính là hai tên quản lý đô thị vừa bị Hạ Thiên đánh cho một trận.
- Đồng ca, chính là hắn.
Người kia còn chưa nói xong thì người còn lại nhìn thấy Hạ Thiên đi đến, vì vậy hắn mừng rỡ tiến lên.
Tên quản lý đô thị còn lại cũng lập tức phát hiện Hạ Thiên, hắn cũng lao đến:
- Tốt, bây giờ tự mình chui đầu vào lưới, Đồng ca, bắt người này lại nhanh.
- Sao lại là hai người ngu ngốc này?
Hạ Thiên vốn rất vui vẻ đến tìm cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ gặp mặt hai tên quản lý đô thị trước đó, vì vậy lập tức mất hứng.
- Mày nói gì? Bây giờ mà vẫn còn dám mắng người sao?
Một tên quản lý đô thị cực kỳ tức giận.
- Đúng là quân khốn kiếp, Đồng ca... .....
Tên quản lý đô thị còn lại cũng mở miệng quát tháo.
Hạ Thiên cũng không nhịn được nữa, hắn nhấc chân đá đối phương ngã sấp xuống, sau đó vung tay chụp lấy một tên khác ném ra ngoài:
- Dừng cản đường tôi.
Tên quản lý đô thị đáng thương bị ném đi cảm thấy đầu óc choáng váng, khoảnh khắc này hắn không thể hiểu nổi, vì sao tên này dám đánh người trước mặt cảnh sát?
Tên quản lý đô thị này nhanh chóng bò lên, sau đó hắn tố cáo với Đồng Giang:
- Đồng ca, anh thấy chưa? Người này hoàn toàn không xem những người chấp pháp như chúng ta ra gì...Ư... ....
Người này còn chưa nói xong thì đã bị Đồng Giang bịt kín miệng:
- Đừng nói nữa.
Tên quản lý đô thị còn lại cũng muốn mở miệng nhưng đã bị Đồng Giang trừng mắt quát lớn:
- Dù muốn nói gì cũng im mồm cho tôi.
Hai tên quản lý đô thị chợt choáng váng, có chuyện gì xảy ra?
- Ồn ào gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?
Một giọng nói bất mãn truyền đến, một nữ cảnh sát chân dài xinh đẹp gợi cảm xuất hiện trước mặt mọi người, là Lãnh Băng Băng.
- Không có gì, không có gì, cục trưởng Lãnh, chị cứ làm việc... ....
Đồng Giang vội vàng cười nói.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi đến tìm chị.
Hạ Thiên lóe lên đi đến trước mặt Lãnh Băng Băng, sau đó hắn đưa mâm Kiều gia cho nàng:
- Tặng cho chị ăn.
- Đây là cái gì?
Lãnh Băng Băng có chút buồn bực, nàng cau mày nói:
- Không phải tôi nói cậu ở nhà đưa Hồng Bác đi chơi sao? Sao bây giờ lại chạy đến đây?
- Bọn họ đi chơi rồi, chị yên tâm, tôi đã cho tên mập đưa bọn họ đi ngắm cảnh.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Tên mập sao?
Lãnh Băng Băng nhíu mày:
- Là tiểu đệ Vương Kiệt của cậu sao?
- Đúng vậy, em họ của chị muốn đến đại học Giang Hải, tôi không quá quen, vì vậy cho tên mập đưa đi, dù sao Vương Kiệt cũng là sinh viên đại học Giang Hải.
Hạ Thiên gật gật đầu, sau đó hắn cầm một Kiều quả nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đừng quản bọn họ làm gì, ăn một trái đi, rất ngon.
Hạ Thiên vừa nói vừa đưa một quả đến miệng Lãnh Băng Băng. Lúc này Lãnh Băng Băng nhìn thấy một quả màu đỏ đến trước miệng, dù nàng không thích ứng nhưng vẫn mở cặp môi anh đào gợi cảm để Hạ Thiên đưa trái cây vào miệng.
Nhưng tình cảnh này lại làm cho hai tên quản lý đô thị ngây người, bọn họ cũng nghe được thanh danh của người đẹp băng giá, cũng biết nàng bây giờ là phó cục trưởng phân cục quận Đông. Tiểu tử vừa rồi đánh hai người bọn họ lại dám mớm cho Lãnh Băng Băng trước mặt mọi người, dù bọn họ là kẻ ngu cũng biết tên khốn kia là đàn ông của Lãnh Băng Băng.
Lần này bọn họ cuối cùng cũng hiểu vì sao tên khốn kia dám đánh người ở cục cảnh sát, càng biết rõ vì sao Đồng Giang không cho bọn họ lên tiếng, thì ra đây là người không thể chọc vào. Những năm qua quản lý đô thị thường xuyên ức hiếp người thường, nhưng đây căn bản chỉ là dân chúng, nào dám động vào người có hậu trường?
- Hai anh coi như xui xẻo, mau về đi.
Đồng Giang lúc này khẽ nói với hai người:
- Thấy các anh gọi tôi là Đồng ca, tôi cũng khuyên hai anh một câu, sau này đừng chọc vào cậu ta, đừng nên trêu vào. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cám ơn Đồng ca, cám ơn Đồng ca.
Hai người liên tục nói, sau đó nhìn Hạ Thiên rồi xoay người bỏ đi. Trước kia bọn họ đều ức hiếp người nhưng hôm nay cứ coi như bị người ức hiếp.
Đồng Giang nhìn bóng lưng hai người kia mà không khỏi nhớ đến một câu, ác nhân phải gặp ác ma.
Đồng Giang lắc đầu, hắn thầm thở dài một hơi rồi xoay người đi vào phòng của mình, cũng không muốn làm bóng đèn của Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng vừa ăn xong Kiều gia thì chủ động dùng tay bỏ trái cây vào miệng, lúc này nàng đã biết loại quả này ăn rất ngon.
- Đây rốt cuộc là quả gì?
Sau khi ăn vài trái thì Lãnh Băng Băng không khỏi mở miệng hỏi.
- Lúc đầu không có tên, sau đó tôi dùng tên của Tiểu Kiều để đặt cho nó, là Kiều quả.
Hạ Thiên cũng không nói dối:
- Tiểu Kiều rất thích ăn loại quả này.
Lãnh Băng Băng có chút bất mãn, nào có cái tên cổ quái như vậy? Rõ ràng người này vì nịnh nọt Tiểu Kiều mới cố ý nghĩ ra cái tên như thế.
- Trái này mua ở đâu?
Lãnh Băng Băng vừa đi vào phòng làm việc vừa hỏi.
- Mua trên đường.
Hạ Thiên trả lời, sau đó hắn bổ sung thêm một câu:
- Nhưng trên núi tôi ở cũng có, nếu vợ cảnh sát tỷ tỷ muốn ăn, sau này mỗi năm tôi sẽ đi hái.
"Trên núi sao?"Lãnh Băng Băng định hỏi trên núi nào thì chuông điện thoại vang lên.
Lãnh Băng Băng nhìn qua màn hình, sau đó nhấn nút nghe:
- Chào anh, cục trưởng Hào!
Người điện thoại đến chính là cục trưởng cục công an tỉnh Bình Hải, là Hào Đồ.
- Tiểu Lãnh, có biết bạn trai của cô ở đâu không?
Hào Đồ nói, giọng điệu có chút cổ quái.
- Bại trai sao?
Lãnh Băng Băng không tự giác được phải nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh:
- Cục trưởng Hào, anh nói Hạ Thiên sao?
- Đúng vậy, Tiểu Lãnh, cô biết Hạ Thiên ở đâu không?
Hào Đồ tiếp tục hỏi.
Lãnh Băng Băng định nói Hạ Thiên đang ở bên cạnh nhưng lại có chút chần chừ, nàng không nói ra mà hỏi ngược lại:
- Cục trưởng Hào, anh tìm cậu ấy có chuyện gì?
- Tiểu Lãnh, tôi cũng không gạt cô, cậu ấy chọc phải phiền toái lớn, tôi muốn gặp cậu ấy để tìm hiểu tình huống cụ thể, hy vọng chỉ là hiểu lầm.
Hào Đồ thở dài trong điện thoại.