Đái Dũng nói xong những lời này thì phát hiện ánh mắt đám người nhìn mình càng thêm kỳ quái, điều này vừa làm hắn bất mãn vừa rất nghi hoặc. Rốt cuộc mình nói sai điều gì? Sao đám sinh viên chết tiệt này lại nhìn mình bằng ánh mắt quỷ dị như vậy?
Chỉ nhìn ánh mắt thì sẽ biết bọn họ đang có ý nghĩ gì? Đúng rồi, bọn họ coi Đái Dũng mình là ngu ngốc.
Đái Dũng đang muốn nổi nóng, để dạy sinh viên này một bài học, đột nhiên hắn lại nghe được một câu:
- Chú nói không sai, tên của anh có phong cách không giống bình thường, sao anh không nhớ mình thu một tiểu đệ như chú nhỉ?
Đái Dũng ngây người, hắn nhìn Hạ Thiên, đầu óc có chút hỗn loạn:
- Cậu...Cậu nói gì?
- Cậu ta chính là Hạ Thiên, không phải anh làm tiểu đệ cho cậu ta sao? Sao không nhận ra đại ca của mình?
Thư Tịnh không khỏi cười nhạo.
Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Đúng vậy, sao làm tiểu đệ mà không xứng chức như vậy?
- Tôi thấy người này căn bản là khoác lác, cũng không phải là tiểu đệ của Hạ Thiên.
- Thì ra đây chỉ là một tên lường gạt, Đào Na tìm một bạn trai như vậy sao?
- Đúng là lừa gạt, Đào Na nói tài trợ có lẽ cũng tám phần là giả.
- Tôi cũng thấy vậy, tôi cũng cảm thấy không có ai tài trợ cho chúng ta.
Những thành viên đội bóng mỗi người nói một câu, Đái Dũng nghe những lời như vậy mà vẻ mặt trở nên đặc sắc.
- Anh...Anh là thiên ca sao?
Đái Dũng nhìn hạ thiên, giọng điệu có chút lắp bắp, vẻ mặt có chút sợ hãi, còn có chút kích động. Mà hai tên tiểu đệ đứng sau lưng hắn lại choáng váng, cả hai ngây người nhìn Hạ Thiên, không nói nên lời.
- Anh là Hạ Thiên, nhưng tôi không phải là thiên ca của chú, chú nếu gọi anh bậy bạ, anh sẽ đánh.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Đừng...Đừng, Thiên ca, anh thật sự là đại ca của tôi.
Đái Dũng lập tức luống cuống:
- Em cùng lăn lộn giang hồ với Kiệt ca, thật sự, không tin anh cứ hỏi Kiệt ca.
- À, chú là người của tên mập sao?
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:
- Anh bây giờ đang có tâm tình rất kém, tóm lại chú cút đi cho anh, đừng làm phiền anh.
- Thiên ca, em sẽ cút ngay, sẽ cút ngay... ....
Đái Dũng liên tục gật đầu.
- A Dũng, anh làm gì vậy? Sao không giúp em dạy bảo tên khốn này... ....
Đào Na cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng có chút tức giận.
- Bốp!
Đào Na còn chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy gò má nóng bỏng, đám người Thư Tịnh và Khương Phong ở bên cạnh chợt ngẩn ngơ, Đái Dũng tát Đào Na?
Chỉ cần nhìn dấu ngón tay đỏ tươi trên mặt Đào Na thì biết, Đái Dũng ra tay cũng không lưu tình.
- Cô muốn chết sao? Nếu cô còn dám bất kính với thiên ca, tôi đánh chết cô.
Đái Dũng hét lên giận dữ với Đào Na.
- Anh...Anh... ....
Đào Na lập tức choáng váng, vô tình nước mắt chảy tràn.
- Khóc...Khóc cái gì?
Đái Dũng chụp tay Đào Na:
- Theo tôi mau, đừng đứng đây làm mọi người thêm xấu hổ.
Đái Dũng kéo Đào Na vào chiếc Audi, hai tên tiểu đệ cũng nhanh chóng đuổi theo. Xe Audi nhanh chóng khởi động, sau đó chạy khỏi tầm mắt mọi người.
Lúc này ánh mắt đám thành viên đội bóng và cả Khương Phong nhìn Hạ Thiên đã có chút khác biệt với trước đó, thì ra người anh em này là đại ca giang hồ. Đúng là nhìn người không nên xem vẻ bề ngoài, người này có hình tượng không giống như các đại ca bình thường khác.
- Này, cậu là xã hội đen sao?
Thư Tịnh lúc này không nhịn được phải hỏi Hạ Thiên.
- Đét.
Một âm thanh trong trẻo truyền vào tai mọi người.
Khi trên mông truyền đến cảm giác đau đớn thì gương mặt Thư Tịnh đã đỏ bừng, nàng dùng ánh mắt vừa thẹn vừa giận nhìn Hạ Thiên:
- Sao cậu lại đánh tôi?
- Vì chị nói sai.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Thư Tịnh:
- Tôi mà làm xã hội đen không có cấp bậc vậy sao?
- Nhưng bọn họ rõ ràng đã gọi cậu là thiên ca?
Thư Tịnh không phục.
- Là vì tôi quá đẹp trai, thiên ca chính là tên gọi tắt của người đẹp trai nhất thiên hạ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Thư Tịnh nghẹn giọng nhìn Hạ Thiên, người này đúng là quá vô sỉ, những lời như vậy cũng nói ra được, đúng là thiên hạ đệ nhất vô sỉ.
Khương Phong và các thành viên đội bóng thật sự không biết nói gì hơn, lòng tin của người này quả nhiên là đệ nhất thiên hạ.
- À, điều này, chúng ta tiếp tục chơi bóng, hai người làm gì thì cứ tự nhiên.
Khương Phong thấy bầu không khí có chút quỷ dị, vì vậy hắn đành phải mở miệng phá vỡ bầu không khí, hắn nói một lời và mọi người lại đi ra sân.
Thư Tịnh thở phì phò nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng không thèm quan tâm đến hắn, tiếp tục nhìn vào sân. Mà Hạ Thiên thì vẫn tự tìm nguồn vui cho mình, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào dáng vẻ mê người của Thư Tịnh.
Vì vậy mà cả buổi chiều Thư Tịnh đều cảm giác được hai ánh mắt tràn đầy tính xâm lược nhìn mình, cả buổi chiều nàng đều mất hồn mất vía. Mãi đến sáu giờ thì đám người Khương Phong mới đề nghị đi ăn tối, cuối cùng nàng cũng thở ra, vì lúc này Hạ Thiên đã không còn nhìn chằm chằm vào mình.
Phía bên phải cổng trường đại học thể dục thể thao chính là một nhà hàng, Thư Tịnh, Hạ Thiên và đám thành viên bóng rổ đều vào trong này ăn tối, nhưng khi món ăn còn chưa được đưa lên thì bia đã được khui.
- Uống, Hạ Thiên, chúc mừng cậu cưa đổ hoa hậu trường đại học thể dục thể thao, uống trước ba ly... ....
Các thành viên đội bóng đều tìm đến Hạ Thiên, ai cũng mời hắn ba ly, vì vậy mà hắn uống vào bụng vài chục ly.
- À, Hạ Thiên, chúng tôi lại chúc mừng anh tán đổ hoa khoa của chúng tôi... ....
Lại một người cụng ba ly.
Sau đó lại có người tiến ra:
- Hạ Thiên, chúc mừng cậu tán đổ hoa phòng... ...
Nào là hoa hậu, hoa khoa, hoa phòng...Đều ám chỉ một người, là Thư Tịnh. Không thể nghi ngờ mục tiêu của đám người chính là làm cho Hạ Thiên quá chén, cũng không phải bọn họ có cừu hận với hắn, chẳng qua ai cũng nhận được lệnh của Thư Tịnh, vì vậy phải cho Hạ Thiên say chết.
Lý do Thư Tịnh muốn Hạ Thiên say cũng rất đơn giản, chính là một lúc nữa đối phương sẽ không cùng nàng đi mướn phòng tâm sự, như vậy đêm nay nàng có thể tránh thoát một kiếp. Sau này Hạ Thiên sẽ làm gì, điều này không cần quan tâm, bây giờ nàng phải vượt qua cửa khẩu này, dù nàng tình nguyện làm vợ người ta thì đêm nay cũng không muốn đi mướn phòng với đối phương.
Hơn mười người liên tục chúc rượu Hạ Thiên, nhưn hắn vẫn không có vấn đề gì, vì vậy mà ai cũng buồn bực. Tuy nói đây chỉ là bia nhưng Hạ Thiên đã uống hai két, uống bia cũng vừa phải thôi chứ?
Hạ Thiên còn chưa say thì đám người đội bóng đã ngất ngây, nhưng lúc này bọn họ cũng có lý do mới:
- Hạ Thiên, tôi nói với cậu này, Thư Tịnh là hoa đội của đội bóng chúng tôi, cậu tán đổ hoa đẹp, như vậy phải uống vài ly... ....
Thư Tịnh ở bên cạnh cảm thấy dở khóc dở cười, những người này không tìm được lý do nào khác à? Sao cứ hoa này hoa nọ, thứ này thứ nọ như vậy?
Lại là một vòng mời mọc ba ly không say không về, Hạ Thiên vẫn điềm nhiên như không, ngược lại đám người đội bóng đã quá
"phê". Tình cảnh lần này đã kích thích tâm tình háo thắng của đám người, mười mấy người mà không ép đổ một thuyền, sự việc truyền ra ngoài thì bọn họ còn mặt mũi gì nữa?
Lúc này dù không phải Thư Tịnh ra lệnh thì bọn họ cũng phải ép cho Hạ Thiên say khướt, vì vậy mà sau đó mọi người thay phiên ra trận, ngay cả một nữ sinh như Mạc Tịnh cũng lên ngựa với đủ lý do.
- Hạ Thiên, tôi rất sùng bái cậu, dô!
- Này anh bạn, anh bạn đúng là pro, tôi cũng ngưỡng mộ an bạn, dô!
- Hạ Thiên, uống bia cần quái gì lý do, anh em ta làm một ly, dô!
... ....
Ông chủ nhà hàng rất vui sướng, bia cứ đưa lên từng két từng két, chỉ trong nháy mắt đã hơn mười thùng, đúng là lãi lớn.
Thư Tịnh cũng rất khó hiểu, nàng nhìn Hạ Thiên như một quái vật, người này uống bia hay uống nước? Hèn gì ai mời cũng vô, dù là đám người Khương Phong tìm lý do gì thì hắn cũng không từ chối.
Trong phòng chỉ còn lại hai người thanh tỉnh, một là Thư Tịnh, vì từ đầu đến cuối nàng không uống ly nào, người thứ hai chính là Hạ Thiên. Người này uống rượu chấp hơn mười người khác, nhưng cuối cùng thì đám người kia say bét nhè, hắn vẫn điềm nhiên như không.
Thư Tịnh có chút choáng váng, chẳng lẽ đêm nay mình tránh trời không khỏi nắng, nhất định phải từ thiếu nữ thành thiếu phụ sao?
Thư Tịnh nhìn đám người say xỉn be bét mà xuất hiện một vấn đề khó khăn khác, phải làm sao để đưa đám
"đệ tử lưu linh" này về đây?
Thư Tịnh suy nghĩ một lát rồi cũng có chủ ý:
- Hạ Thiên, gần đây có một khác sạn, tôi đi thuê vài phòng, cậu hỗ trợ đưa bọn họ vào bên trong.
- Được!
Hạ Thiên đồng ý ngay, sau đó hắn còn nói thêm:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta cũng thuê một phòng.
Thư Tịnh nghe nói như vậy thì sinh ra xúc động muốn bóp chết đối phương, nàng sao lại ngu ngốc như vậy, sao lại chủ động muốn đi mướn phòng? Bây giờ thì xong đời, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Ánh mắt Thư Tịnh xoay chuyển, nàng dùng ánh mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:
- Tôi sẽ không đi, khách sạn không tốt, tôi không muốn vào đó mướn phòng.
- À, vậy thì chị muốn đi đâu mướn phòng?
Hạ Thiên vẫn theo sát mà không bỏ qua.
- Đợi lát nữa nói sau, trước tiên cậu đưa mọi người đến khách sạn cái đã.
Thư Tịnh hờn dỗi nói.
- Vậy thì được.
Hạ Thiên nhấc một người lên:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi thôi.
- Trước tiên tôi tính tiền, sau đó đi đặt phòng, cậu chờ chút.
Thư Tịnh có chút bất đắc dĩ, người này sao lại vội vã như vậy?
Thư Tịnh mất vài phút đi đặt phòng, Hạ Thiên cũng chỉ mất vài phút để đưa đám thành viên đội bóng đã say xỉn vào trong phòng. Mười hai người nam sinh, hai người một phòng, Mạc Tịnh một phòng, tổng cộng là bảy phòng. Sau khi làm xong tất cả thì Hạ Thiên kéo tay Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi chỗ khác thôi.
Thư Tịnh còn chưa nghĩ biện pháp nào để kéo dài thời gian thì đã bị Hạ Thiên kéo ra khỏi khách sạn. Đúng lúc này có một đám người đi đến, đi đầu là một ông lão gầy còm, sau lưng ông lão có vài người, có nữ có nam, tuổi cũng là già trẻ không đồng nhất.
- Chú Lê, chính là bọn họ.
Một âm thanh đột nhiên vang lên, Hạ Thiên và Thư Tịnh cũng rất quen giọng điệu này. Người này rõ ràng là Phùng Trí vừa bị Hạ Thiên hãm hại vào đồn cảnh sát, nhưng hai người bọn họ đều không ngờ Phùng Trí mới bị bắt vài giờ mà đã được thả ra, hơn nữa còn kéo người đến trả thù.