Hạ Thiên không quen thuộc thành phố Giang Hải, tất nhiên hắn cũng không biết vị trí hiện tại của mình, nhưng hắn vẫn có thể nhìn qua bóng tối và thấy nơi đây rất vắng vẻ, trong phạm vi vài ngàn mét không có bất kỳ ngôi nhà nào. Hai bên là những cánh đồng rộng, còn có một vài ngọn núi nhỏ, rõ ràng đã rời khỏi nội thành thành phố Giang Hải.
Loại địa phương này rất thích hợp để giết người, tất nhiên cũng hợp ý với Hạ Thiên còn có cả Tiếu Chấn Nam.
Đám quân nhân trên xe đã nhảy xuống, mỗi người vẫn chĩa súng vào người Hạ Thiên, Tiếu Chấn Nam thì bước đến gần Hạ Thiên. Tất nhiên, lão không nằm trong phạm vi xạ kích của bộ đội.
- Hạ Thiên, có biết hành vi của mình phạm vào tội gì không?
Tiếu Chấn Nam dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, dù bây giờ là buổi tối nhưng Hạ Thiên vẫn có thể thấy cặp mắt của đối phương rất sáng, tất nhiên điều này có lẽ cũng liên quan đến nhãn lực của hắn.
Tất nhiên Tiếu Chấn Nam cũng không cần Hạ Thiên trả lời vấn đề này, vì lão tiếp tục nói:
- Mày lạm sát kẻ vô tội, là loại cực kỳ hung ác, đúng là chết còn chưa hết tội.
Hạ Thiên lúc này mất kiên nhẫn cắt đứt lời Tiếu Chấn Nam:
- Này ông lão, ông nói nhảm làm gì vậy? Chủ nhân của ông cần giết tôi, ông cũng sắp giết, lấy cớ làm gì?
Tiếu Chấn Nam có chút sững sờ, sau đó tức giận nói:
- Mày nói gì?
- Tôi nói gì ông không nghe rõ sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiếu Chấn Nam:
- Ông không phải là một con chó của Lý gia sao? Chủ nhân vừa ra lệnh cho ông ra tay giết chết tôi, sau đó ép cho tôi một tội danh cướp súng chạy trốn, tôi nói không sai chứ?
- Mày... ....
Vẻ mặt Tiếu Chấn Nam cực kỳ khiếp đảm, trong lòng rất sợ hãi. Đúng vậy, sau khi bắt được Hạ Thiên thì lão lập tức báo cáo về thủ đô, ngay sau đó nhận được lệnh trực tiếp giải quyết hạ thiên. Nhưng lão dù nghĩ thế nào cũng không hiểu, vì sao Hạ Thiên biết được chuyện này?
Tiếu Chấn Nam ngoài khiếp sợ cũng cực kỳ phẫn nộ, lão đường đường là trung đoàn trưởng phân khu tỉnh Bình Hải, trong miệng Hạ Thiên thì lão chỉ là một con chó, lão có thể không nổi giận sao?
Chức vị của Tiếu Chấn Nam là trung đoàn trưởng, tất nhiên địa vị cũng không phải bình thường, phóng mắt toàn bộ Giang Hải, thậm chí là tỉnh Bình Hải, dù kẻ nào gặp mặt cũng phải nể mặt vài phần. Dù rời khỏi tỉnh Bình Hải thì Tiếu Chấn Nam cũng là một nhân vật đường hoàng, dù là lão già Lý gia, khi nói chuyện với lão cũng rất ôn hòa, lão đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như Hạ Thiên?
Dù địa vị bây giờ của Tiếu Chấn Nam không thoát khỏi sự nâng đỡ của Lý gia, mà Lý gia ở thủ đô giao nhiệm vụ cho lão, tất nhiên lão phải chấp hành mà không hề nói điều gì. Nhưng lão không cho rằng mình là một con chó của Lý gia, càng không thể tha thứ người khác nói lão là con chó của Lý gia. Vì vậy thời điểm này, dù không nhận lệnh của Lý gia thì lão cũng sẽ không bỏ qua cho Hạ Thiên, thằng khốn nào dám sỉ nhục lão, đêm nay hắn phải chết.
Hạ Thiên lại tiếp tục nói:
- Này, ông lão, thật ra làm chủ nhân sẽ khôn hơn chó, chủ nhân của ông biết ông sẽ chết dưới tay tôi, rõ ràng làm việc không công.
- Hạ Thiên, mày đúng là không biết sống chết.
Tiếu Chấn Nam hừ lạnh một tiếng.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn quét mắt nhìn đám người rồi lười biếng nói:
- Này, đám ngu ngốc,bây giờ tao cướp súng giết sạch cả đám, đừng nói tao không cảnh cáo trước, xuống gặp Diêm Vương đừng tố cáo bậy bạ, tao đã choc chúng mày cơ hội rồi.
Không đợi Hạ Thiên nói hết lời, Tiếu Chấn Nam vung tay, lão quát một tiếng:
- Nổ súng, bắn chết nó.
- Đùng, đùng, đùng!
Những tiếng súng vang lên dồn dập.
... ....
Lãnh Băng Băng ngồi trong xe, trong lòng có chút lo lắng, nàng vẫn luôn lái xe chạy theo những chiếc xe kia nhưng không dám tiếp cận quá gần, sợ bị đối phương phát hiện.
Vài phút trước Lôi lão đã điện thoại cho nàng, lão đã phái ra khối cảnh vệ chạy đến, nhưng trong lòng Lãnh Băng Băng vẫn rất lo lắng, vì nàng không biết cảnh vệ có đến kịp hay không.
Bây giờ Lãnh Băng Băng cũng dừng xe, vì nàng phát hiện đoàn xe phía trước cũng dừng lại, vì khoảng cách quá xa nên nàng không thể nhìn rõ phía trước có tình huống gì phát sinh, vì vậy mà trong lòng rất lo lắng.
- Chị gái, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Lãnh Hồng Bác không nhịn được phải hỏi, giọng điệu của hắn rất bất an. Thân là một sinh viên đại học không có nhiều kinh nghiệm sống, Lãnh Hồng Bác tất nhiên chưa từng trải qua những sự việc tương tự.
Lãnh Băng Băng không trả lời vấn đề của Lãnh Hồng Bác, vì nàng có nói cũng vô dụng. Bây giờ nàng không có thời gian trấn an đứa em họ đang lo lắng, tất cả tâm tư của nàng đều dồn lên người Hạ Thiên. Lúc này nàng mới biết mình rất quan tâm đến đối phương.
- Đùng đùng đùng đùng... ....
Những tiếng súng vang dội từ phương xa truyền đến.
- Á... ....
Lãnh Hồng Bác và Vương Vi không nhịn được phải kêu lên kinh hoàng. Truyện
Khoảnh khắc này Lãnh Băng Băng cũng choáng váng, mãi vài chục giây sau khi súng vang lên thì nàng mới kịp phản ứng. Sau đó nàng đẩy cửa xe nhảy xuống, nàng vội chạy về phía tiếng súng phát ra.
Với kinh nghiệm của nàng thì chỉ cần đơn giản nghe tiếng súng là biết không phải một người bắn, điều này cũng có nghĩa là người bắn không phải Hạ Thiên mà là đám bộ đội. Đối tượng mà bọn họ xạ kích cũng chỉ có một người, là Hạ Thiên.
- Bọn họ giết hắn rồi sao?
Trong đầu Lãnh Băng Băng là ý nghĩ này, trong lòng cũng tràn đầy bi thương và phẫn nộ. Nàng vội vàng chạy đến, đồng thời cũng rút súng ngắn bên hông, trong tiềm thức của nàng đã đưa ra quyết định, vài giây sau nàng gặp đám người kia, nàng cũng sẽ bắn ngay.
Những chiếc xe của đám bộ đội nhanh chóng hiện ra trong mắt Lãnh Băng Băng, lúc này nàng đã vô thức nâng súng lên chuẩn bị nhả đạn. Nhưng lúc này nàng không thấy bất kỳ một tên quân nhân nào.
Lãnh Băng Băng cảm thấy sự việc quá quỷ dị, trong lòng cũng không khỏi bùng lên hy vọng. Nàng ngừng lại, một tay nhấc súng bắt đầu thong thả tiến lên, đồng thời cũng đảo mắt khắp chun quanh xem xét tình huống.
Vài giây sau Lãnh Băng Băng chợt ngây dại, nàng đã thấy đám quân nhân nhưng vẫn không có đối tượng để ra tay. Vì lúc này đám người kia đều nằm trên mặt đất, trên trán mỗi người đều có một lỗ hổng, tất cả đều mất mạng vì một viên đạn.
Lãnh Băng Băng thấy tình cảnh như vậy thì khong khỏi nhớ đến buổi tối trước kia, khi đó trong biệt thự của nàng, bốn thủ hạ của Lý Minh Hiên cũng chết như vậy trước họng súng của Hạ Thiên.
- Hạ Thiên?
Lãnh Băng Băng thử hô lên một tiếng, giọng điệu không kìm được phải run rẩy. Một phút trước đó trong lòng nàng cực kỳ phẫn hận, nàng cho rằng Hạ Thiên đã phải chết, nhưng bây giờ nàng bắt đầu cảm giác Hạ Thiên vẫn còn sống, nếu không thì sao đám quân nhân lại chết sạch như vậy?
Nhưng lúc này nàng vẫn còn chưa thấy Hạ Thiên, trong lòng vẫn rất bất an, chỉ khi chính thức nhìn thấy Hạ Thiên thì nàng mới yên lòng.
- Đùng!
Một tiêng súng vang lên, điều này làm Lãnh Băng Băng rất hoảng sợ.
- Ai?
Lãnh Băng Băng quát lên một tiếng chói tay, sau đó nàng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đúng là lưu manh mà nàng vừa hận vừa lo lắng, đây chính là một tên lăng nhăng luôn muốn lấy tất cả làm vợ, là Hạ Thiên.
Hạ Thiên đang cầm một khẩu súng, trước mặt hắn là một tên quân nhân, tên này khác biệt với những quân nhân khác, thê thảm hơn rất nhiều, hai chân bị đánh gãy, cuối cùng trên đầu còn có một lỗ hổng.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị cũng đến sao?
Hạ Thiên lúc này ném súng lên thi thể tên quân nhân, sau đó hắn nở nụ cười sáng lạn với Lãnh Băng Băng rồi đi đến.
- Cậu...Cậu không sao chứ?
Lãnh Băng Băng thu hồi súng ngắn, tuy nàng nhìn thấy Hạ Thiên đứng nơi đó, nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi một câu.
- Vậy bọn họ chết hết rồi sao?
Lãnh Băng Băng nhìn những thi thể đầy đất, nàng lại hỏi một câu.
- Tất nhiên, đám người này muốn giết tôi, tất nhiên tôi phải xử lý bọn họ.
Hạ Thiên vẫn nói với bộ dạng đương nhiên, đối với hắn thì những vấn đề thế này rất hợp lý.
- ... ....
Lãnh Băng Băng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Chúng ta đi thôi.
Trong những phút này tâm tình của Lãnh Băng Băng thay đổi rất nhanh, nàng thấy Hạ Thiên bình an vô sự thì thiếu chút nữa đã nhào vào lòng hắn, nhưng cuối cùng nàng cũng khống chế được chính mình. Vì vậy bây giờ nàng có vẻ tỉnh táo giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
- Tốt.
Hạ Thiên lập tức gật đầu, hắn lại cười hì hì:
- Nhưng, vợ cảnh sát tỷ tỷ, nể chị quan tâm tôi như vậy, tôi sẽ ban thưởng, một nụ hôn nồng cháy.
- Tôi không cần cậu thưởng... .... Nguồn truyện: Truyện FULL
Lãnh Băng Băng tức giận nói, người này đúng là đánh chết cái nết không chừa, vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng hắn vẫn còn tâm tư chiếm tiện nghi của nàng. Hơn nữa bây giờ hắn còn muốn ban thưởng cho nàng, đây rõ ràng là ban thưởng cho hắn mới đúng chứ?
Nhưng vấn đề ban thưởng không phải Lãnh Băng Băng không muốn là được, nàng còn chưa nói hết lời thì đã thấy eo thon bị xiết chặt, sau đó cặp môi đỏ hồng cũng bị chặn.
"Lưu manh này vẫn vậy... ...."Trong lòng Lãnh Băng Băng bùng lên ý nghĩ này, nàng tuy phản đối nhưng bây giờ đã không phản kháng, ngược lại còn dùng kỹ thuật đã được rèn luyện vài lần để phối hợp với Hạ Thiên. Hắn còn sống, đây là chuyện vui sướng nhất của nàng đêm nay, dù nơi đây không thích hợp nhưng nàng vẫn hôn hắn cuồng nhiệt.
Cặp lưỡi của hai người quấn lấy nhau, một lúc lâu sau vẫn còn chưa tách ra, vô tình bàn tay của Hạ Thiên đã lục lọi lên người Lãnh Băng Băng, cặp mông tròn của nàng lại bị hắn xâm chiếm. Thậm chí ngọn núi lớn của Lãnh Băng Băng cũng bi hắn xoa bóp trắng trợn, mãi đến khi những hồi còi cảnh sát vang lên hai người mới giật mình thanh tỉnh.