-- À, Vợ Tịnh Tịnh, nói như vậy chúng ta đi trước, cục cảnh sát này cũng không có gì vui.
Hạ Thiên nghe nói Thư Tịnh không bị ức hiếp thì có chút vui vẻ, dù sao hắn cũng quen thuộc chỗ này, nếu đám người này không chọc tức hắn, hắn cũng không gây khó cho người ta.
- Được.
Thư Tịnh đáp ứng, cục cảnh sát đúng là không có gì vui, nàng cũng mong sao rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Tuy nói vậy nhưng Thư Tịnh vẫn có chút không yên, đám cảnh sát này sẽ để nàng đi như vậy sao?
Mãi đến khi ra khỏi cục cảnh sát thì Thư Tịnh mới không thể không tin, Hạ Thiên quả nhiên đi lại tự do trong cục cảnh sát giống như ở nhà mình.
- Này, đám cảnh sát kia sao lại sợ cậu như vậy?
Thư Tịnh cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Vì tôi thường xuyên đánh bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Thư Tịnh hết chỗ nói, người này đúng là, thường xuyên đánh cảnh sát sao? Bọn họ là cảnh sát, những năm gần đây có người đám cảnh sát sao? Lưu manh này đúng là khoác lác.
- Này, tôi về trường học nhé.
Thư Tịnh quyết định không cùng ở một chỗ với lưu manh này, thôi thì về trường mới là chính đạo, hôm nay nàng còn phải đi học.
- Được rồi.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó Thư Tịnh cảm thấy eo thon bị xiết chặt, thân thể chợt nhẹ bẫng, nàng bị Hạ Thiên bế lên.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vnThư Tịnh rất xấu hổ:
- Cậu làm gì thế? Mau buông tôi xuống.
- Vợ Tịnh Tịnh, không phải chị muốn về trường sao?
Hạ Thiên tất nhiên không buông nàng xuống, hắn chỉ dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Tôi phải về trường, cậu ôm tôi làm gì?
Thư Tịnh tức giận nói.
- Tôi không ôm chị, sao có thể đưa chị về trường?
Hạ Thiên càng không nghĩ ra, Vợ Tịnh Tịnh này sao có nhiều lúc không thông minh như vậy?
Thư Tịnh thiếu chút nữa đã tan vỡ:
- Ai muốn cậy đưa tôi về? Tôi tự bắt xe về.
- Vợ Tịnh Tịnh, đi xe rất chậm, tôi đưa chị đi nhanh hơn.
Hạ Thiên vẫn không buông Thư Tịnh ra, hắn cảm thấy ôm vợ rất sướng.
Hôm nay Thư Tịnh đã không còn mặc bộ đồng phục bóng rổ, dù không phải là chiếc váy giống như ngày trước đi làm người mẫu xe hơi, nhưng cũng là một chiếc váy dài, thứ này mặc lên người nàng rất hợp, thân thể lồi lõm rõ ràng.
- Tôi thích đi chậm được không?
Thư Tịnh tức giận nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, ngồi xe taxi tốn tiền, quá lãng phí, tôi ôm chị đi về không cần mất tiền.
Hạ Thiên tìm lý do.
Thư Tịnh rất muốn cắn chết Hạ Thiên, người này trước đó còn nói xe taxi rất rẻ, bây giờ lại nói là lãng phí sao? Hắn căn bản chỉ kiếm cớ mà thôi, chẳng qua chỉ muốn ôm nàng đi về.
Đúng vậy, Hạ Thiên ôm Thư Tịnh về không tốn tiền, nhưng khi trên đường nàng vừa bị sờ mông lại bị bóp ngực, tất cả tiện nghi bị hắn nuốt sạch.
Cuối cùng Thư Tịnh cũng không được đi xe về trường, Hạ Thiên đơn giản ôm nàng chạy về, trên đường đi hắn cũng dùng tay chiếm đủ tiện nghi. Thư Tịnh rất muốn chém rơi tay của hắn, tên khốn này rõ ràng sờ khắp người nàng.
Điều duy nhất làm Thư Tịnh cảm thấy may mắn chính là đến cổng trường đại học thể dục thể thao thì Hạ Thiên đặt nàng xuống, nếu không thì sẽ có rất nhiều sinh viên trong trường thấy nàng và hăn đang ôm ấp.
- Vợ Tịnh Tịnh, bây giờ chị sẽ làm gì?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Đi học.
Thư Tịnh tức giận trả lời.
- À, vậy chị cứ đi đi, tôi đi trước, sau này nhớ điện thoại cho tôi đấy nhé.
Hạ Thiên trừng mắt nói.
"Có quỷ mới nhớ cậu!"Thư Tịnh thầm nói, nhưng nàng cũng tranh thủ thời gian chạy vào trong trường. Nàng thầm cảm thấy kỳ quái, nàng đang lo lắng Hạ Thiên sẽ vào theo, nhưng không ngờ hắn lại biến mất.
Thư Tịnh tất nhiên không biết, Hạ Thiên không muốn theo vì nghe nói nàng sẽ đi học. Không lâu trước đó hắn đã đi học hai tiết ở trường đại học Giang Hải, hắn đã thiếu chút nữa phải chết chán, nào dám tiếp tục?
Nếu Thư Tịnh biết được điều này thì sẽ thầm cảm ơn vị giáo sư ở trường đại học Giang Hải, nếu không phải vị giáo sư này dạy quá đáng chán thì Thư Tịnh sẽ không tránh khỏi tình cảnh học xong đi thuê phòng khách sạn.
Hạ Thiên nói là sẽ đi nhưng Thư Tịnh vẫn rất lo lắng, nàng sợ Hạ Thiên sẽ đổi ý, vì vậy chạy rất nhanh, chỉ sau khoảnh khắc đã biến mất.
Mãi đến khi Thư Tịnh khuất trong tầm mắt thì Hạ Thiên mới xoay người bỏ đi, trong miệng còn nói thầm một câu:
- Sao lại có trò học hành nhàm chán này nhỉ? Không học đúng là quá tốt.
... ....
Khi Hạ Thiên quay về Kiều gia thì đã vào giấc trưa.
Khi Hạ Thiên vào phòng khách thì phát hiện bên trong có một tiên nữ quần áo trắng muốt, tiên nữa này rất đẹp, dáng người mướt rượt, nhưng bây giờ nàng lại rầu rĩ không vui, cũng chẳng biết ai làm nàng tức giận.
- Chị Mộng, sao mất hứng vậy?
Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh tiên nữ rồi nói.
Tiên nữ này tất nhiên là Liễu Mộng, ngày trước nàng phần lớn dành thời gian luyện công, rất ít khi xuống phòng khách ngồi một mình, hôm nay rõ ràng là không bình thường.
- Chị đang giận, chị không nói cho cậu biết.
Liễu Mộng ra vẻ rất tức giận, nàng nói không thèm nói chuyện với Hạ Thiên, thực tế lại đang nói với hắn.
Hạ Thiên tiếp tục truy vấn:
- Chị Mộng, sao chị tức giận?
- Chị muốn tức giận nên tức giận.
Liễu Mộng vẫn thở phì phò, sau đó nàng dùng ánh mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:
- Này, Tiểu bại hoại, chị đã nói không nói chuyện với cậu, sao cậu cứ nói với chị?
Hạ Thiên vẫn tiếp tục hỏi dò:
- Chị Mộng, sao chị lại muốn tức giận? Tức giận không tốt, sẽ nhanh trở thành bà lão.
- Tiểu bại hoại, cậu ghét bỏ chị.
Liễu Mộng nhanh chóng phát khóc.
- Không, tôi sao ghét bỏ chị Mộng được? Mà chị Mộng cũng không già, chị còn rất trẻ.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Thế sao mỗi ngày cậu không chơi với chị?
Liễu Mộng bĩu môi:
- Tiểu bại hoại, bây giờ chị đang rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chị không quan tâm đến cậu đâu nhé.
- Chị Mộng, tôi thấy mỗi ngày chị đều luyên công, vì vậy mới không đến tìm.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân tức giận của Liễu Mộng.
- Bây giờ đã không còn người cùng luyện công.
Liễu Mộng thở phì phò nói:
- Phượng Nhi và Hoàng Nhi không cùng luyện công, Thanh Thanh cũng chạy mất, nói rằng sẽ phải đi học, còn tiểu bại hoại cậu cũng không giúp chị. Vì vậy chị rất tức giận, chị phải bỏ trốn.
Hạ Thiên trừng mắt:
- Tốt, tôi và chị cùng bỏ trốn.
- Thật sao?
Liễu Mộng nhanh chóng chuyển giận thành vui:
- Tiểu bại hoại, cậu thật sự theo chị bỏ trốn sao?
- Tất nhiên là thật.
Hạ Thiên khẽ gật đầu khẳng định:
- Chị Mộng, chị đi đâu tôi cũng đi theo.
- Tiểu bại hoại, chỉ có cậu là tốt với chị.
Liễu Mộng cuối cùng cũng vui sướng trở lại, nàng ôm cổ Hạ Thiên, cho hắn một nụ hôn, sau đó kéo hắn đứng lên:
- Đi, tiểu bại hoại, chúng ta bỏ trốn.
Cứ như vậy mà Liễu Mộng kéo Hạ Thiên rời khỏi Kiều gia, nhưng khi vừa ra khỏi cổng thì nàng đã có chút khó khăn.
- Tiểu bại hoại, chúng ta nên đi đâu?
Khoảnh khắc này Liễu Mộng không tìm thấy mục đích.
Hạ Thiên cũng không biết, vì vậy hắn hỏi:
- Chị Mộng, chị muốn làm gì?
- À, chị quyết định từ hôm nay trở đi, chị sẽ là một ma nữ chính thức.
Liễu Mộng cười hì hì:
- Tiểu bại hoại, chị đã luyện võ khá lâu, đã có thể ức hiếp người khác.
- Tốt lắm, chúng ta sẽ đi ức hiếp người khác ngay bây giờ.
Hạ Thiên gật đầu nói.
Liễu Mộng uốn nắn lời của Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, không phải chúng ta đi ức hiếp người khác, là chị đi ức hiếp, không cho cậu hỗ trợ, nếu không sẽ chẳng còn thú vị.
Liễu Mộng dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Nhưng nếu đánh không lại, cậu có thể phụ giúp.
- Được rồi.
Hạ Thiên đồng ý, trong lòng cũng có chút tiếc nuối. Hắn thấy mình và chị Mộng ở cùng với nhau thì không có bao nhiêu người để ức hiếp, thành phố Giang Hải này chẳng có vài người thắng được Liễu Mộng.
- Này, tiểu bại hoại, chúng ta đi đâu đây?
Liễu Mộng có chút khó khăn.
Hạ Thiên nhanh chóng cho ra đáp án:
- Tùy tiện thôi, chúng ta cứ đi dạo, nếu thấy thằng nào không vừa mắt thì ức hiếp chơi.
- Hì hì, tiểu bại hoại, cậu rất thông minh, ý kiến này rất tốt.
Liễu Mộng rất hài lòng với lời đề nghị của Hạ Thiên, ngay sau đó nàng đi về phía trước:
- Đi nào, đi ức hiếp người nào, đây là lúc ma nữ Mộng Mộng sinh ra.
Liễu Mộng tự xưng là ma nữ Mộng Mộng cứ như vậy mà kéo Hạ Thiên đi trên đường, nàng là một người phụ nữ phong tư trác tuyệt, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt. Khi đám người kia nhìn nàng, lúc đó nàng cũng nhìn lại tìm mục tiêu thích hợp.
- Tiểu bại hoại, cậu nói ức hiếp đứa kia được không?
Liễu Mộng nhanh chóng tìm được mục tiêu.
- Hình như là không được.
Khi thấy mục tiêu thì Hạ Thiên không khỏi ngẩn ngơ.
- Chị thấy hắn lớn lên quá xấu, nhìn không vừa mắt.
Liễu Mộng có đầy đủ lý do.
- Chị Mộng, hình như nó mới bốn năm tuổi thổi, động vào thì người ta sẽ nói mình ăn hiếp con nít.
Hạ Thiên tuy rất thích ức hiếp người khác, nhưng ức hiếp trẻ nít cũng không hợp phong cách.
- À, vậy thì được, chị không ức hiếp hắn.
Liễu Mộng cuối cùng cũng bị thuyết phục.
Liễu Mộng buông tha cho đứa bé, sau đó nàng lại có được mục tiêu mới.
- Tiểu bại hoại, ức hiếp cô gái kia được không?
Liễu Mộng chỉ vào một người phụ nữ hơn ba mươi.
- Chị Mộng, người này xấu như cá sấu, động vào thì người ta sẽ bảo mình không có mắt.
Hạ Thiên nhìn qua thì lập tức bác bỏ.
- Đúng, chị đẹp thế này không nên so đo với người xấu.
Liễu Mộng lại bị thuyết phục.
Liễu Mộng bắt đầu lựa chọn mục tiêu, không ức hiếp con nít thì chọn người lớn, không ức hiếp người xấu thì chọn người đẹp. Nhưng Liễu Mộng di dạo một lúc lâu mà không thấy người đẹp, điều này làm nàng rất mất hứng, người đẹp chết hết rồi sao?
Nếu người đẹp không thể ức hiếp thì cũng chỉ còn cách ức hiếp đàn ông, vì vậy Liễu Mộng bắt đầu chăm chăm vào đám đàn ông, nhưng nàng lại phát hiện vấn đề.
- Tiểu bại hoại, chị đều thấy bọn họ không vừa mắt, biết phải làm sao đây?
Liễu Mộng có chút khó khăn:
- Bây giờ chị chỉ thấy có cậu thuận mắt, nếu chị cứ ức hiếp tất cả bọn họ, như vậy chẳng phải ngày nào cũng bận sao?