Liễu Mộng vẫn còn rất chăm chú huấn luyện sủng vật:
- Tiểu Hổ ngoan, không được lộn xộn, đuôi không được lộn xộn...Chị bảo chú bước đi, bảo chú dừng lại...Đúng rồi, cứ như vậy, đúng là ngoan quá, cho chú thêm một con gà nướng... ....
Liễu Mộng cứ như vậy mà cùng sủng vật Tiểu Hổ ăn gà chùa, khi tất cả gà nướng trong quán bị thu dọn sạch sẽ thì Tiểu Hổ đã no mà Liễu Mộng cũng hoàn thành với kết quả huấn luyện.
- Tiểu Hổ, chúng ta đi dạo phố.
Liễu Mộng vỗ vào đầu hổ, mà lúc này con hổ giống như cũng nghe lời Liễu Mộng, nó di chuyển chân, bắt đầu bước đi.
Liễu Mộng ngồi trên lưng hổ vẫy tay với Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, cậu cũng lên đây ngồi.
Hạ Thiên đang chuẩn bị chạy đến thì những tiếng còi cảnh sát dồn dập vang lên.
Khi nghe thấy còi cảnh sát thì Hạ Thiên không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, đã hơn vài chục giờ không được gặp vợ cảnh sát tỷ tỷ, không biết có phải vợ cảnh sát tỷ tỷ tự tìm đến cửa hay không?
Hai chiếc xe cảnh sát nhanh nhóng xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Thiên, khi thấy xe cảnh sát thì đám người vây quanh nhanh chóng tản ra. Xe cảnh sát dưng lại ven đường, trên xe nhảy xuống bảy tám tên cảnh sát võ trang đầy đủ, người nào cũng cầm khiên, bộ dạng giống như đối đầu với kẻ địch hùng mạnh.
Điều làm cho Hạ Thiên thất vọng chính là trong đám cảnh sát này không có cảnh sát tỷ tỷ, nhưng hắn cũng thấy đám cảnh sát kia khá quen mắt, cũng không biết đã từng gặp ở đâu, lúc này hắn nghĩ không ra. Đúng là không có biện pháp, gần đây nếu không phải là người đẹp thì hắn chẳng quan tâm, đừng nói gì đến đám cảnh sát nam.
- Hổ đâu? Có người bị thương không?
Một tên cảnh sát lớn tiếng hỏi, bộ dạng rất căng thẳng. Hắn không thể không sợ hãi, vừa rồi nhận được tin báo có hổ từ vườn bách thú xổng chuồng, lúc đó hắn còn đang đi trên đường, khi nhận được lệnh thì biết ngay là vấn đề lớn. Những năm gần đây chỉ cần là chó dại chạy trên đường cũng cắn hơn mười người, như vậy còn chưa nói đến hổ, điều này liên quan trực tiếp đến nhân mạng.
- Cảnh sát, hổ ở bên kia.
- Cảnh sát, có lẽ không ai bị thương... ....
- Cảnh sát... ....
Đám người vây quanh xem náo nhiệt rất nhiệt tâm, mà đám cảnh sát cũng đã thấy hổ, vì vậy mà ai cũng ngây người. Đám cảnh sát vốn đã chuẩn bị sẵn để nổ súng bắn chết hổ nhưng bây giờ cảm thấy rất chóng mặt, điều này...Đây là chuyện lớn sao?
- Có chuyện gì xảy ra?
Tên cảnh sát nhíu mày:
- Đó là nhân viên của vườn bách thú sao?
- Có lẽ là vậy, nếu không con hổ sao lại biết nghe lời như vậy... ....
Một cảnh sát tiếp lời.
- Vườn bách thú có nhân viên xinh đẹp như vậy sao?
Một cảnh sát thầm nói.
- Đúng là lãng phí, đẹp thế mà đi cùng con hổ... ....
Lại có một cảnh sát cảm khái.
Khi thấy con hổ bị chế phục, hơn nữa cũng không có ai bị thương thì đám cảnh sát cũng không còn căng thẳng.
Nhưng lúc này đám người ở bên ngoài đã nhắc nhở:
- Cảnh sát, cô gái xinh đẹp kia không phải là nhân viên sở thú.
- Không phải sao?
Tên cảnh sát chợt kinh ngạc:
- Cô ấy là ai?
- Không biết, có lẽ cũng là một người bình thường, nhưng cô ấy rất lợi hại, không biết vì sao mà thuần phục được con hổ.
Có người nói.
Tên cảnh sát lại bắt đầu nhíu mày, hắn bắt đầu ý thức được tình huống có vẻ kỳ lạ. Bây giờ nhân viên vườn thú còn chưa tới, tuy hổ đã được khống chế, nhưng bây giờ hắn phải biết rõ thân phận của cô gái kia mới được, nếu không chút nữa sinh chuyện sẽ rất nguy hiểm.
- Xin hỏi tiểu thư là... ....
Tên cảnh sát đi về phía Liễu Mộng ngồi trên lưng hổ, đồng thời cũng mở miệng hỏi Liễu Mộng.
- Làm gì vậy?
Liễu Mộng cũng không để cho viên cảnh sát nói hết lời, nàng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương:
- Chú muốn cướp Tiểu Hổ của chị sao? Đây là sủng vật của chị.
Liễu Mộng vừa nói ra như vậy thì đám cảnh sát thiếu chút nữa đã té xỉu, những năm gần đây quả thật thú cưng có đủ mọi loại, nào chó nào mèo nào rùa nào rắn, nhưng nếu coi hổ là thú cưng là sủng vật thì đúng là đệ nhất.
- Điều này...Tiểu thư, hổ này hình như chạy từ trong vườn bách thú ra ngoài... ....
Giọng nói của tên cảnh sát rất khách khí, điều này cũng bình thường, chưa nói đến vấn đề Liễu Mộng quá đẹp, hơn nữa nàng còn đang cưỡi hổ, dù sao cũng phải khách khí một chút, nếu không nàng thả hổ cắn người thì sao?
Liễu Mộng cong miệng lên, nàng rất mất hứng:
- Chị mặc kệ nó từ đâu đến, bị chị bắt được là của chị. Này, các người đừng cướp hổ của chị, nếu không chị sẽ đánh các người.
Đám cảnh sát lại muốn hôn mê, người đẹp này quá mạnh, còn dám uy hiếp cả cảnh sát.
- Điều này...Tiểu thư, tuy chị không sợ hổ, nhưng hổ không thể làm thú cưng, cũng không thể tùy tiện cưỡi hổ đi dạo... ....
Tên cảnh sát nói thêm.
Liễu Mộng lại mất hứng:
- Này, sao chú dông dài như vậy? Chị mặc kệ, chị muốn đi dạo với hổ, chú đừng cản chị.
Liễu Mộng nói đến đây thì vẫy tay với Hạ Thiên, nàng dùng giọng mất vui nói:
- Tiểu bại hoại, cậu đến đây, chúng ta đi.
Hạ Thiên bị Liễu Mộng thúc giục gấp, tất nhiên hắn cũng không chần chờ mà phóng lên lưng hổ, đồng thời ôm lấy vòng eo của Liễu Mộng.
Con hổ giống như có chút bất mãn, thân thể rung lên, Liễu Mộng lại vỗ vào người nó rồi quát lên:
- Tiểu Hổ, không được phép quấy rối, nếu không chị đánh đòn.
Tiểu Hổ quả nhiên ngoan ngoãn, nó vững vàng đi về phía trước.
Đám cảnh sát trợn mắt há mồm, cô gái này quá sức hùng mạnh.
- Đội trưởng, làm sao bây giờ?
Một tên cảnh sát khẽ hỏi:
- Có bắt cô ấy lại không?
Tên cảnh sát kia nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt có chút cổ quái, hắn lắc đầu:
- Không cần, chúng ta cứ lái xe theo, việc này chúng ta không xen vào được.
- Đội trưởng, chẳng lẽ người đẹp kia có địa vị rất lớn sao?
Một cảnh sát khác nhịn không được phải hỏi.
Tên cảnh sát lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng người đang ôm cô ta chính là Hạ Thiên.
- Hạ Thiên sao?
Vẻ mặt một cảnh sát chợt biến đổi:
- Chính là Hạ Thiên sao?
- Đúng vậy, chính là cậu ta.
Tên cảnh sát kia khẽ gật đầu, hắn và Hạ Thiên đã từng gặp mặt, tuy Hạ Thiên không nhớ hắn, nhưng hắn vẫn nhớ rõ Hạ Thiên. Hơn nữa vào lúc này tất cả cảnh sát Giang Hải đều biết một Hạ Thiên thường xuyên gây phiền toái nhưng lại không ai dám trêu vào, rất nhiều người thậm chí còn được lĩnh mệnh, nếu có án của Hạ Thiên thì tốt nhất không được nhúng tay.
Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Chúng ta mặc kệ sao?
Một cảnh sát có chút tức giận và bất bình:
- Bọn họ cưỡi hổ đi dạo như vậy, nhất định sẽ làm cho nhân dân thành phố sợ hãi, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người trách móc cảnh sát chúng ta?
- Tất nhiên phải xen vào, nhưng chúng ta cần tìm một người thích hợp.
Tên cảnh sát kia cười nhạt một tiếng:
- Tất cả lên xe trước, tôi sẽ điện thoại xin trợ giúp.
Tên cảnh sát này biết rõ một sự kiện, tuy Hạ Thiên không dễ động vào nhưng cũng có một cảnh sát thích hợp quản chuyện của hắn, đó chính là người đẹp băng giá tiếng tăm lừng lẫy thành phố Giang Hải. Bây giờ rất nhiều người biết quan hệ thân mật giữa Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng, thậm chí có người còn nói bọn họ đã cùng sống chung, thậm chí giấy chứng minh nhân dân còn có địa chỉ nhà trùng nhau.
Lúc này trên đường cái thành phố Giang Hải có một cảnh tượng rất bắt mắt, một con hổ chậm rãi đi trên đường cái, trên lưng hổ lại là một nam một nữ. Người nam tuy có vẻ rất bình thường nhưng người phụ nữ lại xinh đẹp tuyệt thế, dung mạo tuyệt luân, khí chất thoát tục, cực kỳ thu hút sự chú ý.
Vì vậy mà có không ít người đi theo, có lái xe, có đi bộ, có người còn cầm điện thoại quay phim chụp ảnh, hơn nữa còn có hai chiếc xe cảnh sát đi theo. Cũng vì có hai chiếc xe cảnh sát này mà người dân thành phố có lá gan tương đối lớn, cả đám cứ liên tục đi theo, dù sao nếu có vấn đề xả ra thì vẫn còn cảnh sát.
- Tiểu bại hoại, chơi thế này rất tốt, sau này chúng ta sẽ thường xuyên cưỡi hổ đi dạo.
Liễu Mộng rất vui vẻ.
- Được.
Hạ Thiên thuận miệng đồng ý.
Hai người cứ đi như vậy hơn mười phút, ngoài đám người vây quanh ngày càn đông thì đoạn đường này rất bình tĩnh. Mãi đến khi bọn họ đi đến một ngã tư thì một chiếc xe mười sáu chỗ chạy đến rồi nhanh chóng dừng lại, có vài người đàn ông mặc chế phục từ trên xe nhảy xuống, trên tay mỗi người là một khẩu súng. Sau đó họng súng trên tay đám người này đều chỉa về phía Liễu Mộng và Hạ Thiên, nếu nói đúng hơn là chĩa về phía con hổ, nhưng Hạ Thiên và Liễu Mộng cũng bị họng súng bao trùm.
- Này, các chú làm gì vậy?
Liễu Mộng rất mất hứng, nàng vốn vui vẻ dạo phố nhưng đám người kia lại phá hoại, đúng là đáng đánh đòn.
- Tiểu thư, chúng tôi là nhân viên công tác của sở thú, mời cô rời khỏi lưng hổ để tránh thuốc gây mê của chúng tôi làm ngộ thương.
Một người đàn ông mở miệng nói.
- Tại sao tôi lại phải xuống, tôi cảnh cáo các anh, đừng bắn vào người tôi, nếu không tôi sẽ đánh đòn.
Liễu Mộng căm giận nói.
- Chị Mộng, trước tiên thu phục đám ngốc kia rồi nói sau.
Hạ Thiên cũng rất khó chịu, đám người kia dám dùng súng chĩa vào hắn và vợ, đúng là không muốn sống.
- Không cần.
Liễu Mộng lại có toan tính khác:
- Tiểu bại hoại, bọn họ ức hiếp chị, cậu đừng cướp món đồ chơi của chị.
Bốn người đàn ông vườn thú nghe vậy thì lập tức nổi giận, một người quát lên nghiêm nghị:
- Tiểu thư, tôi cảnh cáo các người lần cuối cùng, nhanh chóng rời khỏi lưng hổ, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, đám người vây quan lập tức tản ra, tuy nghe nói chỉ là súng gây mê nhưng bị bắn trúng cũng không có gì tốt.
- Đội trưởng, chúng ta có nên ra mặt không.
Trong xe cảnh sát có một người nói.
Tên cảnh sát kia không nói gì, hắn nhìn đồng hồ, trong lòng có chút buồn bực. Đã lâu như vậy sao Lãnh Băng Băng còn chưa tới? Hắn cũng không muốn lẫn vào trong đám người này.