Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 376: Thầy giáo lưu manh





Không thê nghi ngờ hành động của Liễu Mộng hoàn toàn làm cho mọi người phải rung động, phải biết rằng con hổ này cũng ba trăm cân, nàng dễ dàng xách hổ lên rồi ôm vào lòng như gấu bông, điều này...Điều này không biết phải bỏ ra bao nhiêu sức lực mới được?
Cũng may lúc này Liễu Mộng vì vội vàng về may quần áo cho Tiểu Hổ nên đi rất nhanh, cuối cùng dứt khoát ôm hổ chạy vội. Tất nhiên điều này lại càng làm mọi người phải chấn động, nhưng đối với Lãnh Băng Băng thì đây là chuyện tốt. Liễu Mộng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của nàng, như vậy cũng biến mất trong tầm mắt của đám người kia, sự việc đã coi như được giải quyết.
Hạ Thiên dù rất muốn được thân mật với vợ cảnh sát tỷ tỷ, đáng tiếc là bây giờ nàng có việc bận, thứ hai là hắn cũng phải theo Liễu Mộng, cuối cùng chỉ còn cách bỏ đi. Nhưng trước khi hắn đi còn kịp ôm Lãnh Băng Băng hôn một cái, điều này làm cho nhều người cực kỳ ghen ghét. Tên khốn kia là ai? Sao có quan hệ mật thiết với người đẹp cưỡi hổ, hơn nữa còn cực kỳ thân mật với cảnh sát chân dài gợi cảm này?
Lãnh Băng Băng bị Hạ Thiên đánh lén, nàng cực kỳ xấu hổ và bất đắc dĩ, tên lưu manh này luôn là như vậy, luôn chiếm tiện nghi của nàng ở mọi trường hợp.
Kiều gia.
Kể cả Kiều Đông Hải và Kiều Tiểu Kiều, đám người đều nhìn thấy Liễu Mộng ôm một con hổ tiến vào, dù ai cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này vẫn tuyệt đối câm lặng.
Kiều Đông Hải thầm nghĩ, Liễu Mộng mạnh mẽ khủng bố như vậy cũng chỉ sợ chỉ có Hạ Thiên mới thu phục được, đàn ông khác sợ rằng chỉ cần nhìn nàng ôm hổ cũng đã sớm té đái ra quần, dù nàng đẹp như tiên thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên và Liễu Mộng, hai người điên đi cùng nhau thì đúng là quá đáng sợ.
Kiều Tiểu Kiều thì vẫn rất bình tĩnh:

- Chồng, chị Mộng, các người về rồi.

- Hì hì, Tiểu Kiều, em xem Tiểu Hổ của chị có đáng thương không?

Liễu Mộng ôm Tiểu Hổ đặt lên mặt đất, nàng cười hì hì nói.

- Rất đáng yêu.

Kiều Tiểu Kiều bình tĩnh trả lời.

- Chị muốn may quần áo cho Tiểu Hổ, còn cho nó đeo vòng trang sức, sau này chị dắt ra ngoài dạo phố, hì hì... ....

Liễu Mộng có vẻ rất hưng phấn.
Mọi người càng không nói gì, thì ra con hổ này đã sớm bị coi là thú cưng.
Tuy chẳng có ai nói gì nhưng cả buổi chiều Kiều gia cũng vì con hổ này mà rất bận rộn.
Kiều Đông Hải vốn định làm một chiếc lồng sắt nhốt hổ, như vậy dù sao cũng đơn giản, dù sao thì làm một chiếc lồng sắt lớn cũng rất nhanh.
Nhưng Kiều Đông Hải đã tính "lộn chuồng", kế hoạch của hắn bị Liễu Mộng phủ quyết ngay, Liễu Mộng không muốn nhốt thú cưng của mình trong lồng sắt, ít nhất cũng phải có một địa phương rộng rãi mới được.
Vì vậy mà địa phương nuôi hổ được quyết định, một khoảng đất rộng bằng hai sân bóng được dành cho Tiểu Hổ, vì sự an toàn của Kiều gia và những người khác mà Kiều Đông Hải phải dùng rào sắt vây quanh khu đất này.
Cứ như vậy mà Kiều Đông Hải huy động rất nhiều người, phải mất cả buổi chiều mới làm xong. Còn Liễu Mộng, nàng kéo các nàng Kiều Phượng Nhi may quần áo cho Tiểu Hổ, hơn nữa còn mặc thử, nếu không hài lòng sẽ phải đổi, vì vậy mà các nàng Kiều Phượng Nhi cũng bận tối mắt.
Nhưng đến lúc này thì Hạ Thiên lại nhàm chán, vì hắn căn bản không thể xen vào, cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh xem náo nhiệt. Nhưng bây giờ Liễu Mộng có một món đồ chơi tốt là Tiểu Hổ, nàng giống như cũng không còn tâm tư để ý đến hắn.
Hạ Thiên cảm thấy rất đáng chán, vì vây hắn lập kế hoạch đi tìm vợ cảnh sát tỷ tỷ hoặc là đến bệnh viện đón Liễu Vân Mạn tan tầm, sau đó cùng nàng về nhà, đến tối lại làm vài hoạt động giải trí. Nhưng hắn đang phân vân xem nên đi tìm vợ cảnh sát tỷ tỷ hay là Liễu Vân Mạn.

- Ông xã, điện thoại kìa... ....

Hạ Thiên còn chưa suy xét cho rõ ràng thì điện thoại đã vang lên.
Hạ Thiên cầm lên xem, thì ra là Vương Tiểu Nha gọi đến, vì thế hắn phải nhận điện thoại.

- Hạ Thiên ca ca, có người ức hiếp em.

Vương Tiểu Nha thở phì phò trong điện thoại nói:

- Anh mau đến giúp em hả giận.

Vì vậy mà kế hoạch đến tìm Lãnh Băng Băng và Liễu Vân Mạn lập tức tạm dừng, trước tiên hắn phải làm cho cô bạn gái nhỏ hả giận. Vì vậy hắn đến tìm Giang Đại Phụ tìm Vương Tiểu Nha.

- Vợ, chị Mộng, tôi ra ngoài chơi.

Hạ Thiên bắt chuyện với Liễu Mộng và Kiều Tiểu Kiều đang bận rộn, sau đó hắn rời khỏi Kiều gia.
Kiều Tiểu Kiều cũng đã sớm có thói quen với vấn đề này, Liễu Mộng đang vội may quần áo cho Tiểu Hổ, nàng không quan tâm đến hạ thiên. Còn Kiều Phượng Nhi thì không khỏi trừng mắt nhìn bóng lưng Hạ Thiên, trong lòng thầm mắng, lưu manh này không biết ra ngoài chơi bời với người phụ nữ nào đây?
Cũng giống như hôm qua, Vương Tiểu Nha đứng trước cổng trường Giang Đại Phụ chờ Hạ Thiên. Nhưng hôm nay chỗ đứng của Vương Tiểu Nha có chút khác biệt, nàng đứng ngay đằng sau những dấu chân tạo thành chữ "Vương Tiểu Nha siêu cấp đại mỹ nữ", bây giờ những dấu chân này vẫn còn.

- Hạ Thiên ca ca.

Khi thấy Hạ Thiên thì Vương Tiểu Nha vui vẻ chạy đến, sau đó nhào vào lòng hắn.
Hạ Thiên ôm lấy Vương Tiểu Nha, trong lòng rất thỏa mãn. Tuy chỉ một ngày không gặp nhưng nha đầu này hôm nay đã nặng hơn một chút, xem ra đang phát dục mạnh mẽ, có lẽ cũng sắp trở thành siêu cấp đại mỹ nữ.

- Tên ngốc nào dám ức hiếp em?

Hạ Thiên nhanh chóng nhớ đến chuyện chính, hắn mở miệng hỏi.
Hạ Thiên hỏi thì gương mặt xinh đẹp của Vương Tiểu Nha lập tức trở nên tức giận:

- Chính là một tên khốn La Ba không biết xấu hổ, bộ dạng như củ cải, suốt ngày luôn tìm cách chiếm tiện nghi của học sinh.

Hạ Thiên không khỏi liên tưởng, tên kia bộ dạng như củ cải, vì vậy cũng hỏi:

- Cây củ cải kia chiếm tiện nghi của em sao?

- Em đâu ngốc đến mức cho hắn chiếm được tiện nghi?

Vương Tiểu Nha có chút đắc ý:

- Hạ Thiên ca ca, em thông minh, khi thấy tên củ cải kia muốn chiếm tiện nghi, em tranh thủ tránh né. Nhưng tên củ cải kia rất vô sỉ, em mắng hắn chiếm tiện nghi, hắn còn mắng em không học chăm chú, còn đuổi em ra, đúng là tức chết.

- À, tên củ cải ngu ngốc kia đâu? Em đưa anh đi, anh sẽ đánh hắn.

Hạ Thiên hỏi, người muốn chiếm tiện nghi của vợ hắn thường không có kết cục tốt.

- Bây giờ có lẽ vẫn còn trong trường, Hạ Thiên ca ca, em đưa anh vào.

Vương Tiểu Nha kéo tay Hạ Thiên đi vào trường.
Vương Tiểu Nha vừa đi vừa giới thiệu tên củ cải:
- Hạ Thiên ca ca, em đã nói với anh, tên củ cải sắc lang kia là giáo viên thể dục ở trường chúng em, môn thể dục lớp em do hắn đảm nhiệm. Khi em vừa mới đến nơi đây thì đã nghe nói hắn cực kỳ háo sắc, thường xuyên lợi dụng lúc dạy học để sàm sỡ với học sinh. Hôm nay chúng em học tiết thể dục đầu tiên, em rất chú ý đến hắn. Sau đó em phát hiện ra tên này cực kỳ háo sắc, ngay cả nữ sinh xấu xí nhất lớp em cũng bị hắn sờ ngực.
Hạ Thiên nghe Vương Tiểu Nha nói như vậy thì không khỏi bội phục tên củ cải kia, đàn ông mà sàm sỡ với cả phụ nữ xấu thì thật sự lợi hại, dù sao thì Hạ Thiên cũng không dám làm như vậy.
Tất nhiên, Hạ Thiên bội phục thì bội phục, nhưng lát nữa gặp tên củ cải kia, hắn phải đánh cho đối phương một trận. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vương Tiểu Nha dẫn đường, Hạ Thiên nhanh chóng đi đến sân dạy thể dục.

- Hạ Thiên ca ca, kai chính là tên củ cải sắc lang.

Vương Tiểu Nha dùng tay chỉ vào một tên đàn ông hơn ba mươi đang đứng cách vài chục mét, sau đó vẻ mặt rất tức giận:

- Anh xem, tên khốn kia đang dạy học sinh thể dục nhịp điệu, sau đó lợi dụng uốn nắn thân thể mà chiếm tiện nghi của học sinh...Ôi, anh xem, hắn lại lén sờ ngực bạn em... ....

Hạ Thiên cuối cùng cũng nhìn thấy tên củ cải, sau đó hắn cảm thấy Vương Tiểu Nha ví đối phương là củ cải là rất đúng, bề ngang rất to, đúng là một cây củ cải trắng chính gốc. Sau khi nhìn qua tình hình ở bên kia thì Hạ Thiên mới thật sự bội phục đối phương, tên này sàm sỡ với tất cả mọi người, chỉ cần xem những nữ sinh vừa bị hắn sàm sỡ, đúng là không phải xấu ở mức độ bình thường.

- Trình Kỳ, tránh ra, tên củ cải kia muốn chiếm tiện nghi của bạn.

Vương Tiểu Nha đột nhiên hét lớn, vì vậy mà thu hút án mắt của rất nhiều người.
Lúc này trên sân tập thể dục ngoài lớp của Vương Tiểu Nha thì vẫn còn vài lớp khác, vì sân bãi cũng không quá rộng nên cũng không đứng cách quá xa, hơn nữa âm thanh của Vương Tiểu Nha rất trong trẻo, vì vậy mà tất cả mọi người đều cơ bản nghe thấy. Đồng thời lúc này cũng vào thời điểm tan học, cũng có vài lớp khác đang nghỉ ngơi chờ chuông tan học, bây giờ có náo nhiệt, tất nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua.
Vương Tiểu Nha gào lên như vậy làm nữ sinh Trình Kỳ kia thoát nạn, nhưng ông thầy tên là La Ba kia lại quay đầu nhìn Vương Tiểu Nha, hắn thẹn quá hóa giận nói:

- Vương Tiểu Nha, cô còn dám quấy rối trật tự sao? Cô có tin tôi khai trừ cô ra hay không?

- Này, cây củ cải chết tiệt, tôi sợ ông sao? Khai trừ thì khai trừ, tôi cũng không muốn đến trường, đến trường chẳng có gì vui, mỗi ngày đều phải làm bài tập, vất vả lắm mới có tiết thể dục để thoải mái một chút, không ngờ còn phải đề phòng một thầy giáo lưu manh sàm sỡ, đúng là quá mệt mỏi.

Vương Tiểu Nha căm giận nói, sau đó nàng quay đầu nhìn hạ thiên:

- Hạ Thiên ca ca, anh nói xem không đi học có được không?

- Được.

Hạ Thiên thuận miệng nói, chính hắn không cần học, tất nhiên cảm thấy người khác không học cũng không sao.

- Vương Tiểu Nha, cô nói bậy bạ gì đó, nếu còn tiếp tục thì đừng trách tôi không khách khí.

Vẻ mặt La Ba rất tái, tiểu nha đầu chết tiệt kia đúng là gan cùng mình.

- Hừ, tôi mới không khách khí với ông.

Vương Tiểu Nha nhíu mũi:

- Hạ Thiên ca ca, mau đánh hắn, đánh làm sao cho hắn sau này không còn sàm sỡ với học sinh được nữa.

- Được, Vương Tiểu Nha, không ngờ còn tìm người ngoài đến trường gây rối, lúc này không khai trừ không được, loại học sinh như cô giữ lại đúng là con sâu làm rầu nồi canh... ...

La Ba thấy Hạ Thiên, sau đó hắn dùng lời nói nghiêm khắc dạy bảo Vương Tiểu Nha. Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì cảm thấy mũi đau nhức dữ dội, trước mắt lóe lên đầy sao, vì vậy không thể nào tiếp tục nói được nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.