- Đáng lý ra phải chờ một lúc nữa mới đánh cô, nhưng cô muốn đánh nhanh như vậy, tôi cũng thành toàn cho cô.
Hạ Thiên nhìn Phương Thiền đang ngã trên mặt đất, hắn nói.
- Anh..Anh đánh cả phụ nữ sao?
Phương Thiền bị ném cho choáng váng mặt mày, nàng đừng lên dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên.
- Đúng vậy, người ta là phụ nữ, như vậy cũng ra tay sao?
- Đúng vậy, quá kỳ cục, sao cảnh sát còn chưa tới?
- Bây giờ phóng viên không an toàn, đám người này càng ngày càng loạn.
- Đúng vậy, chúng ta phải khởi xướng dư luận, phải kiên quyết phản kháng những hành vi này.
... ....
Khoảnh khắc này đám phóng viên trong tòa soạn hợp sức tấn công Hạ Thiên, tất nhiên bọn họ chỉ biết dùng lời nói, không dám có hành động.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Đám người này không quan tâm đến Hàn Kiện, nhưng bây giờ người đẹp Phương Thiền bị đánh, tất nhiên tất cả đều phải chạy đến làm hộ hoa sứ giả. Chưa nói đến vấn đề khác, những năm gần đây đẹp cũng là một ưu thế.
- Này, tất cả im mồm.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khó chịu quét qua đám người tron tòa soạn:
- Sao các người vội vã như vậy? Tôi đã sớm muốn đánh tất cả, thuận tiện cũng phá nát tòa soạn này. Các người nên chờ đợi, sau khi tôi đánh thằng ngu này xong thì ai cũng có phần. Đáng tiếc là bây giờ các người quá ồn ào, không biết ngoan ngoãn chờ bị đánh sao?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong đầu ai cũng có một ý nghĩ, thằng này bị điên sao? Nếu không thì sao lại nói ra những lời quái dị như vậy?
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Thượng Quan Dũng cũng cảm thấy Hạ Thiên không bình thường. Tên này nói người ta nên ngoan ngoãn chờ bị đánh, trên đời này có người ngu như vậy sao?
Khi đám người còn đang ngây ngốc thì Hạ Thiên đa nói:
- Thôi được, nếu các người đã muốn bị đánh sớm hơn, tôi sẽ thỏa mãn ước nguyện cho.
Hạ Thiên nói ra tay thì ra tay, đám người liên tục rên lên thảm thiết, ngay sau đó tất cả đám người trong tòa soạn đều ngã xuống đất.
- Này, anh bạn, đừng đánh, coi như tôi xin cậu... ....
Khi những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên liên tục, Hàn Kiện cũng mở miệng cầu xin.
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Tao chưa đánh mày, mày cầu xin cái gì?
Hàn Kiện chợt sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, Hạ Thiên không đánh hắn, nhưng lại dùng hắn làm vũ khí để đánh người. Cứ như vậy mà sau một lát, thân thể của hắn ít nhất cũng tiếp xúc thân mật với mỗi người trong tòa soạn một lần, đừng nghĩ rằng tiếng kêu thảm kia chỉ của đám người trong tòa soạn, trong đó tiếng kêu thê thảm nhất chính là của Hàn Kiện.
- Đừng nóng vội, đợi đến tao đánh mày thì cầu xin cũng không muộn.
Hạ Thiên mở miệng nói, câu nói này có vẻ giống như an ủi nhưng thiếu chút nữa lại làm Hàn Kiện phải tan vỡ, thì ra tiểu tử này còn tiếp tục đánh nữa.
Hàn Kiện nhịn không được phải nhìn ra cửa tòa soạn, đám cảnh sát chết tiệt sao còn chưa tới. Hắn không thấy cảnh sát nhưng có thể thấy Thượng Quan Dũng đang cầm dao giết heo nhìn chằm chằm vào mình.
Điều này lập tức làm cho Hàn Kiện cảm thấy Hạ Thiên không phải quá xấu, ít ra thì bây giờ hắn vẫn con giữ lại được tính mạng. Nếu không có Hạ Thiên thì hắn đã bị Thượng Quan Dũng cho một dao, chắc chắn đã đi chầu Diêm Vương.
- Trước tiên đập nát tòa soạn này rồi nói sau.
Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó đám người nghe thấy những tiếng ầm ầm, thì ra Hạ Thiên đang bắt đầu đập bể tất cả đồ vật trong tòa soạn. Dù là máy tính, bàn ghế, tất cả đều nát nhừ, chỉ trong vài phút mà tòa soạn đã là một đống bề bộn, chẳng khác gì một vụ đánh cướp.
Hàn Kiện không nhịn được phải cầu xin:
- Đừng đập, đừng đập, anh trai, tôi chịu **** nổi nữa... ....
- Sao lắm mồm vậy mày?
Hạ Thiên mất hứng:
- Tôi không đánh mày, cầu xin làm gì? Có cầu cũng nên đợi đến lúc bị đòn đã.
Hàn Kiện khóc không ra nước mắt, Hạ Thiên lúc này cũng không đánh hắn, chỉ dùng hắn đập vỡ đồ đạc mà thôi. Trong vài phút ngắn ngủi thì Hạ Thiên đã quơ thân thể của hắn đập lên máy tính và rất nhiều bàn ghế.
Đám người trong tòa soạn vừa bị đánh cho một trận nhớ đời, nhưng khi nhìn về phía Hàn Kiện thì bọn họ cảm thấy mình giống như chưa bị ai đánh. Trong truyền thuyết có nói, phương pháp giải trừ đau đớn nhanh nhất chính là nhìn thấy thằng khác đau hơn mình, điều này trước đó chưa thể chứng thực, nhưng bây giờ đám người trong tòa soạn đã cảm thấy rất đúng.
- Cuối cùng cũng xong.
Hạ Thiên đập nát tấm biển quảng cáo của tòa soạn, sau đó hắn gật đầu thỏa mãn rồi ném Hàn Kiện xuống đất:
- Này, thằng ngu, bây giờ tao sẽ đánh mày, mày có thể cầu xin được rồi.
Hạ Thiên thuận tay cầm lấy một màn hình máy tính, hắn lẩm bẩm:
- Thứ này dùng đánh người cùng khá tốt.
- Á... ....
Phương Thiền đã bị đánh một trận chợt không nhịn được phải thét lên kinh hãi, mà hình máy tính đã được đưa lên đầu Hàn Kiện, nếu bị đập xuống thì coi như xong đời.
Hàn Kiện ngẩng đầu lên nhìn màn hình máy tính, vẻ mặt chợt tái nhợt. Tuy vừa rồi hắn cực kỳ thê thảm nhưng ngoài cảm giác đau đớn trên người thì hầu như khong có vết thương chí mạng nào. Nhưng bây giờ xem như hắn đã hiểu, tên khốn Hạ Thiên kia căn bản không phải chỉ đánh hắn bị thương không thôi, rõ ràng muốn hắn đau chết.
- Đừng, đừng đánh, đây không phải là chuyện của tôi, là Uông Đại Hải ép tôi làm.
Trong lúc quá sợ hãi, Hàn Kiện coi như chính thức bán rẻ Uông Đại Hải.
Hạ Thiên ra vẻ khó hiểu:
- Thằng ngu Uông Đại Hải muốn mày làm gì?
- Ông ta bắt tôi phải viết về Lãnh Băng Băng, vì vậy tôi mới đưa tin, thật sự không liên quan đến tôi, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
Hàn Kiện cầu xin.
- Thằng ngu Uông Đại Hải nói mày làm gì thì cũng làm theo sao?
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Uông Đại Hải là vợ mày sao?
Hàn Kiện không khỏi ngẩn ngơ, nếu Uông Đại Hải mà là vợ hắn thì thế giới đã quá rối loạn rồi.
- Ông ta...Ông ta biết rõ chuyện tôi thu tiền đưa tin, vì vậy...Vì vậy ông ta uy hiếp tôi.
Hàn Kiện ấp úng nói.
- Hàn Kiện, thằng khốn nạn mày bây giờ đã thừa nhận rồi sao?
Thượng Quan Dũng ở bên cạnh rống lên tức giận.
Cô gái xinh đẹp Phương Thiền thì chợt ngây ngốc, thần tượng sụp đổ.
- Hừ, tên khốn này dám đưa tin rối loạn, bây giờ liên lụy đến chúng ta.
- Đúng vậy, con bà nó không phải là người.
- Vậy mà còn tự xưng là chính nghĩa, quá vô sỉ.
- Chúng ta phải phân rõ giới tuyến với tên khốn này, chuyện của hắn không liên quan gì đến chúng ta.
Đám phóng viên đã bắt đầu mắng lên cực kỳ căm phẫn, ngày thường tên khốn Hàn Kiện kia ăn thịt uống rượu tán gái nào có phần của bọn họ. Bây giờ xảy ra tai họa, bọn họ lại bị liên quan, không tức giận sao được?
- Thật sự không liên quan đến tôi, anh...Anh đi tìm Uông Đại Hải đi.
Hàn Kiện lúc này chính thức bỏ đá xuống giếng, hắn cầu xin Hạ Thiên.
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó hắn gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ tìm tên Uông Đại Hải ngu ngốc.
Hàn Kiện rất mừng rỡ, cuối cùng mạng nhỏ cũng được bảo vệ.
Nhưng khi Hàn Kiện còn đang vui sướng thì cảm giác đau đớn đã từ đầu truyền đến, sau đó hắn ngất đi. Khoảnh khắc trước khi hôn mê thì trong đầu hắn vẫn thầm nghĩ:
- Vì sao còn dùng màn hình máy tính đập lên đầu tôi?
Hạ Thiên nhìn Hàn Kiện đang hôn mê, sau đó hắn xoay người bỏ đi, hắn nhìn Thượng Quan Dũng rồi lười biếng nói:
- Này, bây giờ anh có thể giết hắn, tôi đi trước, anh cứ từ từ mà giết.
Hạ Thiên nói đi là đi, chỉ một lát sau đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Thượng Quan Dũng thì cầm dao giết heo nhìn Hàn Kiện hôn mê trên mặt đất, khoảnh khắc này hắn cảm thấy choáng váng, trước đó hắn muốn đến liều mạng với Hàn Kiện, nhưng bây giờ hắn lại do dự, có nên xiên thằng khốn Hàn Kiện này không?
... ....
Hạ Thiên vừa ra khỏi tòa báo thì nhận được điện thoại của Tiểu Yêu Tinh, lúc này Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng tranh công:
- Chồng, em giúp anh tìm được địa chỉ của đám người kia, em lợi hại không?
- Em là vợ anh, tất nhiên là lợi hại.
Hạ Thiên thuận miệng nói, rõ ràng đối với hắn thì Tiểu Yêu Tinh có lợi hại hay không thì cũng là vợ mà thôi.
- Hì hì, chồng, những topic được lập ra trên mạng phần lớn đều do công ty trumtruyen.vn Giấc Mộng tạo ra, em sẽ đưa địa chỉ của họ cho anh, anh có thể đến tìm.
Tiểu Yêu Tinh giống như có vẻ rất vui sướng.
- Được, anh sẽ đi đánh đám ngu ngốc kia ngay.
Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó hắn cúp điện thoại. Chưa đến một giây sau thì hắn đã nhận được điện thoại của Tiểu Yêu Tinh, đã có địa chỉ của công ty trumtruyen.vn Giấc Mộng.
Hạ Thiên đi đến ven đường bắt một chiếc taxi, vì hắn không quen đường, đành phải ngồi taxi.
Khi xe taxi vừa chạy đi thì Hạ Thiên đã nhận được điện thoại, người gọi đến không phải là Tiểu Yêu Tinh mà là Triệu Thanh Thanh.
- Sư phụ, sư phụ, anh đang ở đâu? Có phải đang đến đánh đám phóng viên tòa soạn kia không?
Triệu Thanh Thanh vội vàng nói.
- Liên quan gì đến em?
Hạ Thiên có chút mất hứng, Triệu Thanh Thanh này cả ngày làm hại danh dự của hắn, chuyên nhận làm vợ hắn, làm hắn thật sự nổi giận.
- Sư phụ, nếu anh muốn giải hận cho chị Băng Băng, anh cho em đi với, em muốn đánh tên khốn kia một trận.
Triệu Thanh Thanh vội vàng nói.
- À, vậy thì được, bây giờ em đến tòa soạn đi.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng, Sư phụ, em đi ngay.
Triệu Thanh Thanh hưng phấn kêu lên một tiếng, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu:
- Nể mặt em thường hay giả danh lừa bịp, anh cũng lừa em một lần.
Hơn mười phút sau, xe taxi dừng lại ở một khu dân cư, Hạ Thiên xuống xe phóng lên lầu ba khu dân cư. Hắn dựa theo địa chỉ Tiểu Yêu Tinh nhắn tới để đi đến ngoài cửa, hắn nhấc chân đá văng cửa phòng, những tiếng ồn ào vang lên, hơi mười máy tính và hơn tám người xuất hiện trong mắt Hạ Thiên