- Cái gì?
Trịnh Trường Phong chấn động:
- Anh...Anh nói...Để cho...Để cho tôi chủ động từ chức sao?
Trịnh Trường Phong cũng không muốn từ chức, lão có được địa vị như vây là không dễ dàng, nếu từ chức thì tất cả những gì lão phấn đấu nhiều năm sẽ không còn tồn tại. Tất nhiên nếu so sánh với bị mất chức hoặc truy cứu trách nhiệm thì sẽ nghiêm trọng hơn, dù sao chủ động từ chức cũng là một phương pháp ra đi trong tôn nghiêm.
Điện thoại bên kia trầm mặc thêm vài giây, sau đó lại tiếp tục nói:
- Tỉnh ủy đã thành lập tổ điều tra, nhiều nhất là nửa giờ nũa, bọn họ sẽ xuất hiện ở phòng làm việc của anh. Chuyện của anh không che được, nhưng chúng tôi hy vọng vấn đề chỉ dừng lại ở mức này thôi.
- Ủy ban kỷ luật sẽ điều tra sao?
Trịnh Trường Phong bắt đầu cảm thấy không ổn:
- Anh...Ý của anh là... ....
- Nếu anh tình nguyện hy sinh vì mọi người, chúng tôi có thể đảm bảo cho cả nhà anh sống nửa đời sau trong sung sướng.
Giọng điệu ở đầu dây bên kia chợt trở nên lạnh lùng, đối phương giống như không hài lòng với những phản ứng của Trịnh Trường Phong, cũng có thể cảm thấy Trịnh Trường Phong đang giả vờ ngu ngơ.
Trịnh Trường Phong cũng không phải giả ngu, trước đó lão không kịp phản ứng, nhưng bây giờ thì lão đã hiểu rõ ý đồ của đối phương. Khoảnh khắc này lão cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
- Anh...Ý anh là tôi phải chết?
Trịnh Trường Phong ngây người nửa phút đồng hồ mới mở miệng, giọng điệu khô khốc, cuối cùng lão cũng biết đó không phải là từ chức, rõ ràng là rời khỏi cỏi đời này.
Trịnh Trường Phong biết rất rõ, nếu lão bị bắt để điều tra, như vậy sẽ giũ ra rất nhiều mối quan hệ. Dù lão đảm bảo mình rắn miệng nhưng người ta sẽ không tin, đối với đám người này thì chỉ có người chết mới giữ được bí mật, vì vậy bọn họ hy vọng lão chết, hơn nữa hy vọng chết trước khi tiếp nhận điều tra.
- Không phải tôi muốn anh chết.
Giọng điệu bên kia có chút không vui:
- Là anh cảm thấy có lỗi với đảng, với nhân dân, anh không muốn tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật, anh sợ tội tự sát.
Trịnh Trường Phong đã hiểu, dù lão không sợ tội và tự sát thì cũng bị xem là sợ tội tự sát, rõ ràng đến lúc này lão đã không còn đường sống.
- Tôi không hiểu, chẳng phải chỉ là vài kẻ không biết chuyện và ồn ào trên mạng sao? Sự việc có gì nghiêm trọng như vậy?
Trịnh Trường Phong còn muốn giãy dụa lần cuối, lão quả thật không thể nghĩ ra, những chuyện thế này không phải là lần đầu tiên xảy ra, trước đó không phải được xử lý theo kiểu sấm to mưa nhỏ sao?
Đối với Trịnh Trường Phong thì sự việc như vậy cùng lắm chỉ là từ chức tránh gió, dù sao cũng không thể mất mạng.
- Đến bây giờ anh vẫn còn nói những lời này, anh có chết cũng không oan.
Người bên kia đã nổi giận:
- Điều này không liên quan đến đám người trên mạng, anh sai ở chỗ đắc tội với người không nên đụng vào.
- Tôi đắc tội với ai?
Trịnh Trường Phong không hiểu rõ, vì vậy lão muốn hiểu, dù là chết thì lão vẫn phải hiểu rõ.
- Đến bây giờ anh vẫn còn chưa biết mình đắc tội với ai sao?
Điện thoại bên kia vang lên giọng nói chỉ tiếc không rèn sắt khi còn nóng:
- Anh không có việc gì làm thì động đến Lãnh Băng Băng làm gì? Hơn nữa còn kéo dây đến cả Hạ Thiên sao? Anh biết hắn là ai không? Anh muốn tìm chết cũng đừng nên làm như vậy.
- Lãnh Băng Băng, Hạ Thiên sao?
Trịnh Trường Phong càng thêm mê hoặc:
- Tôi có trêu tức bọn họ đâu?
Trịnh Trường Phong nói những lời này thì trong lòng không khỏi bừng lên chút hy vọng, có lẽ đây chỉ là một trường hợp cá biệt, chỉ là hiểu lầm, giải thích rõ ràng thì không có vấn đề.
- Anh không chọc vào bọn họ sao? Anh đi mà hỏi con rể tốt của mình.
Người bên kia hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
"Uông Đại Hải sao?"Vẻ mặt Trịnh Trường Phong chợt trắng bệch, lão bắt đầu ý thức được điều này cũng không phải là hiểu lầm.
... ....
Uông Đại Hải nằm trên giường bệnh mà vẫn cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng dựa theo lời của bác sĩ thì hắn chỉ bị thương phần mềm, tóm lại không tính là quá nặng. Nhưng dù sao hắn cũng cần phải có thời gian điều dưỡng, như vậy mới có thể khôi phục, trên cơ bản mới không để lại di chứng.
Tuy trên người rất đau nhưng tâm tình của Uông Đại Hải là rất tốt. Sau khi bị đánh một trận ở phân cục quận Đông thì cuối cùng hắn cũng hiểu, thì ra tiểu tử Hạ Thiên kia có quan hệ mật thiết với Lãnh Băng Băng nổi danh đình đám. Hắn biết rõ Lãnh Băng Băng có bối cảnh không tầm thường, nhưng hắn thấy Hạ Thiên chỉ là một tên mặt trắng ăn bám mà thôi, chẳng qua chỉ dựa vào Lãnh Băng Băng mà muốn làm gì thì làm. Dù hắn vẫn còn năm trên giường bệnh nhưng đã vạch kế hoạch trả thù, bước đầu tiên chính là làm cho thanh danh của Lãnh Băng Băng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Trước đó hắn đã xem bản tin về Lãnh Băng Băng trên báo nhanh Giang Hải, đồng thời cũng lên mạng xem tin tức, kết quả làm hắn tương đối thỏa mãn, hắn tin Lãnh Băng Băng sẽ mang tiếng xấu muôn đời.
Uông Đại Hải vì muốn kiểm nghiệm thành quả của mình mà cầm điện thoại kết nối trumtruyen.vn, trước tiên hắn vào một diễn đàn ở Giang Hải, sau đó lập tức sững sốt. Có chuyện gì xảy ra? Tại sao không còn tin tức nào về Lãnh Băng Băng.
Nhưng lúc này Uông Đại Hải cũng thấy được những tin tức sốt dẻo nhất, sao lại quen mắt như vậy? Sao lại có tên mình?
Uông Đại Hải tranh thủ mở ra xem, hắn còn chưa xem hết nội dung thì vẻ mặt đã biến đổi, kẻ nào tung hết chuyện xấu của hắn lên mạng thế này?
Uông Đại Hải không cam lòng, hắn lại sang những diễn đàn khác nhưng phát hiện bên nào cũng như nhau.
- Mẹ kiếp, đám khốn nạn kia nhận tiền mà không làm việc sao?
Uông Đại Hải tức giận mắng một câu, sau đó hắn chuẩn bị điện thoại.
Nhưng hắn còn chưa điện thoại đi thì đã có điện thoại đến, Uông Đại Hải nhìn qua dãy số, đây là số điện thoại của cha vợ Trịnh Trường Phong, vì vậy hắn tranh thủ nhận điện thoại.
- Cha, tìm con có chuyện gì?
Uông Đại Hải khách khí hỏi, cha vợ là một chỗ dựa vững chắc, tất nhiên hắn phải khách khí một chút.
- Có phải cậu đắc tội với Lãnh Băng Băng không? Đồng thời còn chọc vào một người tên là Hạ Thiên?
Giọng điệu của Trịnh Trường Phong có chút kỳ quái, trong ấn tượng của Uông Đại Hải thì ngày thường Trịnh Trường Phong sẽ không nói chuyện bằng giọng điệu như vậy.
- Cha, không phải con chọc vào bọn họ, là bọn họ chọc vào con trước. Tên khốn Hạ Thiên kia đã phế Tiểu Long, bây giờ còn đánh con vào bệnh viện, hắn ỷ vào Lãnh Băng Băng, vì vậy... ....
Uông Đại Hải nhanh chóng giải thích.
- Đủ rồi, anh câm miệng cho tôi.
Trịnh Trường Phong đột nhiên gầm lên cắt ngang lời Uông Đại Hải:
- Ông đã bị mày hại chết rồi.
Uông Đại Hải không không khỏi giật mình, lúc này trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút, Trịnh Trường Phong đã cúp điện thoại.
Uông Đại Hải chân chờ một chút, sau đó hắn điện thoại lại cho Trịnh Trường Phong, điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có ai bắt máy. Điều này làm cho Uông Đại Hải cảm thấy rất quái dị, hắn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.
Đúng lúc này có một y tá đi vào phòng bệnh, trên tay là một lọ dung dịch.
- Anh là Uông Đại Hải phải không?
Cô y tá đến bên giường nhìn Uông Đại Hải, sau đó hỏi xác nhận.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đúng vậy, là tôi.
Uông Đại Hải khẽ gật đầu.
- Anh có truyền dịch, vươn tay ra.
Cô y tá nói xong thì chuẩn bị chích cho Uông Đại Hải.
Uông Đại Hải có chút kỳ quái:
- Không phải hôm nay đã xong rồi sao?
- Bác sĩ vừa nói tăng thêm, nếu có gì cứ hỏi bác sĩ.
Y tá giải thích.
- Chỉ một chai thôi sao?
Uông Đại Hải nhìn bình thuốc rồi hỏi.
- Đúng, chỉ một chai thôi.
Cô y tá gật đầu nói.
- Vậy thì được, truyền đi.
Uông Đại Hải cũng không tiếp tục truy vấn, dù sao truyền một chai nước cũng chỉ mất mười phút mà thôi.
Một phút sau Uông Đại Hải đột nhiên cảm thấy hít thở khó khăn, toàn thân rất khó chịu. Hắn đưa tay xuống định nhấn chuông gọi y tá, nhưng hắn chỉ đưa tay được một nửa, ngay sau đó bàn tay đã rũ xuống.
- Cứu... ....
Uông Đại Hải dùng hết sức để hô cứu mạng, nhưng khi vừa nói được một chữ thì đã rời khỏi nhân thế.
Hầu như cũng khoảng thời gian này, ở lầu bảy một khu nhà tỉnh ủy, Trịnh Trường Phong nhảy lầu chết ngay tại chỗ. Lúc này lão đã phải chết, nhưng cái chết không tôn nghiêm, tình trạng rất thảm.
... ....
Phân cục công an quận Đông.
Lúc này đã là sáu giờ, vì hôm nay đội cảnh sát hình sự không có chuyện gì, ngoài những cảnh sát trực ban thì những người khác chuẩn bị tan tầm. Nhưng đúng lúc này mọi người chợt nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đi đến, ngay sau đó ánh mắt người nào cũng có chút mập mờ, tất nhiên cũng có chút mập mờ.
Điều này cũng rất bình thường, dù là người đàn ông nào cũng vậy, nếu có được một người đẹp cực phẩm như Lãnh Băng Băng thì rõ ràng rất đáng được hâm mộ.
Người làm cho đoàn người phải hâm mộ chính là Hạ Thiên, nhưng hắn cũng không có thời gian đi chào hỏi đám cảnh sát, hắn đi thẳng đến phòng làm việc của Lãnh Băng Băng, sau đó trực tiếp đẩy cửa bước vào.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ tâm tình của chị đã tốt lên chưa?
Khi thấy Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên đã hỏi ngay.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Tốt cái đầu cậu.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tâm tình của chị còn chưa tốt sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực, cũng có chút nghi hoặc:
- Sao lại như vậy? Đám phóng viên ngu ngốc đã bị tôi đánh một trận, tòa soạn cũng bị đập nát, còn nữa, bây giờ cũng không còn người mắng chị nữa.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi hỏi:
- Cảnh sát tỷ tỷ, có phải có người mắng chị nữa không? Chị nói cho tôi biết, tôi sẽ cho Tiểu Yêu Tinh hack ngay, hoặc là tôi tự mình đến cho hắn một trận.
- Cậu suốt ngày chỉ biết đánh nhau.
Lãnh Băng Băng có chút tức giận:
- Uông Đại Hải và Trịnh Trường Phong có chuyện gì xảy ra? Có phải là cậu làm không?
- Có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên có chút mơ hồ.
- Uông Đại Hải đã chết, kiểm tra sơ bộ là trúng độc, Trịnh Trường Phong thì rơi từ lầu bảy xuống mà chết. Tôi hỏi cậu, có phải cậu giết bọn họ không?
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt có chút tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Tôi biết cậu có năng lực này, nhưng cậu có biết, nếu bọn họ còn sống thì hữu dụng hơn cả khi chết không? Cậu không biết sử dụng thủ đoạn khác được sao