- Chị Vân Thanh, chị nói chuyện phải chắc chắn.
Hạ Thiên có chút lo lắng.
- Tôi sẽ giữ lời.
Vân Thanh bình tĩnh nói:
- Tôi đã hơn ba mươi, không phải là cô gái nhỏ, tôi làm việc sẽ có suy xét rõ ràng. Tôi có thể nói cho cậu biết, tôi cũng muốn làm một người phụ nữ bình thường, cũng không muốn để người khác cho rằng tôi có bệnh. Vì vậy cậu cần cho tôi chút thời gian chứng minh, nếu đến lúc đó tôi còn chưa ghét cậu, tôi sẽ không từ chối cậu, tôi sẽ làm người phụ nữ chân chính.
- Được rồi, chị Vân Thanh, tôi đồng ý.
Hạ Thiên đồng ý không có quá nhiều do dự, nửa tháng mà thôi, hắn phải có chút kiên nhẫn như vậy. Nửa tháng chờ đợi có thể nhận được sự tình nguyện của chị Vân Thanh, hắn cảm thấy như vậy là rất lời, nếu đến khi đó mà chị Vân Thanh còn muốn đổi ý, hắn sẽ cưỡng đoạt.
Vân Thanh khẽ thở ra một hơi, nếu hạ thiên thạt sự không đồng ý thì nàng cũng chẳng còn cách nào khác, vì nàng biết rất rõ, nếu bây giờ Hạ Thiên cởi quần áo đưa nàng lên giường, nàng cũng không kháng cự. Nhưng nếu là như vậy thì trong lòng nàng sẽ luôn có một bóng đen.
Vân Thanh là người từng có bóng đen hơn hai mươi năm, đến bây giờ nó còn chưa tiêu tán, nàng không hy vọng có thêm một bóng đen nào khác. Nàng chỉ hy vọng một ngày kia trong lòng nàng sẽ không còn những phiền muộn, nàng sẽ là người phụ nữ chân chính.
Hạ Thiên nhanh chóng đồng ý cũng làm Vân Thanh cảm thấy rất dễ chịu, ít nhất điều này cũng làm nàng ý thức được, người này thật sự có háo sắc cũng không phải chỉ muốn thân thể của nàng, hắn cũng muốn tâm tư của nàng. Điều này chứng tỏ hắn còn tốt chán.
Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Chúng ta cứ quyết định như vậy.
Vân Thanh khẽ nói:
- Bây giờ không còn sớm, nơi đây xa sân bay, tôi phải đi.
- Trước tiên để tôi hôn một cái đã.
Hạ Thiên không lập tức buông Vân Thanh, hắn nói xong thì hôn lên cặp môi đào của nàng ngay lập tức, mười giây sau hắn mới buông nàng ra.
Gương mặt Vân Thanh có thêm chút đỏ ửng, quả nhiên bây giờ nàng không cách nào kháng cự lại Hạ Thiên, cũng không biết đối phương làm gì trên người nàng, thân thể nàng bây giờ rất nghe lời hắn.
Cũng may Hạ Thiên không tiếp tục làm thêm điều gì, Vân Thanh nhanh chóng quay lại phòng mình, mười phút sau nàng đưa Vân Tiểu Đông và Lê An rời đi, cả ba đi ra sân bay dưới sự hộ tống của đám người Tạ Hiểu Phong. Còn hạ thiên, hắn không cùng đi theo, không phải hắn không muốn đi, là Vân Thanh không cho hắn đi.
Sau khi tiễn chân Vân Thanh thì Hạ Thiên điện thoại cho Quan Đình, hắn quyết định nên chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, hắn thấy vợ ngày càng nhiều, phải có nhà lớn mới được.
Nghe nói Hạ Thiên muốn chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, tất nhiên Quan Đình sẽ cực kỳ mừng rỡ, nàng lập tức tự mình chạy xe đến đón Hạ Thiên. Một giờ sau Hạ Thiên đã cùng Quan Đình đến nhà Tiền gia, đến một gian phòng đã được chuẩn bị sẵn, Hạ Thiên thấy Tiền Đa Đa, còn có cả Tiền Vạn Kim và Tiền Tiểu Phú.
- Hạ thần y, cám ơn cậu đã đến.
Khi thấy Hạ Thiên thì Tiền Vạn Kim có chút kích động, cũng thật sự khách khí. Sau sự kiện Tôn gia thì Tiền Vạn Kim càng hiểu Hạ Thiên là kẻ không thể đắc tội.
- Được rồi, các người ra ngoài, tôi sẽ chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, đừng cho bất kỳ ai đến quấy rầy.
Hạ Thiên phất phất tay, hắn không muốn nói nhiều, thầm nghĩ nhanh chóng chữa bệnh, sau đó để Tiền gia làm nhà lớn là vừa.
- Được, được, được, không có vấn đề.
Tiền Vạn Kim vội vàng gật đầu, sau đó lão phất tay:
- Tất cả ra ngoài, đừng quấy rầy Hạ thần y.
Tiền Vạn Kim và Quan Đình lập tức đi ra ngoài, Tiền Tiểu Phú vẫn có vẻ không tình nguyện bỏ đi, hắn vẫn đứng tại chỗ.
- Này, sao anh còn chưa ra?
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Tiền Tiểu Phú.
- Cậu trị bệnh, tôi ở bên cạnh xem không có vấn đề gì chứ?
Tiền Tiểu Phú hỏi ngược lại.
- Đã bảo anh ra ngoài, nói nhiều như vậy làm gì?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Tôi không thích bị người ta nhìn không được sao? Tôi cảnh cáo anh, anh nên ra ngoài, nếu không tôi ném ra.
- Tiểu Phú, con làm gì vậy? Mau ra dayda
Tiền Vạn Kim quát lên nghiêm nghị.
- Cha, con chỉ quan tâm đại ca... ....
Tiền Tiểu Phú giải thích.
- Nếu con quan tâm đến đại ca thì cút ra đây.
Tiền Vạn Kim thật sự rất căm tức, đây không phải là quan tâm, rõ ràng là tự ý làm loạn. Nếu chẳng may để Hạ Thiên mất hứng, hắn chẳng muốn chữa bệnh thì Tiền Đa Đa chẳng phải sẽ xong đời sao?
Tiền Vạn Kim lo lắng có chút dư thừa vì Hạ Thiên nhất định sẽ chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, nhiều lắm hắn chỉ muốn đánh bay Tiền Tiểu Phú ra ngoài mà thôi. Dù sao cũng chẳng phải dễ có cơ hội kiếm được ba mươi tỷ, Hạ Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tiền Tiểu Phú nhìn Hạ Thiên giống như vẫn không cam lòng, nhưng hắn không dám cải lời của Tiền Vạn Kim, vì vậy cuối cùng cũng đi ra.
- Hạ thần y, làm phiền cậu.
Tiền Vạn Kim cười nói một câu, sau đó lão đóng cửa lại.
Hạ Thiên lúc này lấy ra ngân châm, hắn đâm vào người Tiền Đa Đa. Vì hắn sử dụng nghịch thiên đệ nhị châm nên rất bình thường, cũng không cần có chuẩn bị gì đặc biệt, đối với hắn thì chẳng nguy hiểm gì.
Chưa đến nửa giờ sau Hạ Thiên đã kết thúc quá trình trị liệu, sau đó hắn mở cửa đi ra.
- Này, nhớ làm nhà cho tôi.
Hạ Thiên nói với Tiền Vạn Kim.
- Không có vấn đề, Hạ thần y, thật ra tôi đang chuẩn bị.
Tiền Vạn Kim vội vàng nói.
Quan Đình ở bên cạnh lại chêm vào một câu:
- Hạ thần y, Đa Đa bây giờ đã tốt chưa?
- Tất nhiên đã rất tốt, sau này các người có vận động mười lần trên giường cũng không có vấn đề.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Quan Đình chợt đỏ mặt, sau đó nàng chạy vào phòng.
- Hạ thần y, không biết bây giờ cậu có rảnh không?
Tiền Vạn Kim khách khí hỏi:
- Về vấn đề xây nhà, tôi muốn trưng cầu ý kiến của cậu.
- À, bây giờ tôi rất rảnh, ông có vấn đề gì thì cứ hỏi.
Hạ Thiên lúc này thật sự không có gì làm.
- Hạ thần y, chúng ta đến phòng khách từ từ nói chuyện.
Tiền Vạn Kim đưa Hạ Thiên vào phòng khách, lão tự mình pha trà rồi đi vào việc chính:
- Hạ thần y, tôi muốn biết, cậu muốn xây nhà ở đâu? Thủ đô hay Giang Hải hay ở đâu khác?
- Giang Hải.
Hạ Thiên suy nghĩ nói:
- Vợ của tôi phần lớn đều ở đó.
Tất nhiên Hạ Thiên lựa chọn Giang Hải cũng chẳng phải chỉ có nguyên nhân như vậy, vì Giang Hải gần Thanh Phong Sơn, sau này hắn có thể đưa thần tiên tỷ tỷ xuống núi.
- Vâng, Hạ thần y, chính cậu có chọn được địa điểm chưa? Nếu chưa, tôi có địa phương cần đề cử.
Tiền Vạn Kim lấy ra vài hình ảnh đưa cho Hạ Thiên:
- Hạ thần y, cậu xem, đây là... ....
- Á!
Một tiếng thét hoảng sợ từ trong phòng truyền ra cắt ngang lời Tiền Vạn Kim.