- Anh còn chưa biết, có lẽ cũng sắp về rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Vợ, anh có một chuyện cần nói, anh đã nói Tiền Đa Đa đến Giang Hải giúp chúng ta xây nhà, em và mỹ nữ tỷ tỷ, cảnh sát tỷ tỷ cùng nhau thương lượng, để Tiền Đa Đa xây nhà theo kiểu mà các em thích.
- Xây nhà sao?
Kiều Tiểu Kiều chợt ngây người:
- Chồng, chúng ta có nhà rồi mà.
- Vợ, anh đã để Tiền Đa Đa đến Hồ Bắc mua ba hòn đảo nhỏ, sau này chúng ta sống trên đảo.
Hạ Thiên nhanh chóng nói rõ sự việc.
Kiều Tiểu Kiều ở bên kia trầm mặc một lúc lâu không nói gì, chồng nàng không mở miệng thì thôi, khi lên tiếng thì chợt nổi tiếng. Một khoản tiền lớn bỏ ra mua ba hòn đảo, đúng là không có vài người làm được. Chưa nói đến vấn đề lời được mười tỷ trong chớp mắt, hắn còn quyết định xây nhà ngay, tuy những năm qua cũng có người mua đảo để sống, nhưng mua một lượt ba cái thì hình như cũng hơi khó.
Nhưng khi hiểu tình huống cụ thể thì Kiều Tiểu Kiều lại rất tán thành với ý kiến của Hạ Thiên, chồng nàng có tình huống đặc thù, đặc biệt là bên cạnh hắn có quá nhiều phụ nữ, sau này nếu muốn sống chung thì chỉ có cách tìm một chỗ bí mật. Nếu tất cả đến Thanh Phong Sơn thì tất nhiên không thành vấn đề, nhưng nàng cảm thấy dù là mình hay Lãnh Băng Băng và Diệp Mộng Oánh cũng không tình nguyện sống trên núi.
Đúng như những gì Kiều Tiểu Kiều nói, nàng cảm thấy ở trên núi một thời gian và ở thành phố một thời gian thì cũng khá tốt, nhưng mua một hòn đảo và xây nhà ở Giang Hải thì quá tốt.
Sau khi kết thúc trò chuyện với Kiều Tiểu Kiều thì Hạ Thiên lại tiếp tục liên lạc điện thoại với Diệp Mộng Oánh và Lãnh Băng Băng, cũng nói đến chuyện xây nhà, hắn nói ra vài lời để thỏa mãn các bà vợ.
- Còn chưa tìm được Thái Bằng Trình sao?
Khi điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nàng lập tức hỏi ngay một câu, sau đó lạ bổ sung:
- Nếu tìm không được cũng chẳng sao, tôi sẽ nói một tiếng với cục trưởng Hào, để anh ấy triệu hồi người ở thủ đô về lại Giang Hải, nếu cứ tiếp tục ở lại chờ đợi cũng không tốt.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đừng vội, tôi nhất định sẽ tìm được tên ngốc Thái Tử.
Hạ Thiên vội vàng đảm bảo, cảnh sát tỷ tỷ cần hắn hỗ trợ, nếu hắn không làm được thì quá mất mặt.
- Tìm không thấy cũng chẳng sao, đây không phải là chuyện của chúng ta.
Lãnh Băng Băng dùng giọng dịu dàng khuyên Hạ Thiên một câu:
- Tôi cúp điện thoại trước, cậu nên về sớm.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại, Hạ Thiên rất vui, vì hắn có thể thấy vợ cảnh sát tỷ tỷ nhớ mình, xem ra hắn cần phải nhanh chóng về lại Giang Hải, không thể ở mãi trong thủ đô.
Hạ Thiên bấm số điện thoại của Bạch Tiểu Lỗi:
- Tiểu Hắc, chú còn chưa tìm được tên Thái Bằng Trình ngu ngốc kia sao?
- Xấu hổ quá, đại ca, tiểu tử kia giống như biến mất giữa nhân gian, không biết đã rời khỏi thủ đô hay chưa?
Bạch Tiểu Lỗi có vẻ rất xấu hổ:
- Đại ca, anh cho thêm vài ngày, em sẽ điều động đàn em khắp thủ đô.
- Được rồi, tóm lại chú nhanh tay nhanh chân lên, nhất định phải tìm cho ra tên ngốc kia.
Hạ Thiên cũng không trách Bạch Tiểu Lỗi, hắn cũng biết tìm người không dễ dàng như vậy.
- Đại ca yên tâm, em nhất định sẽ tìm được hắn.
Bạch Tiểu Lỗi nói lời đảm bảo.
Hạ Thiên cúp điện thoại, hắn đứng ven đường, khoảnh khắc này không biết nên đi đâu. Khách sạn chắc là không, vì hắn đã trả phòng, dù không trả phòng nhưng không còn Vân Thanh thì chẳng biết đến để làm gì.
Điện thoại lại vang lên, Hạ Thiên đang nhàm chán nên không xem là ai gọi, hắn nhận điện thoại.
- Alo!
Hạ Thiên không đếm xỉa.
- này, anh đang làm gì thế?
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh rất dễ thương, Hạ Thiên cũng rất quen thuộc âm thanh này, không phải là ai khác, là An Khả Khả vừa gặp mặt ngày hôm qua.
- Ở ven đường.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời:
- Cô điện thoại cho tôi làm gì?
- Thử xem số điện thoại của anh có liên lạc được hay không, như vậy không được sao?
An Khả Khả có chút mất hứng, bao nhiêu người muốn điện thoại với nàng mà không được, người này được nàng chủ động điện thoại lại tỏ ra không tình nguyện mới chết chứ.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Cô đúng là không có việc gì làm.
- Tôi cũng không như anh, đứng ngây ngô bên đường.
An Khả Khả hừ một tiếng:
- Này, rốt cuộc anh ở thủ đô làm gì? Sao lâu như vậy mà chưa về? Cả ngày có thấy làm gì đâu?
- Ai nói tôi không làm gì?
Hạ Thiên phản bác ngay:
- Tôi đến đây tìm vợ.
- Này, ngoài đám vợ kia ra, anh không còn việc chính gì để làm sao? Chẳng lẽ anh không kiếm công ăn việc làm gì à?
An Khả Khả nói.
- Việc của vợ là chính sự.
Hạ Thiên rất kiên trì chủ kiến của mình:
- Ngoài vợ ra thì chuyện khác không xem là chuyện chính.
- Anh đúng là hết thuốc chữa.
An Khả Khả căm giận nói:
- Cả ngày chỉ biết đi với vợ, đúng là không muốn phát triển.
- Này, mắc mớ gì đến cô?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Cô rốt cuộc có chuyện gì để nói không? Nếu không tôi tắt điện thoại, nghe nói dạo này tiền cước điện thoại rấ đắt.
- Anh!
An Khả Khả lập tức, tên này cũng biết giá cước điện thoại rất đắt sao?
An Khả Khả ráng nhịn xúc động đập vỡ điện thoại, nàng nói thêm:
- Này, hôm qua anh nói tôi đổi người đại diện là sao? Có lý do gì? Anh cảm thấy chị Di không tốt sao? Chị ấy còn thường xuyên nói tốt cho anh.
An Khả Khả thật ra chỉ tùy tiện tìm chủ đề để trò chuyện với Hạ Thiên, tuy hắn thường làm nàng tức giận, nhưng nàng cảm thấy nói chuyện với hắn thì rất vui, không cần che giấu ý nghĩ thật sự của mình. Nàng có thể nghĩ gì nói đó, không cần che giấu hoặc nói xạo như lúc phỏng vấn.
Nhưng An Khả Khả không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi mà Hạ Thiên đã chộp lấy vấn đề, hắn trả lời ngay:
- Vì nếu cô không đổi người đại diện, sợ rằng cô sẽ bị người ta bán đi.
- Anh nói gì?
An Khả Khả ngây người:
- Ai bán tôi đi?
- Cô ta chuẩn bị bán cô đi với giá mười triệu, đơn giản là như vậy, cô hiểu không?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Hèn gì cô ngu như vậy, người khác bán mình mà vẫn không biết. Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Này, anh đừng nói bậy, chị Di rất tốt với tôi.
An Khả Khả có chút không tin.
- Cô không tin à? Dù sao cũng chính tai tôi nghe thấy.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Anh có nghe lầm không vậy? Chị Di gần đây giúp tôi ký một bản hợp đồng, tôi nghe chị Di nói, chị ấy muốn mười triệu nhưng đối phương chỉ tình nguyện đưa ra năm triệu, vì vậy bây giờ hai bên vẫn đàm phán.
An Khả Khả giải thích cho Trần Di.
- Tôi nhắc nhở cô, không tin thì thôi, bị bán đừng trách nhau "không yêu đừng nói lời gian dối" nhé? Tôi không có hứng tám phét với cô, cúp điện thoại đây.
Hạ Thiên nói cúp là cúp, nhưng hai giây sau chuông điện thoại đã vang lên.