An Khả Khả nằm lỳ trên giường, một chiếc máy tính xách tay đặt trước mặt nàng, cũng không biết nàng đang xem gì mà có vẻ rất chân thành, ngay cả Trần Di ở bên cạnh cũng không phát hiện ra.
- Khả Khả, em đang xem gì vậy?
Trần Di thuận miệng hỏi một câu, đồng thời cũng châu đầu lại.
- Sao?
An Khả Khả đỏ mặt:
- Chị Di, không có gì, em chỉ xem tin tức giải trí.
An Khả Khả vừa muốn xoay máy tính nhưng đã muộn, nàng vẫn để Trần Di thấy được nội dung. Nàng không phải xem tin tức giải trí, rõ ràng đang lên các diễn đàn ở thủ đô để xem tin, phần lớn đều nói về Hạ Thiên.
- Chị Di, em chỉ nhàm chán không có gì xem, thật ra cũng không có gì.
Khi thấy Trần Di biết được nội dung, An Khả Khả không thể nào phủ nhận, chỉ bắt đầu che giấu.
- Khả Khả, xem ra em thật sự quan tâm đến Hạ thần y.
Trần Di ra vẻ tùy hứng hỏi một câu.
- Không, em chỉ vừa mới mở ra thôi, thật sự không cố ý.
An Khả Khả vội vàng nói, sau đó nàng lại tức giận lầm bầm:
- Tức chết em, tên kia thật sự quá lăng nhăng.
- Khả Khả, em cũng không phải người đầu tiên biết hắn lăng nhăng.
Trần Di mỉm cười:
- Hơn nữa bây giờ đàn ông có mấy người không lăng nhăng?
- Nhưng người này thật sự quá lăng nhăng, em nghĩ mãi mà không rõ, vì sao có nhiều người thích hắn như vậy?
An Khả Khả thở phì phò nói:
- Nghe nói anh ta đến thủ đô tìm được khá nhiều bạn gái, có một người là Mộc Hàm, đặc biệt xinh đẹp, nghe nói là một trong tứ đại mỹ nhân thủ đô. À, còn một cô nữa, chính là người mà trước đó chúng ta đã gặp ở quán Tủ Quần Áo Của Ngôi Sao, chính là người đẹp mặc cổ trang kia, nghe nói cũng là một trong tứ đại mỹ nhân thủ đô. Nghe nói ngoài hai người bọn họ thì những bạn gái của anh ta ở thành phố Giang Hải còn chư tính.
- Khả Khả, em cũng thích hắn, như vậy không để cho người khác yêu hắn sao?
Trần Di nói bằng giọng điệu có chút hương vị giễu cợt.
- Em không thích anh ta.
An Khả Khả hừ một tiếng, ngay sau đó lại có chút buồn bực:
- Hơn nữa tên kia luôn chê em không đẹp, cũng không thích em, đúng là, em chưa đủ đẹp sao? Em cảm thấy mình không kém Mộc Hàm kia, chẳng qua dáng người kém hơn một chút mà thôi, nhưng em mới mười bảy, còn chưa phát dục đầy đủ, nói không chừng sau này em sẽ phát triển tốt hơn cả Mộc Hàm.
Trần Di đang định nói gì đó thì điện thoại lại vang lên.
- Khả Khả, em cứ lên mạng đi, chị đi nghe điện thoại.
Trần Di lấy điện thoại ra, sau đó nàng đi lên sân thượng nghe điện thoại.
- Các người đang ở đâu?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
- Còn đang ở khách sạn.
Trần Di khẽ nói.
- Sao còn ở khách sạn?
Dầu dây bên kia có vẻ mất vui:
- Bây giờ là sáu giờ, nhớ kỹ, trước tám giờ phải đưa An Khả Khả đến Trịnh Nam Tân, nếu qua giờ đó, dù là cô hay tôi cũng khó thể gánh được hậu quả.
- Sự việc sợ rằng có chút phiền toái.
Trần Di nhìn An Khả Khả vẫn còn nằm lỳ trên giường, nàng dùng giọng do dự nói.
- Phiền toái gì?
Người phụ nữ bên kia càng thêm mất hứng:
- Tôi cho cô biết, dù có phiền toái gì, tối nay cô cũng phải đưa cô ta qua.
- Tôi có thể thấy cô ấy càng ngày càng yêu Hạ Thiên, nếu cô ta nói cho Hạ Thiên biết, như vậy làm sao bây giờ/
Trần Di khẽ nói.
- Không phải cô nói Hạ Thiên không thích cô ta sao? Hơn nữa sau đêm nay thì Hạ Thiên còn thích cô ta nữa sao?
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng:
- Chờ đã, Hạ Thiên bây giờ đang ở thủ đô, tôi hỏi cô, An Khả Khả chưa ngủ cùng giường với Hạ Thiên đấy chứ?
- Không có, tôi có thể xác nhận, bọn họ chưa từng lên giường với nhau.
Trần Di vội vàng trả lời.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Vậy là tốt, tôi đã nói với cô rồi, bây giờ cô đổi ý cũng không còn kịp nữa, nếu cô bây giờ đưa An Khả Khả qua, cô không chỉ có mười triệu, sau này còn có nhiều chỗ tốt chờ cô. Nhưng nếu cô không làm, tôi dám cam đoan, kết quả của cô sẽ rất thảm.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không những đưa ra nhiều lợi ích, còn có cả sự uy hiếp:
- Nếu cô thật sự sợ Hạ Thiên trả thù, như vậy sau đêm nay cô nên ra nước ngoài.
Người phụ nữ thoáng dừng lại rồi bổ sung thêm:
- Nhưng tôi đề nghị cô vẫn nên nghĩ biện pháp khống chế An Khả Khả, nếu cô ta có thể ngoan ngoãn nghe lời, sau này sẽ đầy tiền, cô sẽ tha hồ rủng rỉnh.
Trần Di có chút do dự, sau đó nàng cắn môi:
- Được rồi, tôi sẽ lập tức đưa cô ta qua ngay.
- Rất tốt, tôi chờ tin tốt của cô.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói một câu thỏa mãn, sau đó nàng cúp điện thoại.
Trần Di đứng trên sân thượng hơn mười giây, nhưng sau đó nàng tiến về phòng với nụ cười sáng lạn:
- Khả Khả, nói cho em biết một tin tức tốt.
- Chị Di, tin gì tốt?
An Khả Khả thuận miệng hỏi một câu.
- Vài ngày trước chị đã nói đám người kia thay đổi hợp đồng, đối phương bây giờ lại tình nguyện đưa ra mười triệu, bây giờ tình nguyện ký hợp đồng.
Trần Di ra vẻ hưng phấn:
- Em ăn mặc đơn giản một chút, chúng ta đi ký hợp đồng.
An Khả Khả đứng lên khỏi giường, sau đó nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Di:
- Chị Di, bây giờ còn đi ký hợp đồng cái gì nữa?
- Khả Khả, lần này người tìm gặp mặt em là Trịnh Nam Tân, ông ta là phú hào nổi tiếng thủ đô, nhưng em cũng biết rồi đấy, phú hào thường rất bận rộn, ông ta vừa từ bên ngoài quay về, ngày mai sẽ đi công tác. Vì vậy ong ta đề nghị ký hợp đồng đêm nay, thuận tiện cũng muốn gặp người phát ngôn là em.
Trần Di giải thích.
- Chị Di, chị cũng có thể đến ký với bọn họ, em không muốn ra ngoài.
An Khả Khả có vẻ không tình nguyện:
- Hơn nữa chỉ là hợp đồng mười triệu mà thôi, bây giờ có rất nhiều người muốn em làm đại diện, bọn họ muốn em ra mặt thì phải chủ động đến tìm mới đúng.
- Khả Khả, Trịnh tiên sinh không phải là phú hào tầm thường, tuy lần này chỉ là mười triệu, nhưng nếu có thể hợp tác với ông ta, sau này sẽ còn nhiều hợp đồng cho em.
Trần Di vội vàng nói:
- Chúng ta chỉ đi ký một hợp đồng mà thôi, sẽ nhanh chóng quay về.
- Chị Di, bây giờ đã tối, trước kia tối cũng không ra ngoài, vì vậy có muốn ý thì để ngày mai.
An Khả Khả vẫn không tình nguyện.
Thật ra nếu là trước đó thì An Khả Khả sẽ đồng ý đi với Trần Di, nhưng khi nghe hợp đồng mười triệu thì nàng không tự chủ được nhờ đến những lời Hạ Thiên nói trong điện thoại hôm qua. Hắn đã nói Trần Di sẽ bán nàng với giá mười triệu, dù nàng không tin nhưng vẫn nghi ngờ, vì vậy lúc này nàng không muốn đi, nàng thấy ở lại khách sạn vẫn an toàn hơn.
Vẻ mặt Trần Di chợt biến đổi, cuối cùng nàng gật đầu bất đắc dĩ:
- Được rồi, trước tiên chị liên lạc với bên kia cái đã.