- Chị Vân Thanh, trước nay tôi đều rất có lòng tin với chính mình.
Hạ Thiên nói, hắn sao lại không có lòng tin với chính mình cho được?
- Nếu đã như vậy thì cậu cũng đừng quá vội vã.
Vân Thanh tức giận nói, nàng luôn cảm giác Hạ Thiên sợ mình chạy mất, muốn gạo nấu thành cơm. Nhưng hắn không biết phụ nữ nếu là muốn chạy thì nấu thành cháo cũng sẽ chạy, những năm gần đây chẳng phải ly hôn tràn lan sao?
Hạ Thiên trừng mắt:
- Chị Vân Thanh, tôi nào có nôn nóng, chị nhất định là vợ tôi, sao tôi lại nông nóng cho được?
- Cậu không vội thì đêm nay tôi ngủ cùng Tiểu Đông, cậu đồng ý chứ?
Vân Thanh hỏi ngược lại.
Hạ Thiên có chút buồn bực, nhưng hắn vẫn không thể không gật đầu:
- Được rồi.
- Vậy sao cậu còn chưa buông tôi ra?
Vân Thanh có chút buồn cười, xem ra cũng không phải không có biện pháp đối phó với người này, chỉ cần nói lý lẽ là được, nàng là một luật sư, tất nhiên sẽ rất mạnh ở phương diện này.
Hạ Thiên có chút không tình nguyện nhưng vẫn lưu luyến hạ tay từ trên bộ vị co dãn kinh người của Vân Thanh xuống, cuối cùng buông nàng ra.
Khi thấy vẻ mặt buồn bực của Hạ Thiên thì Vân Thanh có chút vui vẻ, cuối cùng nàng cũng chiếm được thượng phong trước mặt hắn.
- Tôi đi ra đây, cậu có thể ngủ ở đây, cũng có thể về nhà.
Vân Thanh cố nén cười, nàng nói với Hạ Thiên.
- Tôi phải về.
Hạ Thiên có chút mất vui.
Vân Thanh nhìn bộ dạng Hạ Thiên và có chút áy náy, nghĩ đến đại ân của hắn vào ngày hôm nay, hơn nữa nàng sớm muộn gì cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn, vì vậy mà nàng cảm thấy mình không nên làm hắn mất vui. Vì thế mà cuối cùng nàng lại nhịn không được an ủi Hạ Thiên:
- Cậu đừng tỏ ra như vậy, chỉ một ngày mà thôi, ngày mốt tôi về quê, sẽ không đưa Tiểu Đông theo.
Vân Thanh nói lời này có ý nghĩa rất rõ ràng, nàng không đưa Tiểu Đông theo, tất nhiên sẽ không còn ai quấy rầy.
- Chị Vân Thanh, chị đừng gạt tôi đấy nhé?
Hạ Thiên lập tức vui sướng.
- Tin hay không là tùy cậu.
Vân Thanh khẽ hừ một tiếng yêu kiều, nàng khẽ xoay eo bước ra khỏi phòng.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cặp mông đầy đặn của Vân Thanh một lúc lâu, trong lòng có chút lửa nóng, nhưng nàng đã nhanh chóng biến mất trong mắt hắn. Điều này làm hắn có chút tiếc nuối, nhưng bây giờ hắn không còn cảm giác bức bối, hai ngày nữa hắn sẽ cùng chị Vân Thanh về quê, hắn sẽ thích gì làm nấy.
Biệt thự số 13 khu Cảnh Uyển.
Lãnh Băng Băng về nhà hơi muộn, hôm nay cục cảnh sát có nhiều chuyện, vì vậy nàng rời khỏi cục tương đối trễ.
Lãnh Băng Băng đi vào phòng khách và thuận tay mở đèn, nàng chợt hoảng sợ, vì nàng phát hiện có một người ngồi ở ghế sa lông phòng khách. Nàng vô thức vươn tay xuống hông chuẩn bị rút súng, nhưng khoảnh khắc sau nàng đã thu tay về, thân thể căng cứng cũng trở nên thư giãn.
- Cậu đến đây khi nào?
Lãnh Băng Băng nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sa lông, nàng có chút mất hứng:
- Sao cậu không nói với tôi tiếng nào như vậy?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi vừa mới đến thôi.
Người ngồi trên ghế sa lông chính là Hạ Thiên, sau khi hắn rời khỏi chỗ Vân Thanh thì đi thẳng đến nhà Lãnh Băng Băng. Hắn có chìa khóa nhà của Lãnh Băng Băng, tất nhiên sẽ ra vào cực kỳ tự nhiên. Còn chuyện hắn không điện thoại cho Lãnh Băng Băng, tất nhiên vì muốn tạo cho nàng một ngạc nhiên lớn, mà hắn lại nhớ nàng không thích ngạc nhiên, vì vậy hắn sẽ không nói ra những lời này.
Lãnh Băng Băng đi đến ghế sa lông, nàng ngồi xuông bên cạnh Hạ Thiên, sau đó nàng thuận tay mở ti vi, cuối cùng dùng giọng vô ý hỏi:
- Cậu đến đây làm gì?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhớ chị đã nói tôi đến mà?
Hạ Thiên duỗi tay phải ôm Lãnh Băng Băng vào lòng, sau đó dùng giọng chân thành nói.
Lãnh Băng Băng tựa lên người hạ thiên, nàng khẽ nhắm mắt, bây giờ nàng có chút mệt mỏi, nàng cần nghỉ ngơi một chút.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị mệt không?
Hạ Thiên ân cần hỏi han
- À, hôm nay sự vụ ở cục cảnh sát tương đối nhiều.
Lãnh Băng Băng cũng không giấu diếm, tất nhiên trước mặt Hạ Thiên nàng chẳng cần phải giấu.
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu làm cảnh sát khổ như vậy thì đừng làm nữa.
Hạ Thiên có chút đau lòng.
- Không làm cảnh sát thì tôi làm gì?
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:
- Hơn nữa tôi lại thích làm cảnh sát.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị có thể làm vợ chuyên trách của tôi, dù sao đây cũng là thứ chị thích.
- Tôi thích làm vợ chuyên trách của cậu khi nào?
Lãnh Băng Băng tức giận nói, người này đúng là nói hươu nói vượn.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Cảnh sát tỷ tỷ, nhưng chị rõ ràng thích làm vợ tôi.
- Dù thích làm vợ cậu thì cũng không có nghĩa là thích làm vợ chuyên trách.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, hơn nữa nàng hình như chưa từng nói thích làm vợ hắn.
- À, tôi tìm ra vợ của ông lão Hào Đồ, ông ta thiếu tôi một phần nhân tình, như vậy chị sẽ không khổ cực.
Hạ Thiên lại có ý kiến mới.
Lãnh Băng Băng có chút bất đắc dĩ:
- Cậu đừng đưa ra ý nghĩ vớ vẩn này, nếu không có việc thì làm cảnh sát làm gì nữa?
Hạ Thiên có chút buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ này làm cảnh sát mệt mỏi, nhưng dù nàng mệt mỏi thì cũng hy vọng tiếp tục làm, nào có người như nàng?
Hạ Thiên không có việc gì làm, tất nhiên hắn sẽ không thể cảm nhận được cảm giác mệt mỏi, vất vả, đau đầu chính là khoái cảm công tác, vì vậy hắn không hiểu vì sao Lãnh Băng Băng lại như vậy. Nhưng Lãnh Băng Băng thích làm cảnh sát thì hắn cũng không có biện pháp nào khác.
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu không tôi giúp chị mát xa, như vậy chị sẽ không còn quá mệt mỏi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra một ý kiến khác.
- Không cần, cậu cứ xem ti vi, tôi đi tắm cái đã.
Lãnh Băng Băng rời khỏi lòng Hạ Thiên, nàng đi lên lầu, vào phòng tắm.
Lãnh Băng Băng cũng không muốn để Hạ Thiên mát xa, vì nàng biết hắn mát xa rất nguy hiểm, sợ rằng mát xa không khác gì lộ trần nàng ra.
Dù Lãnh Băng Băng đã xem Hạ Thiên là đàn ông của mình, nhưng sự kiện cuối cùng kia vẫn làm nàng cảm thấy có chút do dự, nàng vẫn cần thời gian thích ứng, nàng hy vọng tiến lên từng bước.
Khi thấy Lãnh Băng Băng đóng cửa phòng tắm thì Hạ Thiên có chút tiếc nuối, vì sao cảnh sát tỷ tỷ không hào phóng một chút, không nên đóng cửa để hắn đi vào? Nếu cảnh sát tỷ tỷ hào phóng thêm chút nữa, cho hắn cùng tắm uyên ương thì càng tốt.
Lãnh Băng Băng tắm rất lâu, nửa giờ còn chưa ra, Hạ Thiên đợi mà cảm thấy ngứa ngáy, tự dưng sinh ra xúc động muốn đập bể nhà tắm.
Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Chuông điện thoại vang lên chặn ngang xúc động của Hạ Thiên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn qua, phát hiện một dãy số kỳ quái. Hình như trước nay hắn chưa từng thấy một dãy số thế này, phía trước có rất nhiều số không.
- Này, ai vậy?
Hạ Thiên vẫn nhận điện thoại.
- Hạ Thiên, mày quá giới hạn rồi.
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp.