Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị giết người sao?
Thư Tịnh không khỏi ngẩn ngơ, ngay sau đó nàng lại lập tức phản bác.
- Cậu mới giết người.
Hạ Thiên lắc đầu rất chân thành:
- Vợ Tịnh Tịnh, hôm nay tôi chưa làm gì ai cả.
Thư Tịnh không nói gì, người này sao lại nói quỷ dị như vậy, hôm nay chưa làm gì ai, chẳng lẽ hôm trước thì có sao?
Thư Tịnh tất nhiên là không biết, hôm qua Hạ Thiên thật sự có xử lý một người. Nhưng Hạ Thiên nói như vậy làm cho một Thư Tịnh có tâm tình rất thấp, bây giờ lại bị hắn di chuyển lực chú ý, rõ ràng đã tốt hơn vừa rồi khá nhiều.
- Này, nếu cậu thích một cô gái, cô ấy không thích cậu, cậu sẽ làm thế nào?
Thư Tịnh mở miệng hỏi.
- Sao có người không thích tôi?
Hạ Thiên tỏ ra rất mê hoặc:
- Tôi yêu cô gái nào, cô gái đó đều yêu tôi.
Thư Tịnh lập tức cảm thấy hết chỗ nói, đúng là tự kỷ điên cuồng.
Một lát sau Thư Tịnh tiếp tục hỏi:
- Nếu tôi không muốn làm vợ cậu, như vậy cậu sẽ thế nào?
- Chị đã là vợ tôi rồi.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Tôi!
Thư Tịnh định nói mình không phải, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói ra:
- Tôi chỉ nói là giả sử, nếu tôi không yêu cậu, vậy cậu có đi tự sát không?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị bị sao vậy?
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Thư Tịnh:
- Sao có thể tự sát? Chỉ những kẻ nhu nhược mới tự sát, tôi không phải kẻ nhu nhược. Còn nữa, nếu chị thật sự không muốn thì tôi sẽ đánh mông chị, sau đó sẽ cướp chị làm vợ là được, rất đơn giản.
Thư Tịnh thiếu chút nữa thì tan vỡ, người này đúng là khó thể nào liên hệ cho được.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị ngồi đây làm gì? Trên thao trường cũng chẳng có mấy người, có gì hay để xem đâu?
Hạ Thiên lúc này dùng giọng khó hiểu hỏi.
- Tôi thích xem không được sao?
Thư Tịnh có chút bất mãn.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị thích nhìn bọn họ như vậy sao?
Hạ Thiên lúc này chỉ tay về phía xa:
- Thật ra không có gì hay để xem, nếu chị thích thì chúng ta có thể làm được.
Thư Tịnh nhìn theo ngón tay của Hạ Thiên, tuy nàng không thấy rõ ràng, nhưng nàng cũng có thể thấy được một đôi tình nhân đang
"khóa môi".
- Vợ Tịnh Tịnh, có thử chút không, rất vui.
Hạ Thiên tiếp tục đầu độc Thư Tịnh.
- Thú vị thì cậu đi tìm người khác mà chơi.
Thư Tịnh tức giận nói:
- Tôi không có hứng.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị không vui sao?
Hạ Thiên không khỏi hỏi.
- Nói nhảm.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, chuyện rõ ràng như vậy mà còn phải hỏi sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi biết tâm tình của chị không tốt, nhưng chị thấy tôi thì tâm tình phải tốt hẳn lên mới đúng chứ?
Hạ Thiên có vẻ không nghĩ ra:
- Vì sao tâm tình của chị vẫn không tốt?
- Tôi hại chết người, tâm tình sao có thể tốt được?
Thư Tịnh có chút tức giận, tên tự kỷ điên cuồng kia tự cho rằng mình là người có sức quyến rũ phi phàm sao?
Nhưng Thư Tịnh lúc này không thể không thừa nhận, lúc này tâm tình của nàng tốt hơn lúc nãy khá nhiều, nhưng nàng cũng chẳng phải thấy Hạ Thiên mà tốt hẳn lên, nàng bị người này làm cho tức chết, có lẽ đây gọi là lấy độc trị độc.
- Nhưng chị không phải đã nói mình không giết người à?
Hạ Thiên rất kỳ quái.
- Không giết người thì không thể hại người à?
Thư Tịnh có chút tan vỡ, người này có vấn đề về sự logic sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu có người chết, hơn nữa không phải là chị, như vậy cũng chẳng liên quan gì đến chị.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi dùng giọng tò mò hỏi:
- Này, vợ Tịnh Tịnh, rốt cuộc là ai chết?
- Người này là Trần Kiện, là một nam sinh của trường chúng tôi, cậu đã gặp mặt rồi.
Thư Tịnh hạ thấp giọng:
- Anh ta theo đuổi tôi nửa tháng, mỗi lần tôi đều từ chối nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Hôm nay anh ta tỏ tình với tôi trước mặt mọi người ở sân bóng rổ, bị tôi từ chối, sau đó đám người trong cậu lạc bộ cười nhạo anh ta vài câu. Tôi vốn cũngn nghĩ rằng không có vấn đề, nhưng không bao lâu sau anh đã nhảy từ sân thượng ký túc xá xuống đất, đã chết.
- À, may mà anh ta đã toi rồi, nếu không tôi sẽ đánh cho một trận, rõ ràng dám theo đuổi vợ tôi.
Hạ Thiên dùng giọng có chút bất mãn nói.
Thư Tịnh có chút tức giận:
- Người ta đã chết, cậu còn nói ra những lời như vậy làm gì?
- Chết thì chết, tự sát là người không được đồng tình, loại người này dù hôm nay không tự sát thì sau này cũng sẽ tự sát.
Hạ Thiên tỏ ra không đúng:
- Tôi thấy những kẻ tự sát sau này sẽ là quỷ nhát gan.
- Cậu nói vậy với tôi thì được, chỉ mong cậu đừng nói vậy trước mặt cha mẹ tôi, nếu không tôi sẽ liều mạng với cậu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thư Tịnh tức giận nói, nếu nói thật lòng thì nàng cũng xem thường những người tự sát, nhưng khốn nổi những năm nay số người tự sát ngày càng nhiều.
- Tôi chỉ có một câu, ai liều mạng với tôi, tôi sẽ cho kẻ đó mất mạng.
Hạ Thiên tỏ vẻ không quan tâm.
Thư Tịnh không bác bỏ câu nói của Hạ Thiên, gương mặt nàng trở nên mê man:
- Bây giờ trong trường đều nói tôi hại chết Trần Kiện, cha mẹ Trần Kiện cũng đến náo loạn, còn đến ký túc xá tìm tôi, vì vậy tôi dứt khoát trốn đến đây.
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu chị muốn tránh mặt những người kia, tôi có biện pháp rất tốt.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Thư Tịnh quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Biện pháp gì?
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi mướn phòng, như vậy sẽ chẳng ai tìm ra được.
- Cậu chỉ biết mướn phòng.
Thư Tịnh rất muốn tung một cước đạp chết Hạ Thiên, sắc lang này đừng thái quá như vậy chứ? Cả ngày chỉ biết kéo nàng đi mướn phòng.
- Tôi có mướn cũng chẳng đi với cậu.
Thư Tịnh tức giận nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị chỉ có thể đi mướn phòng với chồng, tôi là chồng chị, vì vậy chị chỉ có thể đi mướn phòng với tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Tôi đi mướn một mình không được sao?
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, đúng vậy, bây giờ nàng muốn đi tìm một khách sạn để tránh đi một ngày, dù sao cũng hơn ngồi đây.
- Không được.
Hạ Thiên chân thành nói:
- Như vậy không được an toàn, vợ Tịnh Tịnh, hay tôi cùng đi với chị?
- Tôi không đi.
Thư Tịnh căm giận nói:
- Tôi định ngồi đây cả buổi tối.
- Vợ Tịnh Tịnh, bây giờ tối rất lạnh, chị sẽ bị cảm.
Hạ Thiên chân thành nói.
- Cậu sợ cảm thì về đi, tôi ở lại một mình là được.
Thư Tịnh tức giận nói, trong lòng thầm nghĩ, đợi khi Hạ Thiên đi thì nàng sẽ đến khách sạn mướn phòng.