- Tôi sẽ không bao giờ bị cảm.
Hạ Thiên nhìn Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, vì để chị thấy tôi sẽ không bị cảm, tôi sẽ ngồi đây với chị.
- Sao?
Thư Tịnh chợt ngẩn ngơ, lưu manh này nói thật sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu chị cảm thấy chỗ này không thoải mái, chúng ta đi mướn phòng nhé?
Hạ Thiên còn nói thêm.
- Tôi cảm thấy chỗ này đã rất thoải mái rồi.
Thư Tịnh căm giận nói, nàng quyết định tối nay sẽ đấu nghị lực với Hạ Thiên, để xem ai ngồi trên khán đài được lâu hơn.
Một giờ sau.
- Này, cậu định ngồi đây cả buổi tối thật sao?
Thư Tịnh nhịn không được phải hỏi.
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu chị không chịu được thì chúng ta có thể đi mướn phòng.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Nguồn: https://trumtruyen.vnThư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng không nói thêm điều gì.
Một giờ sau nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, Thư Tịnh vô thức nắm chặt quần áo.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị có lạnh không?
Hạ Thiên hỏi.
- Không!
Thư Tịnh thở phì phò nói, trong lòng nàng cảm thấy rất khó hiểu, lưu manh này thật sự muốn ngồi đây với nàng cả buổi tối sao?
Thời gian tiếp tục chậm rãi trôi qua, trên thao trường ngày càng lạnh, mãi đến lúc chẳng còn bóng người thì đã là đêm khuya.
- Này, cậu thật sự muốn ngồi đây với tôi sao?
Thư Tịnh lun lập cập, lúc này nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm ở Giang Hải là rất lớn, dù nàng ăn mặc không thiếu nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.
- Vợ Tịnh Tịnh, bây giờ chị thấy rất lạnh phải không?
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chúng ta đi mướn phòng thôi, trong phòng rất ấm.
- Tôi không đi.
Thư Tịnh thở phì phò nói, nàng không thể cho lưu manh kia được toại nguyện.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị như vậy sẽ sinh bệnh.
Hạ Thiên còn nói thêm.
Thư Tịnh khẽ hừ một tiếng:
- Sinh bệnh cũng không đi, cùng lớm thì bệnh chết.
- Vợ Tịnh Tịnh, sao chị lại như vậy? Sao không quý trọng sức khỏe của mình?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Tóm lại tôi muốn ngồi đây cả buổi tối.
Thư Tịnh căm giận nói, bây giờ nàng đã đâm lao phải theo lao, nàng phải chống đỡ bất kỳ giá nào.
Nhưng Thư Tịnh còn chưa nói dứt lời thì đã run cả người, thật sự rất lạnh, vì sao giống như mùa đông đến sớm như vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực, vì sao vợ Tịnh Tịnh còn chưa chịu đi mướn phòng?
Hạ Thiên nhìn Thư Tịnh đáng thương lạnh đến mức sắp đông cứng mà có chút đau lòng, vì vậy hắn vươn tay kéo nàng:
- Vợ Tịnh Tịnh, như thế này chị sẽ không lạnh.
Thư Tịnh giãy dụa vô thức, nhưng ngay sau đó nàng đã cảm thấy một cảm giác ấm áp chạy khắp toàn thân, vì vậy mà nàng thay đổi ý kiến. Thôi thì cứ để ngừoi này chiếm chút tiện nghi, nếu không nàng thật sự không gánh được, đúng là quá lạnh.
Thư Tịnh cũng không phải lần đầu tiên để cho Hạ Thiên ôm vào lòng, nhưng lúc này nàng mới phát hiện trong lòng hắn thoải mái như vậy, cảm giác giống như đi trong gió tuyết một ngày mà tìm được một lò lửa, rất tốt.
Nhưng khi đã không còn lạnh thì Thư Tịnh bắt đầu cảm thấy mệt lả, lúc này nàng buồn ngủ là bình thường, trước đó nàng không buồn ngủ vì quá lạnh, bây giờ đã hết lạnh, vì vậy mà nàng ngáp liên tục.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đã muốn ngủ chưa?
Hạ Thiên lập tức hỏi:
- Chỗ này ngủ không thoải mái, không bằng chúng ta đi... ....
- Tôi không muốn ngủ.
Thư Tịnh nói, nàng định nói Hạ Thiên mướn hai gian phòng, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì đã ngáp một cái.
- Vợ Tịnh Tịnh, gạt người cũng không tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Dù sao tôi cũng sẽ không đi mướn phóng với cậu.
Thư Tịnh lầm bầm một câu, sau đó nàng lại ngáp một cái, mí mắt ngày càng nặng. Vô tình nàng cứ dựa vào lòng Hạ Thiên mà ngủ đi lúc nào không biết.
Không biết bao lâu sau Thư Tịnh bừng tỉnh trong mông lung, nàng cảm thấy mình nằm trong lòng một người, sau đó nàng nhớ mình đang nằm ngủ trong lòng Hạ Thiên, vì vậy mà trong lòng lập tức căng thẳng. Lưu man Hạ Thiên này không thừa dịp nàng ngủ mà đưa đến khách sạn làm gì đó chứ?
Thư Tịnh quýnh lên mà tỉnh táo trở lại, sau đó nàng mở mắt rồi thở phào ra, nàng phát hiện mình vẫn còn ở trên khán đài của thao trường. Nhưng bây giờ đã là buổi sáng, đã có người tập thể dục trên đường băng, ngẫu nhiên có người chạy qua, ai cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía bên này.
Cũng khó trách vì tình huống bên này có chút quỷ dị, hai người ôm nhau ngồi trên khán đài, hơn nữa phía xa còn có hai vệ sĩ. Nếu nói bọn họ không có tiền mướn phòng thì không đúng, vì bọn họ có hai vệ sĩ, người như vậy mà keo kiệt thế sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đã tỉnh rồi à?
Âm thanh của Hạ Thiên truyền vào tai Thư Tịnh.
- Cậu...Cậu thật sự ngồi đây cả buổi tối với tôi sao?
Thư Tịnh có chút sững sờ, người này quả thật không nói chơi.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời, sau đó hắn hỏi một câu làm cho Thư Tịnh dở khóc dở cười:
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi thường xuyên nghe người ta nói cái gì là lãng mạn, chúng ta thế này có được coi là lãng mạn không?
- Lãng mạn cái đầu cậu.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Này, tôi còn phải về nhà, nếu không cha mẹ sẽ lo lắng.
- Được rồi.
Hạ Thiên lúc này cũng không cản Thư Tịnh, nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay hắn có việc.
Thư Tịnh nhanh chóng rời khỏi lòng Hạ Thiên, nàng nhảy xuống khán đài rồi đi về phía bên kia, hai vệ sĩ khách khí chào hỏi Hạ Thiên rồi lập tức đi theo.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra bấm số của Vân Thanh.
- Chị Vân Thanh, chị đã thức dậy chưa?
Điện thoại vừa nối thông thì Hạ Thiên đã mở miệng hỏi.
- Vừa thức dậy, cậu đang ở đâu?
Vân Thanh hỏi:
- Tôi sắp đi huyện Mộc Dương, nếu cậu đi thì đến nhà tôi.
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên đồng ý, hắn chuẩn bị đi theo Vân Thanh về huyện Mộc Dương.
Trênn đường đến nhà Vân Thanh thì Hạ Thiên điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, hắn muốn nói chuyện mình đi huyện Mộc Dương cho Tiểu Kiều biết. Kiều Tiểu Kiều cũng không hỏi nguyên nhân, nàng chỉ nói mình vài ngày nữa mới đi, nếu Hạ Thiên ở huyện Mộc Dương lâu một chút, như vậy hai bên sẽ gặp mặt.
Một giờ sau Vân Thanh lái xe chở Hạ Thiên rời khỏi khu dân cư Kim Thái, đúng như lời nói của nàng hôm qua, hôm nay nàng đi một mình về huyện Mộc Dương, lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ đi huyện Mộc Dương, cũng không mang theo Vân Tiểu Đông. Vân Thanh vốn đã chuẩn bị vệ sĩ cũng bị giữ lại bảo vệ cho Vân Tiểu Đông, còn Vân Thanh cùng đi với Hạ Thiên, tất nhiên sẽ không có vấn đề về an toàn.
Xe chạy ra khỏi nội thành Giang Hải, Hạ Thiên ngồi trên xe có chút nhàm chán, hắn hỏi:
- Chị Vân Thanh, chúng ta đi huyện Mộc Dương làm gì?
Vân Thanh không trả lời, nàng chỉ giảm bớt tốc độ, vì nàng phát hiện phía trước có kẹt xe, đồng thời trong lòng có chút kỳ quái, giờ này đáng lý không có kẹt xe mới đúng.