Khi Vân Thanh còn đang do dự thì Hạ Thiên đã cầm lấy menu:
- Chị Vân Thanh, để tôi gọi cho.
- Cái này, cái này, còn có cái này... ....
Hạ Thiên nhìn menu rồi dùng tốc độ tương đối nhanh để gọi món, vì vậy Dương Miễu cũng phải dùng tốc độ cao mới ghi hết những món ăn mà Hạ Thiên đã gọi.
- Cậu xác định gọi nhiều như vậy sao?
Dương Miễu khẽ nhíu mày.
- À, tạm thời cứ như vậy, ăn xong gọi tiếp.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL"Ăn xong còn gọi tiếp sao? Rõ ràng đã gọi mười tám món rồi!"
- Chỉ có hai người, có ăn hết nhiều như vậy không?
Dương Miễu bắt đầu hoài nghi hai người này đến ăn chùa, nếu không chỉ đến ăn cơm sao gọi nhiều món như vậy?
- Này, nói nhảm làm gì vậy? Sợ tôi không có tiền trả sao?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Ông nghĩ tôi không ăn hết sao? Nếu tôi có thể ăn xong, có phải không cần trả tiền không?
Dương Miễu nhìn thân thể không mập mạp gì của Hạ Thiên mà chợt sinh ra ý nghĩ đồng ý, nhưng ngay sau đó hắn lại nhịn. Nếu người này thật sự có sức ăn lớn, nếu hắn không thu tiền thì sẽ thua lỗ. Phải biết rằng mười tám món kia phần lớn đều đắt tiền, dù dựa theo giá cả bình thường cũng phải hơn một ngàn đồng.
- Vậy thì được, tôi đi phân phó đầu bếp đi làm.
Dương Miễu cũng không quan tâm, hắn không tin hai người này dám ăn cơm chùa ở đây, nếu hai người này không sợ bị thịt thì hắn nên ra tay một lần nữa.
Dương Miễu nhanh chóng bỏ đi nhưng cố ý gọi một nhân viên phục vụ đến trực bên cạnh, rõ rang sợ Hạ Thiên và Vân Thanh bỏ chạy.
- Gọi nhiều món như vậy có ăn hết được không?
Vân Thanh cũng không khỏi hỏi.
- Chị Vân Thanh, chúng ta đã nhịn đói một ngày, bây giờ nên ăn nhiều một chút.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Chúng ta sẽ làm sao? Nếu dựa theo giá tiền này thì phải mất hơn mười ngàn, cậu không định trả tiền đấy chứ?
Vân Thanh không khỏi hỏi.
- Tất nhiên là không.
Hạ Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi.
- Vậy cậu định ăn cơm chùa à?
Tiểu Vũ trước đó rất có hào hứng gây rối, nhưng bây giờ đến nơi, nàng thân là luật sư lại cảm thấy gây rối là trái pháp luật, đặc biệt là Hạ Thiên rất bạo lực, sợ rằng sẽ phạm tội.
Hạ Thiên cười hì hì, bộ dạng tính trước:
- Chị Vân Thanh, chị cứ đợi đó mà xem kịch vui, tôi đã nghĩ ra biện pháp rồi.
- Biện pháp gì?
Vân Thanh rất hiếu kỳ:
- Cậu không phải sẽ đánh bọn họ đấy chứ?
- Không.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Chị Vân Thanh, tôi ở Mộc Dương phải an phận một chút, vì vậy tôi sẽ cố gắng không đánh người, dù đánh cũng không để người ta phát hiện ra.
Hạ Thiên muốn an phận tất nhiên là vì chuyện Thanh Phong Sơn, tuy Kiều Tiểu Kiều chưa tới nhưng sẽ đến, hắn nghĩ mình nên an phận để tránh không phát sinh vấn đề ngoài ý muốn. Bây giờ hắn còn chưa có năng lực đánh bại Tống Ngọc Mị, vì vậy nếu làm phiền thần tiên tỷ tỷ thì cực kỳ không tốt.
Tuy Vân Thanh không tin Hạ Thiên sẽ an phận, nhưng nàng nghe nói hắn không đánh người thì nàng cũng an tâm hơn. Thật ra nàng không hy vọng gây loạn ở đây, đặc biệt là tối qua Đàm gia có người đi tìm nàng, điều này làm nàng ý thức được địa phương này có người chú ý đến mình.
Khi chờ thức ăn được đưa lên thì Hạ Thiên ngồi đối diện Vân Thanh, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, điều này làm nàng mất tự nhiên.
- Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?
Vân Thanh cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Vì chị Vân Thanh càng nhìn càng đẹp.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Nhưng cậu cũng không cần phải nhìn như vậy.
Vân Thanh không biết nói gì hơn:
- Cậu cũng không phải chưa xem.
- Chị Vân Thanh, tuy tôi đã nhìn rồi nhưng là chưa đủ.
Hạ Thiên chân thành trả lời, tất nhiên hắn đã được nhìn, tất cả bộ vị trên người Vân Thanh đều được hắn nhìn kỹ.
Vân Thanh không còn cách nào khác đành phải để Hạ Thiên nhìn như vậy, dù nàng không quen nhưng cũng cảm thấy trong lòng có chút cảm giác khác lạ. Nàng thường nghe nói đàn ông đã ăn hết một người phụ nữ sẽ thường không quan tâm đến người này, bây giờ nàng đã bị sắc lang này đắc thủ, nhưng nhìn qua hình như hứng thú của sắc lang với nàng vẫn không giảm, ngược lại còn tăng mạnh.
- Đúng rồi, tôi muốn ở lại đây vài ngày, vì Tiểu Đông rất ỷ lại vào tôi, tôi muốn cho nó sinh ra thói quen tôi không có ở nhà, nếu cậu vội về Giang Hải thì cứ tự nhiên.
Vân Thanh đành nhắc đến một sự kiện khác di dời sức chú ý.
- Chị Vân Thanh, tôi không vội quay về, thật ra tôi có thể ở đây rất lâu.
Hạ Thiên lắc đầu nói.
Vân Thanh có chút kỳ quái:
- Cậu ở đây làm gì? Chẳng lẽ cậu còn việc gì khác?
- Tạm thời thì không có gì, nhưng vài ngày sau sẽ có, Tiểu Kiều sẽ đến đây.
Hạ Thiên cũng không giấu:
- Nếu Giang Hải bên kia không có việc gì gấp, như vậy tôi sẽ không phải quay về.
- Kiều Tiểu Kiều sao?
Vân Thanh tuy chưa biết bên cạnh Hạ Thiên có bao nhiêu phụ nữ, nhưng nàng hiểu mối quan hệ giữa hắn và Kiều Tiểu Kiều. Nhưng nàng có chút nghi hoặc, nàng hỏi:
- Kiều Tiểu Kiều đến đây làm gì?
- À, chị Vân Thanh, tôi nói cho chị biết, chị cũng đừng nói ra ngoài.
Hạ Thiên khẽ hạ thấp giọng nói:
- Chúng tôi muốn mua lại Thanh Phong Sơn, Kiều Tiểu Kiều đến để xử lý chuyện này.
- Mua Thanh Phong Sơn?
Vân Thanh kinh ngạc:
- Các người muốn mua Thanh Phong Sơn làm gì?
Vân Thanh không đợi Hạ Thiên trả lời mà nhớ đến một vấn đề khác:
- Đúng rồi, cậu hình như rất chú ý đến Thanh Phong Sơn, lần trước cậu còn hỏi tôi có biết Thanh Phong Sơn hay không, cậu có mối liên hệ gì với Thanh Phong Sơn sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu:
- Chị Vân Thanh, tôi đã ở trên Thanh Phong Sơn mười sáu năm.
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, người này ở trên Thanh Phong Sơn mười sáu năm? Hèn gì nàng cảm thấy hắn khác thường, thì ra là vì xa lạ với xã hội bây giờ.
Nhưng những năng lực của hắn cũng đến từ Thanh Phong Sơn sao? Xem ra nơi đó không bình thường.
- Chị Vân Thanh, lại là tên ngu ngốc Dương Lâm.
Hạ Thiên mở miệng.
Vân Thanh không khỏi nhìn về cửa ra vào, quả nhiên là Dương Lâm đến, hắn đang trò chuyện với Dương Miễu, hơn nữa còn nhìn về phía bên này.
- Bọn họ hình như đang nói gì đó về chúng ta.
Vân Thanh nhịn không được khẽ nói, nàng sinh ra cảm giác Dương Lâm xuất hiện ở đây là được Dương Miễu thông báo, nếu không sẽ chẳng trùng hợp như vậy.