Thạch Trường Canh thật ra cũng không biết Hạ Thiên, dù hắn đã thật sự thông qua tư liệu của cảnh sát để điều tra về Hạ Thiên nhưng trên cơ bản lại chẳng thu hoạch được gì. Thật ra đây cũng là vì hắn tìm nhầm, bây giờ muốn thông qua phương pháp chính quy để biết được thân phận của Hạ Thiên thì rất khó, vì tư liệu của Hạ Thiên đã được mã hóa, với quyền hạn của Thạch Trường Canh thì căn bản không thể điều tra được gì.
Nếu Thạch Trường Canh lên mạng tìm thì chắc chắn sẽ có thể biết được nhiều thông tin về Hạ Thiên, đáng tiếc là Thạch Trường Canh căn bản không đi theo hướng này. Những người ở vào độ tuổi như hắn thường chẳng biết nhiều về vấn đề máy tính, vì vậy đến bây giờ hắn vẫn chưa biết được Hạ Thiên là ai, ngược lại những lời bình luận của Hạ Thiên về Hắc Báo trong bữa cơm làm cho hắn cảm thấy thân phận của đối phương là không tầm thường.
Dù Thạch Trường Canh hiểu biết rất ít về Hạ Thiên, nhưng hắn lập tức đồng ý cho Hạ Thiên chữa bệnh cho con gái mình. Không phải vì hắn không quan tâm đến con gái mà lựa chọn tin tưởng Vân Thanh, hắn có thể thấy được tuy hôm nay Vân Thanh lần đầu tiên gặp mặt Thuần Thuần nhưng vẫn yêu thương em từ tận đáy lòng. Nếu Vân Thanh cho rằng Hạ Thiên có thể chữa tốt cho Thuần Thuần, như vậy cũng không có vấn đề, chắc chắn sẽ không có gì xảy ra.
Không thể nghi ngờ phán đoán của Thạch Trường Canh là cực kỳ chính xác, một giờ sau Hạ Thiên đã hoàn thành tẩy tủy cho nha đàu Thạch Thuần. Lúc này hắn tẩy tủy rất khác biệt, không riêng gì là lần đầu tẩy tủy cho một cô bé, hơn nữa còn là lần đầu tiên tẩy tủy cho một người mặc quần áo.
Vì Hạ Thiên không muôn ép cô bé này làm vợ, hơn nữa hắn cảm thấy cô bé gầy giơ xương này chẳng có gì đáng để nhìn, vì vậy hắn không yêu cầu Thạch Thuần cởi quần áo mà trực tiếp thi châm. Vân Thanh cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, vì lần trước Hạ Thiên cũng không yêu cầu nàng cởi quần áo, chẳng qua khi đó nàng không mặc quần áo mà thôi.
Nhưng nếu Mị Nhi biết rõ điều này thì nhất định sẽ sống mái với Hạ Thiên một trận, người này lần trước tẩy tủy bắt buộc phải để nàng cởi quần áo, còn Mộc Hàm ở bên cạnh làm chứng, sau đó nhân cơ hội chiếm nhiều tiện nghi của nàng.
Tất nhiên Mị Nhi sẽ không biết chuyện này, nếu nàng biết cũng sẽ chẳng thể đánh Hạ Thiên. Nàng biết rõ tên này luôn có ý với mình, nếu nàng thật sự muốn đánh hắn thì rõ ràng là tự chui đầu vào rọ.
Hạ Thiên cũng khẳng định rất hy vọng Mị Nhi đến tìm mình, vì hắn bây giờ đang rất nhàm chán.
Hạ Thiên vốn nghĩ rằng nha đầu Thạch Thuần chiếm tiện nghi của mình, hắn sẽ chiếm tiện nghi của Vân Thanh để bù vào. Nhưng sau khi hắn chữa bệnh xong cho Thạch Thuần thì Vân Thanh đi tắm rửa cho em, sau đó nàng dạy nội công tâm pháp học được từ Hạ Thiên cho Thạch Thuần. Điều này cũng không có vấn đề, khốn nổi Thạch Thuần không phải là một đệ tử có thiên phú, mà Vân Thanh cũng không phải thầy giỏi, vì vậy mà nàng mất vài giờ còn chưa dạy được đệ tử.
Thạch Trường Canh chuẩn bị cho Hạ Thiên và Vân Thanh một gian phòng ngủ, lúc này Hạ Thiên đang nhàm chán nằm trên giường chờ Vân Thanh đến. Nhưng hắn chờ mãi đến mười hai giờ khuya mà nàng còn đang ở bên kia dạy bảo em gái bảo bối học nội công, cuối cùng Hạ Thiên cũng đành buồn bực ngủ một mình.
- Đúng là khó thể tùy tiện làm tốt mọi chuyện, làm tốt thì chưa chắc có kết cục tốt.
Hạ Thiên lầm bầm một câu trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn làm một việc tốt, kết quả là bị vợ
"treo máng".
Sáng hôm sau.
Thạch Trường Canh nhìn cong gái mà nghi ngờ mình đang mơ, con gái có sức ăn kém đến mức đáng thương này hôm nay ăn hai quả trứng gà, một tô cháo thịt cũng bị ăn hơn phân nửa.
- Thuần Thuần, ăn chậm một chút kẻo mắc nghẹn.
Vân Thanh nhịn không được phải khẽ nói.
- Biết rồi chị.
Thạch Thuần lên tiếng, sau đó nàng nhanh chóng tiêu diệt nửa tô cháo còn lại, cuối cùng còn nhìn sang Vân Tú Mai:
- Chị Tú, còn mỳ không?
- Thuần Thuần, con không sao đấy chứ?
Thạch Trường Canh cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi, con gái ă được nhiều một chút vốn là chuyện mừng, nhưng đột nhiên ăn nhiều như vậy, không khỏi làm hắn cảm thấy con mình không được bình thường.
- Yên tâm đi, cô ấy không sao.
Hạ Thiên vô tình nói một câu:
- Thân thể của cô ấy cực kỳ thiếu dinh dưỡng, cần bổ sung gấp, những ngày sau nên để cô ấy ăn uống thoải mái, chỉ cần nửa tháng sau thì cô ấy sẽ khôi phục lại như người thường, khi đó sẽ hoàn toàn tốt đẹp.
Hạ Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái vì tình huống của Thạch Thuần, thực tế thì cô bé này cũng giống như Kiều Tiểu Kiều, thể chất khi sinh ra rất kém cỏi. Nhưng Thạch Thuần dù sao cũng may mắn hơn Kiều Tiểu Kiều, khi Kiều Tiểu Kiều gặp mặt Hạ Thiên thì mới mười sáu tuổi, khi đó hắn còn chưa học được nghịch thiên đệ tứ châm. Bây giờ Thạch Thuần mới chín tuổi đã được gặp hắn với nghịch thiên đệ tứ châm, vì vậy mà được chữa trị hoàn toàn.
- Chú Thạch, yên tâm đi, nếu Hạ Thiên đã nói như vậy thì không có gì đâu.
Vân Thanh vội vàng nói.
Thạch Trường Canh lập tức thở ra:
- Không có gì là tốt, Tú Mai, làm thêm cho Thuần Thuần một tô mỳ nữa.
- Cha, chị rất giỏi, tối qua còn dạy con võ công, bây giờ còn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, chút nữa con sẽ ra ngoài đi chơi với chị, cha có chịu không?
Thạch Thuần có chút hưng phấn, vì nguyên nhân sức khỏe tốt hẳn lên mà bây giờ nàng cũng hoạt bát lên rất nhiều.
- Không chịu.
Người trả lời lại là Hạ Thiên.
- Anh rể, sao lại không?
Thạch Thuần trừng mắt, ánh mắt có chút cổ quái.
- Bây giờ sức khỏe của em vẫn chưa tốt, không nên ra cửa, nửa tháng sau hãy ra ngoài rong chơi.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Như vậy sao?
Thạch Thuần có chút thất vọng, nhưng nàng lại vui sướng:
- Như vậy nửa tháng sau em có thể ra ngoài chơi sao?
- Đúng vậy, lúc đó hoàn toàn có thể.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Chị, khi đó đến chơi với em nhé?
Tuy chỉ biết nhau một buổi tối nhưng bây giờ Thạch Thuần giống như không muốn rời xa Vân Thanh, nhưng hai người là chị em, như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
- Ừ, chị sẽ đến.
Vân Thanh gật đầu đồng ý:
- Vài ngày sau nếu có rảnh chị cũng đến chơi với em.
- Chị Vân Thanh, chúng ta còn có chuyện.
Hạ Thiên lập tức nói.
- Chuyện gì?
Vân Thanh có chút kinh ngạc.
- Tôi cần phải đi tìm người.
Hạ Thiên trả lời:
- Chị đi cùng tôi.
- Được rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Vân Thanh có chút chần chừ, sau đó thì đồng ý.
Cứ như vậy mà xong bữa cơm sáng, hai người rời khỏi Thạch gia, Hạ Thiên lúc này mới vui sướng trở lại, cuối cùng cũng kéo chị Vân Thanh ra ngoài.
- Cậu muốn tìm ai?
Khi lên xe thì Vân Thanh không khỏi hỏi, tối qua nàng không phải nghe hắn nói Kiều Tiểu Kiều chưa đến à? Theo lý mà nói thì hắn không còn người quen nào ở huyện Mộc Dương chứ?