Mạnh Tiến Tài giới thiệu kỹ càng tình huống cho Thạch Trường Canh, sau khi Thạch Trường Canh biết chuyện lần này có liên quan đến đại cục phát triển của huyện Mộc Dương thì cũng rất quan tâm. Ngay sau đó hắn đã chạy đến khách sạn Đông Thăng, đồng thời điện thoại cho thủ hạ đắc lực trong cục công an chạy đến điều tra sự kiện đạo diễn bị ẩu đả.
Vì Ba Sơn bị đánh trong hành lang khách sạn nên tất nhiên camera quản chế sẽ thu hình được toàn bộ quá trình, vì vậy sự việc trở nên rất đơn giản. Nhưng sau đó dù là Mạnh Tiến Tài hay Trần Tự Cường cũng lập tức cảm thấy rất phiền toái.
- Bí thư Thạch, chúng ta thảo luận một chút nhé?
Mạnh Tiến Tài khẽ nói với Thạch Trường Canh.
Thạch Trường Canh gật đầu, hắn cũng rất muốn thảo luận chuyện này với Mạnh Tiến Tài, bây giờ Mạnh Tiến Tài chủ động mở miệng, tất nhiên hắn cầu còn chưa được.
Hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, cũng không tìm địa phương bí mật mà đi ra bên ngoài cửa. Dù sao đây cũng là huyện thành, cửa khách sạn thường chẳng có ai, thật ra nói chuyện phiếm ở đây sẽ an toàn hơn bất kỳ nơi nào khác, vì ở những địa phương thế này sẽ chẳng bao giờ bị nghe lén.
- Bí thư Thạch, chuyện này có chút phiền toái, chúng ta phải nghĩ biện pháp.
Mạnh Tiến Tài mở miệng nói.
- Chủ tịch Mạnh, anh nói phiền toái là chỉ phương diện nào?
Thạch Trường Canh cũng có chút bất ngờ, nếu nói theo lý thì chuyện này là phiền toái của hắn, dù sao hắn cũng thấy rõ người đánh đạo diễn Ba Sơn chính là Hạ Thiên. Vân Thanh và Hạ Thiên đi cùng với nhau, đứng ở góc độ của Thạch Trường Canh thì mình nhất định phải bảo vệ cho Hạ Thiên và Vân Thanh. Nếu là người khác thì hắn nhất định có thể thu phục, nhưng Ba Sơn là đạo diễn từ bên ngoài đến, hắn cũng không chắc có thể hòa giải được.
- Bí thư Thạch, anh không biết đấy thôi, tôi quen người thanh niên đánh đạo diễn Ba.
Mạnh Tiến Tài cũng không giấu:
- Cậu ta là hạ thiên, tuy tôi không hiểu rõ lai lịch của cậu ta, nhưng hôn thê của cậu ta chính là Kiều Tiểu Kiều thành phố Giang Hải.
- Có chuyện này sao?
Thạch Trường Canh thật sự kinh ngạc, hắn thật sự không biết Hạ Thiên có liên quan gì đến Kiều Tiểu Kiều. Tuy thành phố Giang Hải là tỉnh thành, nhưng vì huyện Mộc Dương không cách quá xa Giang Hải, hơn nữa Kiều Tiểu Kiều rất nổi tiếng, vì vậy mà Thạch Trường Canh cũng biết nàng là ai.
- Việc này cực kỳ chính xác, tôi đã kiểm chứng rồi.
Mạnh Tiến Tài khẽ gật đầu:
- Bí thư Thạch, tôi cũng không gạt anh, khi tôi đến Giang Hải thì đã gặp Kiều Tiểu Kiều và hạ thiên, Kiều Tiểu Kiều chính miệng nói sẽ đầu tư khai phá Thanh Phong Sơn, hơn nữa toàn bộ số tiền đầu tư là hơn mười tỷ.
Thạch Trường Canh cuối cùng cũng hiểu rõ, thì ra lai lịch của Hạ Thiên thật sự bất phàm, nhưng tiểu tử kia có vị hôn thê là Kiều Tiểu Kiều, sao lại đi cùng với Vân Thanh.
Khi thấy Thạch Trường Canh không nói lời nào thì Mạnh Tiến Tài lại mở miệng:
- Bí thư Thạch, anh xem có biện pháp gì làm phai nhạt vấn đề này không? Tuy đạo diễn Ba kia cũng không dễ đắc tội, nhưng nói thật, nếu đắc tội với đạo diễn ba thì khỏi làm phim tuyên truyền, nhưng nếu đắc tội với Hạ Thiên và quá trình đầu tư bị hớ, tôi thấy thà đắc tội với đạo diễn Ba còn hơn đắc tội với Hạ Thiên, tất nhiên nếu không đắc tội với cả hai thì quá tốt.
- Thật ra chuyện này cũng không quá nghiêm trọng, thế này đi, chủ tịch Mạnh, anh có lẽ quen thuộc đạo diễn Ba, anh nói vài lời với anh ấy, để xem anh ấy có tình nguyện hòa giải hay không.
Thạch Trường Canh có chút trầm ngâm:
- Còn vấn đề phía Hạ Thiên, tôi sẽ xử lý.
- Được, cứ như vậy, tôi đi làm công tác với đạo diễn Ba.
Mạnh Tiến Tài gật đầu, hắn có chút chần chừ rồi bổ sung thêm một câu:
- Bí thư Thạch, khi anh bàn vấn đề với Hạ Thiên, đừng nên làm cho sự việc trở nên rối rắm.
- Chủ tịch Mạnh, anh cứ yên tâm, tôi cũng không gạt anh, tôi có quen với Hạ Thiên.
Thạch Trường Canh cười nhạt một tiếng.
- Thật sao?
Mạnh Tiến Tài có chút kinh ngạc, ngay sau đó hắn chợt vui sướng:
- Vậy thì quá tốt, có bí thư Thạch ra tay, chuyện này nhất định sẽ giải quyết thuận lợi.
Nếu nói thật lòng, tuy luận về chức vụ thì Thạch Trường Canh cao hơn so với Mạnh Tiến Tài nhưng thật ra chênh lệch cũng chẳng phải trời biển. Dựa theo lẽ thường thì Mạnh Tiến Tài sẽ không khách khí với Thạch Trường Canh như vậy.
Nhưng vấn đề là Mạnh Tiến Tài biết rất rõ Thạch Trường Canh là một người có thực quyền mạnh trong phe phái chính trị ở huyện Mộc Dương, Mạnh Tiến Tài căn bản chỉ là một phó chủ tịch có chút thực quyền, nếu so sánh thì thật sự kém rất xa.
Mạnh Tiến Tài đi vào trong khách sạn chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho đạo diễn Ba Sơn, Thạch Trường Canh đứng ngoài cửa một lúc cũng lấy điện thoại ra gọi cho Vân Thanh.
Nhưng điện thoại vang lên thật lâu mà chẳng có người bắt máy.
- Thanh niên đúng là khó thể tách ra được.
Thạch Trường Canh lầu bầu một câu, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn cơ bản có thể biết Vân Thanh và Hạ Thiên đang làm gì, tuy hắn còn chưa biết rõ ràng tam giác quan hệ Hạ Thiên Vân Thanh và Kiều Tiểu Kiều, nhưng hắn quyết định không quấy rầy hai người.
Thực tế Vân Thanh nghe điện thoại vang lên, nhưng lúc này nàng căn bản không có thời gian nhận điện thoại, nàng chỉ nằm ỳ trên giường dùng tư thế thích hợp nhất để đón nhận sự xâm chiếm của Hạ Thiên, xem như đền bù tổn thất tối qua.
Nguồn: https://trumtruyen.vnMãi đến hơn mười hai giờ trưa thì Vân Thanh mới có thời gian nhàn rỗi, nàng lấy điện thoại ra và phát hiện cuộc gọi nhỡ của Thạch Trường Canh.
- Buổi sáng chú Thạch điện thoại cho tôi không biết có chuyện gì, cậu để tôi điện thoại, đừng quấy rối.
Vân Thanh nằm trong ngực Hạ Thiên, nàng khẽ dặn dò một câu. Lúc này hắn đang dùng tay vo hai ngọn núi của nàng như vò bột, bộ dạng rất vui sướng.
- Chị Vân Thanh, chị yên tâm, tôi sẽ không quấy rối.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời nhưng động tác tay căn bản không dừng lại.
Vân Thanh cũng mặc kệ Hạ Thiên, cũng may nàng đã bắt đầu thói quen để Hạ Thiên tha hồ chơi đùa, vì vậy bây giờ nàng có gọi điện thoại cũng chẳng sao, vì thế nàng bấm số của Thạch Trường Canh.
- Chú Thạch, là cháu đây, buổi sáng chú điện thoại cho cháu, không biết có chuyện gì?
Điện thoại vừa nối thông thì Vân Thanh đã mở miệng hỏi.
- Tiểu Thanh, không có gì, bây giờ cháu đang ở cùng với Hạ Thiên chứ?
Thạch Trường Canh dùng giọng ôn hòa hỏi.
- Đúng vậy.
Vân Thanh cũng không giấu, điều này chẳng có gì cần phải giấu.
Vân Thanh dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Chú Thạch, có phải Thuần Thuần không tốt à?
- Không phải, bây giờ Thuần Thuần rất tốt.
Thạch Trường Canh vội vàng trả lời, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói ra nguyên nhân chính:
- Hạ Thiên đánh một người ở khách sạn Đông Thăng, cháu biết chứ?
- Đúng vậy, người kia là đại diễn Ba Sơn, hắn nói vài lời không tốt với cháu, Hạ Thiên tức giận nên ra tay đánh người.
Vân Thanh khẽ gật đâu, nàng có chút kỳ quái:
- Chú Thạch, làm sao vậy? Chẳng lẽ Ba Sơn kia bị thương rất nặng sao?
- Cũng chẳng phải, không bị thương gì cả.
Thạch Trường Canh trả lời.
- Nếu đã không bị thương, vậy thì có gì đâu? Anh ta muốn truy cứu sao? Muốn thì chúng ta bồi thường chút thuốc men.
Vân Thanh không nghĩ ra, vì sao một chuyện nhỏ như vậy lại làm phiền đến một cục trưởng cục công an như chú Thạch?